Cẩm Thượng Thiêm Hoa – Chương 70 – Botruyen

Cẩm Thượng Thiêm Hoa - Chương 70

Trang Cẩm Ngôn cõng Hoa Phẩm Tố đi xuống chân núi được mười mấy phút đồng hồ, tiểu Hàn liền lái Hummer đuổi theo đưa hai người ra sân bay, sau khi hai người lên phi cơ, Hoa Phẩm Tố mới bắt đầu thắc mắc với Trang Cẩm Ngôn.

“Cẩm Ngôn, hình như bộ trưởng Liêu không có ý định ngăn cản chúng ta mà, tại sao lại muốn kiểm tra như thế?” Đến lúc này Hoa Phẩm Tố mới phản ứng kịp, coi như dù cho cậu có lựa chọn ra sao, chỉ cần Trang Cẩm Ngôn không sợ, bọn họ vẫn sẽ mãi bên cạnh nhau, nhưng Trang Cẩm Ngôn làm sao thuyết phục được bộ trưởng Liêu đây? Hoa Phẩm Tố xem ra, bộ trưởng Liêu ra vẻ không thích cậu cho lắm, nhưng vẫn đủ thích đến mức chấp nhận cả một nửa kia của Trang Cẩm Ngôn.

“Sau này không nên xưng hộ là bộ trưởng Liêu nữa, phải đổi là bác cả.” Trang Cẩm Ngôn uốn nắn cách gội của Hoa Phẩm Tố.

“Ừm, được, sau này là bác cả với anh.” Trên mặt Hoa Phẩm Tố nóng râm ran, vừa mới là đứa cháu dâu xấu xí diện kiến bố chồng, gặp luôn trưởng bối, mới đấy mà đã có danh có phận rồi?

“Anh đã đến trước thuyết phục bác ấy, xin bác cả hãy tôn trọng tình cảm của anh, bác anh buồn bực khó chịu, mới nghĩ cách tìm em trút giận, bắt buộc anh không được phép lên tiếng.”

“A! Hóa ra là như vậy, ha ha, như vậy mà gọi là trút giận? Ừm, trút giận như vậy có thể đổi lấy việc chúng ta được ở bên cạnh nhau thật là quá hời.”

“Thật quá hời? Nếu anh cũng lựa chọn như vậy, em sẽ cảm thấy hời nữa không?” Trang Cẩm Ngôn liếc Hoa Phẩm Tố. Loại bạn trai lựa chọn cứu mẹ ruột hay bạn gái trước, cho dù người bạn trai ấy chọn người nào đi nữa, người còn lại đều sẽ rất tức giận.

“Bất kể anh có chọn lựa như thế nào, em cũng chỉ tin anh yêu em, trên đời này em tin anh nhất.” Hoa Phẩm Tố vừa thấy Trang Cẩm Ngôn vẫn còn hơi giận dỗi, bèn vội vã tỏ thái độ lấy lòng. Nói cho cùng, độ nặng nhẹ về thù nhà và Trang Cẩm Ngôn trong tận đáy lòng cậu là bất phân thắng bại, may là ông trời phù hộ, Hoa Phẩm Tố may mắn bộ trưởng Liêu không để cậu phải thật sự lựa chọn một trong hai.

Trang Cẩm Ngôn hiển nhiên hết sức hài lòng với đáp án của Hoa Phẩm Tố, anh giúp Hoa Phẩm Tố hạ thấp ghế để có chỗ tựa lưng, sau khi để cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, anh mới xoay mặt thở dài nhìn về phía ngoài cửa sổ máy bay.

Trang Cẩm Ngôn đến thành phố B mấy ngày trước, anh cũng đã nghĩ ra được biện pháp tốt đối phó với bộ trưởng Liêu, đối với sự hiểu biết của anh về bộ trưởng Liêu, muốn ông ấy chấp nhận chuyện anh yêu một người đàn ông thực sự là rất khó khăn, nếu như anh ương ngạnh, bộ trưởng Liêu dưới cơn nóng giận nhất định sẽ đi đối phó Hoa Phẩm Tố, mà cậu lại chính là nhược điểm của anh, là thất thốn(1) của anh, không muốn thất thốn của mình bị bộ trưởng Liêu bắt được, Trang Cẩm Ngôn không thể làm gì khác hơn là dùng nhược điểm của ông để đánh trả lại, nhớ lại những lời anh đã nói với bộ trưởng Liêu, Trang Cẩm Ngôn cũng không khỏi áy náy.

Trong lòng mỗi người đều có thứ quan trọng nhất, có người thì có bản thân, người thì có gia đình, có người thì là sự nghiệp, có người lại là ước mơ, cũng có rất nhiều người xem người mình yêu là thứ quan trọng nhất, mà thứ quan trong nhất trong lòng Trang Cẩm Ngôn chính là Hoa Phẩm Tố, sau khi trải qua nỗi đau mẹ mất sớm, bố đã tự sát, Trang Cẩm Ngôn nghĩ Hoa Phẩm Tố là thứ duy nhất anh có thể thực sự nắm bắt được, là thứ chân thật nhất trong cuộc đời này của anh. Trang Cẩm Ngôn là người ích kỷ như vậy, có tầm nhìn thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, anh không giống bố mình và bộ trưởng Liêu, sẽ vì lý tưởng gì đó, vì đạt được thứ gì mà hy sinh người nhà hoặc đánh mất tỉnh cảm của bản thân.

Trong khi bộ trưởng Liêu đang phân bua về tình yêu vụn vặt chẳng đáng để cố chấp của Trang Cẩm Ngôn, lúc ông đang cực lực phản đối, Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên nhẹ nhàng bật thốt một câu cắt ngang sự tức giận của bộ trưởng Liêu.

“Bác cả, con mong bác sẽ tôn trọng tình cảm của con, tựa như trước đây con tôn trọng lựa chọn của bố mình!”

“Lựa chọn của bố con?” Sắc mặt bộ trưởng Liêu khẽ thay đổi đôi chút.

“Đúng vậy, là lựa chọn của bố con, ông lựa chọn bảo vệ người anh cả của ông, bảo vệ lý tưởng của ông, chọn việc vứt bỏ đứa con trai duy nhất của ông, mà con, cũng chẳng có nửa lời oán hận đối với chuyện ấy, bây giờ, con cũng mong bác và bố con trên trời có linh thiêng, có thể hiểu và tôn trọng con như vậy.” Trang Cẩm Ngôn tàn nhẫn nhắc đến nỗi đau đớn nhất trong lòng bộ trưởng Liêu.

“Cẩm Ngôn…”

Việc bố của Trang Cẩm Ngôn tự sát đã tạo nên vết sẹo khắc sâu trong lòng bộ trưởng Liêu, trong vô số đêm tối, bộ trưởng Liêu trằn trọc, ông hối hận, căm thù, vì sao lúc ấy lại chọn đại cục, vì sao lúc đó không dốc hết sức phản công, dù cho phải hi sinh tất cả, ông cũng muốn đổi lấy sinh mạng người em trai ông yêu quý nhất, thế nhưng cho đến ban ngày, lý trí ông lại thừa nhận, cho dù thời gian quay ngược lại về lúc ấy, ông vẫn sẽ vì đại cục, mà cậu Trang em ông, vẫn sẽ tự sát vì đại cục như cũ, vẫn sẽ như cũ vì bảo vệ người anh cả và lợi ích toàn thể mà chấm dứt sinh mạng của mình.

Có thể nói, ông và bố Trang Cẩm Ngôn làm như vậy đều không oán không hối hận, nhưng bọn họ lại có lỗi với đứa bé này, đứa bé này mất đi người mất đi người thân duy nhất của mình, khiến đứa bé này chịu nỗi đả kích khi mất đi bố năm ngày trước kỳ thi đại học, khiến đứa bé này nếm trải đạo lí đối nhân xử thế thất thường của cả thế gian.

“Bác cả, xin lỗi, con không có hùng tâm tráng chí, chỉ muốn chăm sóc người mình yêu, bình bình đạm đạm sống suốt một đời.” Trang Cẩm Ngôn nhìn khuôn mặt bộ trưởng Liêu dần trắng bệch, anh tuy không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết cầu xin hết lòng.

“Bình bình đạm đạm sống suốt một đời?” Bộ trưởng Liêu thì thào trong miệng, ông và bố Trang Cẩm Ngôn đã từng bàn vế lý tưởng cuộc đời ở vùng hoang dã phương Bắc, chính là muốn cả đời được oanh liệt vẻ vang, làm sao bây giờ tư tưởng tiểu bối và bọn họ lại cách xa nhau như vậy? Đứa con trai chỉ muốn tự do tự tại, không bó buộc không hạn chế, Trang Cẩm Ngôn chỉ mong an ổn sống suốt đời cùng người mình yêu.

“Đúng vậy, con rất không có tiền đồ, nhớ lại lúc trước mẹ con còn nằm trong bệnh viện, bố con ngày đêm bận rộn trong công việc, lúc ấy bên cạnh giường bệnh luôn luôn chỉ có con ở cạnh mẹ, con đã từng thề rằng, sau này chắc chắn sẽ tìm một người bầu bạn coi con là quan trọng nhất, cùng sống trọn đời.”

“Con trai! Xin lỗi, bác và bố con có lỗi với con và mẹ con.”

Bộ trưởng Liêu nghe được lời cầu xin từ Trang Cẩm Ngôn mà đáy lòng áy náy muôn phần, lúc mẹ thằng bé sinh bệnh phải nằm viện, chính là khoản thời gian bố anh dốc toàn lực giúp ông lao vào chính trị.

Sự áy náy muôn phần khiến bộ trưởng Liêu không có cách nào để phản đối chuyện tình cảm của Trang Cẩm Ngôn, ông và bố anh đã rất có lỗi với đứa bé này, nhưng phải để đứa cháu ưu tú như vậy của ông bị một tên đàn ông ẻo lả đàn bà chiếm mất, bộ trưởng Liêu thực sự chẳng bằng lòng chút nào.

“Cẩm Ngôn, con sẽ tin thằng nhóc họ Hoa kia sẽ coi trọng con nhất? Bác sợ con sau này sẽ thất vọng.”

“Bác cả, con tin phân lượng của mình trong tim cậu ấy.” Trang Cẩm Ngôn nắm chắc vị trí mình chiếm được trong tim vợ yêu nhà mình.

“Hừ! Bác đây để con xem một chút, rốt cuộc con có một chút phân lượng nào trong lòng nó!” Bộ trưởng Liêu nặng nề hô lên.

Trang Cẩm Ngôn nhìn dáng vẻ thở phì phò của ông, trong lòng bỗng thấy bất ổn.

“Bác cả, bác muốn cho con thấy phân lượng thế nào?”

“Con không cần lo bác dùng cách gì, dù thế nào bác cũng sẽ cho con biết trong lòng tên nhóc đó con quan trọng bao nhiêu, con chỉ cần đồng ý với bác không lên tiếng ngăn cản!”

“Mặc kệ bác dùng cách gì?” Trang Cẩm Ngôn nhướng mày, anh đột nhiên nghĩ đến cách mà bộ trưởng Liêu nhắc đến, nhớ tới Hoa Phẩm Tố là điểm yếu nhất trong anh, đáy lòng anh lập tức bất an. “Bác cả, xin bác hứa với con, mặc kệ Phẩm Tố lựa chọn ra sao, xin bác đừng can thiệp chuyện tình cảm của chúng con!”

“Con nói vậy là thế nào?” Bộ trưởng Liêu híp mắt lại.

“Con không biết bác sẽ kiểm tra Phẩm Tố như thế nào, nhưng cho dù Phẩm Tố có vượt qua kiểm tra của bác hay không, xin bác hãy tôn trọng sự lựa chọn của chúng con.” Ý của Trang Cẩm Ngôn chính là, quyền lựa chọn cuối cùng thật ra đều nằm trong tay anh.

“Thằng nhóc ngốc, bướng bỉnh y nhau bố con.” Bộ trưởng Liêu nhìn Trang Cẩm Ngôn thở dài, đồng ý lời thỉnh cầu của anh, cùng lúc đồng ý lời xin ấy, ông chỉ biết, cho dù ông có đặt bẫy Hoa Phẩm Tố ra sao, Trang Cẩm Ngôn đều đã quyết định thắt cổ chết trên nhánh cây xinh đẹp lộng lẫy này.

Trang Cẩm Ngôn đã dự liệu đúng, bộ trưởng Liêu quả nhiên bắt Hoa Phẩm Tố phải lựa chọn giữa người yêu và báo thù, mặc dù anh biết bất kể Hoa Phẩm Tố lựa chọn như thế nào chăng nữa thì cậu cũng không sai, cũng không phải đúng, nhưng lúc chính tai nghe được bản thân anh chỉ xếp sau trả thù, trong lòng anh chua xót biết bao, nhìn từng hàng mây trắng phau bên ngoài cửa sổ, Trang Cẩm Ngôn âm thầm xin thề, anh nhất định phải nhanh chóng giúp Hoa Phẩm Tố báo được thù nhà, chỉ sau khi cậu làm xong việc ấy, anh mới là thứ duy nhất chiếm trọn con tim cậu, mãi mãi là lựa chọn duy nhất!

Máy bay đáp xuống thành phố S, Trang Cẩm Ngôn dẫn Hoa Phẩm Tố ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi lao thẳng đến studio của Liêu Thịnh Khải, Trang Cẩm Ngôn đến thành phố B mới biết được, quan hệ giữa anh và Phẩm Tố bị tiết lộ chính là vì Liêu Thịnh Khải giấu tập ảnh chân dung của cậu, Trang Cẩm Ngôn đi lần này một là để khởi binh hỏi tội, hai là muốn đòi lại tập ảnh chân dung kia.

Đối mặt với lửa giận đứa em đồng cam cộng khổ và Hoa Phẩm Tố, Liêu Thịnh Khải ngoan ngoãn dâng quyển album lên, cũng thề thốt không giấu quyển album nào nữa, đồng thời xoa dịu Trang Cẩm Ngôn, quyển album này vẫn chỉ nằm trong ngăn kéo bàn gã, chưa hề bị người ngoài động đến thưởng thức, Hoa Phẩm Tố thấy mấy tấm ảnh yêu nghiệt của mình, mặt mũi đỏ như quả cà, nghiến răng nghiến lợi bắt Liêu Thịnh Khải đổ máu đền tội, bắt Liêu Thịnh Khải phải mời cậu và Trang Cẩm Ngôn đi ăn ở nhà sàng sang trọng đắt tiền nhất thành phố S.

Liêu Thịnh Khải vừa nghe đến đổ máu nhưng chẳng qua cũng chỉ là mời ăn tối nên gã đồng ý ngay tắp lự, đêm đó, ba đôi tình nhân Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố, Phương Đồng và Hoa Phẩm Phác, Liêu Thịnh Khải và Sở Thì Bình cùng nhau thưởng thức một chầu mỹ thực ở một nhà hàng cao cấp năm sao trong thành phố S.

Trong lúc Liêu Thịnh Khải đãi khách chuộc tội, Hoắc Gia hứa đang mở đại tiệc đón khách, sau khi giành được dự án, nhà xưởng chính đang khởi xây, tài chính đến đúng hạn, hôm nay Hoắc Gia Hứa mặt mày hớn hở, kiêu ngạo đắc chí.

Đại tiệc của Hoắc Gia Hứa được tổ chức trong một nhà hàng xa hoa, trừ gã ra còn có tay sai đắc lực Vương Lộ Tư, những người khác là quản lý bảo an công ty đầu tư Hoắc thị, cục phó Nghiêm, bạn học kiêm bạn tốt của Hoắc Gia Hứa là Ngô Nhiên, từ lúc Hoắc Gia Hứa tóm được mảnh đất 300 triệu trong buổi đấu giá rồi sang tay cho một công ty xây dựng tư nhân, y còn giúp đỡ Hoắc Gia Hứa trong việc phê duyệt dự án từ một vị quan viên chính phủ và hai người phụ trách ngân hàng.

Trong bữa tiệc, ngoại trừ tay xây dựng tư nhân kia, mọi người đang ngồi đều cười nói sôi nổi, rượu quá ba lần, ông chủ công ty xây dựng kia giơ ly lên, cười với Hoắc Gia Hứa.

“Hoắc tổng, tôi muốn xin cậu giúp tôi một chuyện.

“Hả, muốn giúp chuyện gì?” Tâm trạng Hoắc Gia Hứa bây giờ tốt vô cùng.

“Cậu có thể đi vận động chính phủ thành phố một chút, bỏ kế hoạch xây dựng sân bay ở khu Bắc của chính phủ bây giờ, hay là vẫn thực thi heo qui hoạch lúc trước?” Tay tư nhân lo lắng, vốn là bản kế hoạch lập ra được chính phủ thành phố dời về khu Bắc, mà ông ta bây giờ còn đang cho thi công ở tiểu khu phụ cận, nếu sân bay được xây dựng ở khu Bắc, có thể sau khi tân thị trưởng nhậm chức, ông đã cho đổi quy hoạch một chút, đưa sân bay đến vùng phụ cận mà ông ta đang cho xây trung tâm thương mại, mà văn phòng chính phủ thành phố lại được dời đến khu Tây Bắc mà nguyên bản là để xây dựng sân bay.

“Cái này…” Giọng điệu Hoắc Gia Hứa có mạnh đến cỡ nào thì hắn cũng biết, Hoắc gia không có cách nào chi phối thị trưởng thành phố S.

“Ôi, tôi nói này ông chủ Vương, đây là tân thị trưởng cố ý thay đổi, lần này Hoắc tổng nhúng tay vào thì không tốt đâu.” Vương Lộ Tư thấy ông chủ khó xử, lập tức mở miệng từ chối giúp ông chủ mình.

“Quy hoạch thay đổi, giá cả phòng ốc cũng nào được tốt.” Tay xây dựng khổ não.

“Vậy ông mau đẩy nhanh tốc độ công trình đi, không nên ủ lâu, mau mau tiêu thụ ra bên ngoài.” Vương Lộ Tư chỉ mánh cho tay xây dựng tư nhân, giá cả phòng ốc hai năm qua ở thành phố S tăng vọt như phóng tên lửa, rất nhiều nhà cửa của các công ty xây dựng chưa được hoàn thành cũng bắt đầu phiên giao dịch tiêu thụ, ủ lâu để chờ tăng giá, trong tay gã tư nhân họ Vương này cũng có tòa nhà đang được ủ, trung tâm phía Bắc vốn cũng đang muốn ủ, nhưng quy hoạch thành phố thay đổi, giá trị chỗ kia không thể ủ lâu vậy được.

“Ôi chao, xem ra là chỉ có thể như vậy.” Tay tư nhân thở dài, xem ra hi vọng đất xây trung tâm thương mại kiếm được một tỷ nay đã chẳng còn.

Mặc dù bữa tiệc bị sự ưu phiền của tay thương nhân quấy rầy một chút, nhưng hứng thú uống rượu của mọi người vẫn tăng mạnh như cũ, sau cuộc vui, mọi người chào tạm biệt, đến cuối cùng trong phòng bao riêng chỉ còn lại Hoắc Gia Hứa và Vương Lộ Tư.

“Tao khinh, cái tên họ Vương này đích thực là được đằng chân lân đằng đầu, Hoắc thị giúp đỡ hắn ta còn ít sao? Lại còn muốn nhờ Hoắc thị đi sửa cả quy hoạch thành phố giúp hắn.” Hoắc Gia Hứa ghim hận, hắn cứ nghĩ tay tư nhân xây dựng họ Vương đã nhờ vả nhưng Hoắc gia lấy đâu ra năng lực làm được chuyện này, làm hắn mất hết cả mặt mũi.

“Hoắc tổng, đừng nóng giận, làm qua loa một chút thôi, cứ như đối phó với cục phó Nghiêm ấy.” Vương Lộ Tư rượu vào lời ra, lớn gan uốn lưỡi trả lời Hoắc Gia Hứa.

“Ha ha, đúng, đám ngu xuẩn này chỉ cần đối phó một chút là được, giống như với lần cục phó Nghiêm, chúng ta chẳng làm cái quái gì, chẳng phải lão ta cũng chạy theo cảm kích chúng ta đấy thôi.” Hoắc Gia Hứa cười ha hả, nhớ đến bây giờ cục phó Nghiêm đã làm quản lý bộ phận bảo an cho Hoắc thị, mỗi ngày mang theo lòng biết ơn cung kính nịnh nọt hắn, Hoắc Gia Hứa lại đắc ý vô cùng, cảm giác đặt người khác trong lòng bàn tay để đùa giỡn thực sự là quá tuyệt vời.

Hai người cười điên loạn trong phòng bao mà chẳng màn đóng chặt cửa phòng bên ngoài, những lời ngu ngốc thốt ra từ miệng Hoắc Gia Hứa khiến cục phó Nghiêm tức đến run người, nhưng cho dù lão tức giận đến nổi đầy gân xanh trên trán, lão cũng phải nín nhịn không đẩy cửa vào tranh cãi, lúc Hoắc thị kêu gọi góp vốn, cục phó Nghiêm đã phải mượn đông mượn tây để gom góp hơn một triệu tệ, ông còn phải trông cậy vào nhà máy nhôm của Hoắc thị mà phát tài, phải chạy theo Hoắc thị để mưu lợi như ông, càng khiến lửa giận hừng hực trong người ông cũng không được phát tiết, chỉ có thể tự mình chịu đụng.

(1) Thất thốn: nghĩa là bảy tấc trong câu “đánh rắn phải đánh bảy tấc”, hàm ý chỉ điểm yếu nhất của một người, mời tham khảo ở đây nha

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.