Dịch: bigtet
Nguồn: Sưu Tầm
Buổi tối khi trở về phòng nghỉ ngơi, Sở Phàm tìm đọc rất nhiều thông tin kiến thức có liên quan đến quản lý học ở trên mạng, lại tìm đọc một ít tài liệu về tình hình biến động nhà đất hiện nay, tìm tòi thông tin về dãy nhà mới xây dựng tại Lam Cảnh của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Đến lúc hắn nắm được đại khái tình hình giá thành cũng như kết cấu của khu nhà rồi mới bổ nhào lên giường chìm vào giấc ngủ.
Sở Phàm ngủ say như chết, thẳng một mạch cho tới hôm sau. Đang lúc mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy tiếng đập cửa, hắn mắt nhắm mắt mở bước xuống giường ra mở cửa. Mở cửa ra mới thấy đại tiểu thư đẹp như thiên tiên đang duyên dáng yêu kiều đứng ở trước cửa phòng , hắn không khỏi ngẩn ra, đôi mắt lèm nhèm cũng mở to sáng choang, hắn vội vàng lấy tay lau gỉ mắt, hi vọng lưu lại ấn tượng tốt với đại tiểu thư.
Đứng ở ngoài cửa, đại tiểu thư đánh giá Sở Phàm từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó, trên khuôn mặt trắng như tuyết được trang điểm nhẹ của nàng, hiện lên một tia đỏ ửng. Cho dù là thằng ngốc cũng có thể nhìn ra lúc này đại tiểu thư không được tự nhiên cho lắm.
Ánh mắt Sở Phàm rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư, nhìn lại bản thân. Ặc, quần áo trên người đâu rồi? Không ngờ trên người hắn chỉ có mỗi một cái quần cộc duy nhất, hơn nữa quần cộc này lại đang có một thứ dựng thẳng tắp như cột chống lều trại. Hắn vội vàng nhìn đại tiểu thư, ngập ngừng nói:
– Tôi, tôi . Này, này. .
– Ừ, tôi tới gọi anh dậy ăn bữa sáng. Thôi đi rửa mặt đi, chúng tôi ở dưới lầu chờ anh.
Có lẽ là đại tiểu thư đã quen nhìn Sở Phàm thường xuyên bộc phát Đồng Tử công, cho nên cũng không so đo nhiều với hắn nữa.
Đại tiểu thư xoay người đi rồi, Sở Phàm hô to may mắn, thầm nghĩ, “mình quả là quá may mắn vì không có thói quen ngủ mà không mặc quần áo, nếu không . hậu quả chắc là không thể tưởng tượng nổi.”
Sở Phàm rửa mặt xong đi xuống lầu, thấy đại tiểu thư và nhị tiểu thư đang chờ hắn ăn sáng, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ăn sáng xong, Sở Phàm lái xe đưa nhị tiểu thư đi học, biết đại tiểu thư cũng muốn đi cùng, hắn không hiểu được, hỏi:
– Đại tiểu thư, cô cũng phải đi học ở Đại học Yến Hoa à?
Đại tiểu thư mỉm cười, bộ trang phục công sở cao quý tao nhã khiến những đường cong lả lướt của nàng hiện rõ, kích thích ánh mắt người khác. Nàng cười nói:
– Cảm ơn!
Một tiếng “cảm ơn” này của đại tiểu thư cũng là ẩn chứa bao hàm ý .
Lúc này đã tới tòa nhà Quốc Cảnh rồi, Sở Phàm xuống xe rồi tới mở cửa xe cho đại tiểu thư. Đại tiểu thư bên trong xe đột nhiên đưa bàn tay phải ra, Sở Phàm lúc ấy sửng sốt mất nửa ngày, không biết làm sao. Đến lúc có phản ứng, Sở Phàm vội vàng đưa tay phải, đỡ lấy tay nàng, đại tiểu thư lúc này mới đi ra khỏi xe.
– Tiểu Sở, muốn đi vào tham quan công ty một chút không?
Đại tiểu thư cười nói.
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa nhà Quốc Cảnh cao lớn hùng vĩ, cảm giác có chút hoa mắt, vội vàng nói:
– Ách, không cần, ha ha, đại tiểu thư đi vào đi, tôi ở bên cạnh có thể lại quấy rầy công việc của cô. Đúng rồi, buổi chiều nếu cần tôi tới đón cô cứ gọi điện thoại nhé, tôi lập tức sẽ tới ngay.
– Uhm, được rồi, để xem thế nào đã. Tôi vào đây, tạm biệt!
Đại tiểu thư nói xong liền xoay người đi, trên mặt nàng tươi cười ngọt ngào như mật vậy.
Sở Phàm trên mặt cũng ngây ngô cười.
Nhưng ở một khung cửa sổ trên tầng mười tám tòa nhà Quốc Cảnh, lại có một người đang nhìn xuống. Trong mắt người đó toát ra sự âm trầm ác độc.
Người đó chính là Tần Khải!