Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 102 Cảnh cáo đẫm máu (Phần 2) – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 102 Cảnh cáo đẫm máu (Phần 2)

 

Dịch: dhphilong

Nguồn: Sưu Tầm

 

– Lâm thiếu gia, tất cả đều đã được xử lý gọn gàng rồi. Bốn người ngày ấy đánh cậu, tôi đã lôi đến trước mặt, tùy ý cậu xử trí.

 

Lôi Báo vỗ vỗ tay, giọng điệu lạnh nhạt nói.

– Chúng mày còn nhớ rõ tao chứ?

Những gã này trong mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi cực độ, gật đầu, lúng túng nói:

 

– Nhớ. nhớ rõ, Lâm thiếu gia đại nhân đại lượng, xin giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng tôi.

– Bỏ qua cho chúng mày à? Hừ, ngày ấy khi chúng mày đánh tao thì sao lại không có hạ thủ lưu tình bỏ qua cho tao chứ?

 

Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.

– Đấy… đấy là cố chủ của chúng tôi ra lệnh, cho nên mới… mới làm như vậy.

 

Một gã vẻ mặt cầu xin, nói.

– Trần Tuấn Sinh ư? Đêm nay Trần Tuấn Sinh làm sao không cùng chúng mày ở đây với bọn mày?

 

Lâm Phi Dật hỏi.

– Trần công tử mấy ngày nay cũng không qua lại với chúng tôi. Bởi vì cha cậu ấy đang tức giận, cho nên không dám qua lại với chúng tôi.

 

Một gã nói rõ.

Thì ra Trần Tuấn Sinh dẫn người đến đánh Lâm Phi Dật đã khiến Trần Thiên Minh nổi trận lôi đình, nổi giận mắng cho Trần Tuấn Sinh một trận. Cho nên trong khoảng thời gian này Trần Tuấn Sinh tạm thời không dám dẫn theo bốn tên tay chân bên người. Vì thế bốn tên này mới rảnh rỗi tới hộp đêm tìm thú vui.

– Tao mặc kệ chúng mày là nhận lệnh người khác hay là thế nào. Tóm lại hôm đó chúng mày đã đánh tao, chúng mày biết tao là ai không?

 

Lâm Phi Dật hỏi.

– Biết. biết rõ, nhưng, lúc đó chúng tôi cũng không biết, nếu không cho dù là cho chúng tôi mười cái mạng chúng tôi cũng không dám đi đánh Lâm thiếu gia. Lâm thiếu gia giơ cao đánh khẽ xin bỏ qua cho chúng tôi.

 

Một gã khổ sở cầu xin.
– Quản lý Uông, đã lâu không gặp!

– A, đây không phải là Lâm thiếu sao? Nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện rồi à?

 

Quản lý Uông cười ha ha nói.

– Ha ha, chuyện tới đây phải nhờ vào quản lý Uông rồi. Trở về tôi sẽ gửi ông hai vạn đồng, coi như là bồi thường một ít bàn ghế đập hỏng ở trong phòng.

 

Lâm Phong vừa cười vừa nói.

– Ài, Lâm thiếu nói như vậy chính là trách móc rồi, nói thế nào chúng ta cũng là bằng hữu từ lâu. À mà ở trên tầng ba, tôi đã chuẩn bị cho Lâm thiếu một phòng rộng rãi, bên trong phòng rượu nước thức ăn đồ uống đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Hơn nữa, tôi còn kêu ma ma giữ lại bảy tám cô nương thẻ đỏ để Lâm thiếu các cậu tới chọn đấy, ha ha.

 

Uông quản lý cười nói.

– Tốt, tốt, quản lý Uông quả nhiên là bằng hữu tốt. Thế thì chúng tôi trước hết là đi lên vui vẻ, chuyện kế tiếp giao cho ông xử lý.

 

Lâm Phong nói.

– Không có việc gì, không có việc gì. Trong hộp đêm mỗi tối đều có người uống say đánh nhau. Cảnh sát tới tôi tùy tiện sắp xếp là qua. Quần ẩu đánh nhau là chuyện thường xảy ra, Lâm thiếu cứ vui chơi thoải mái đi.

 

Uông quản lý nói.

– Tốt, Lâm Phong ta lại thiếu quản lý Uông một cái nhân tình nữa rồi, như vậy chúng ta trước hết đi chơi đã.

 

Lâm Phong nói xong liền gọi Lôi Báo, Triệu Hổ bọn họ cùng đi lên phòng sang trọng trên tầng.

Đợi cho bọn Lâm Phong đi khỏi, quản lý Uông bắt đầu dặn dò những nhân viên phục vụ, nói:

 

– Chuyện đêm nay các cô coi như không biết gì hết, còn đứng ngây ở đó làm gì? Báo cảnh sát, nói là nơi này có quần ẩu, hai nhóm người đánh nhau, sau khi đánh xong một nhóm người chạy mất, còn không đi mau!

– A!

 

Một nhân viên phục vụ phản ứng lại, vội vàng đi báo cảnh sát!

Lúc này, bọn Lâm Phong đã ở trong phòng sang trọng ôm những cô nương thẻ đỏ chân trần, ở trong phòng khoái hoạt!

 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.