Cẩm Thượng Thiêm Hoa – Chương 2 – Botruyen

Cẩm Thượng Thiêm Hoa - Chương 2

Trương Kiên Tuấn chỉ cảm giác cả người không có chút sức lực nào, liều mạng dùng tất cả sức, cậu mới nỗ lực tách được hai mí mắt ra, chỉ thấy một mảng trắng xóa phía trước, còn có một người mặc áo trắng đang nhỏ giọng nói chuyện, Trương Kiên Tuấn an tâm, Tốt lắm! Tốt lắm! Cậu không có bị vật thể lạ rơi từ trên trời xuống đè chết, bây giờ người đã được nằm bệnh viện. Đầu Trương Kiên Tuấn vừa lệch xuống, an tâm mà tiếp tục lâm vào hôn mê.

Sau khi Trương Kiên Tuấn tỉnh lại, thật sự không thể nào bình tĩnh được.

“Tiểu Bảo! Cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi, nếu không tỉnh, bố cũng không muốn sống nứa!” Một người đàn ông trung niên mập mạp ôm lấy Trương Kiên Tuấn hét lên.

“Bố sao?” Trương Kiên Tuấn mở to mắt nhìn vẻ mặt khóc lóc lại lộ rõ vẻ sung sướng trên khuôn mặt mập mạp trung niên của người đàn ông, người này có hơi quen mắt, nhưng Trương Kiên Tuấn có thể thề với trời, ông chú này không phải ba hắn, dáng vẻ Trương Kiên tuấn rất giống cha, vừa đen vừa gầy, hơn nữa bố cậu không thể nào giống như ông chú đứng trước mặt cậu như vậy được, đối xử với cậu cứ như bảo bối.

“Tiểu Bảo! Con còn khó chịu chỗ nào sao?” Một người phụ nữ trung niên khỏe mạnh gạt ông chú kia ra, hai tay không ngừng sờ lung tung trên người Trương Kiên Tuấn.

“…” Trực giác Trương Kiên Tuấn mách bảo có sự kỳ quái trước mắt, bởi vì bà thím khỏe mạnh này cậu có biết, là một vị phụ huynh bạn học của cậu hồi tiểu học, nhà bạn học cách nhà Trương Kiên Tuấn không xa, mãi đến khi Trương Kiên Tuấn vào cấp hai thì gia đình kia mới mua nhà dọn đi nơi khác.

“Tiểu Bảo bị làm sao vậy? Giống như bị chóng mặt!” Một thanh âm thanh thúy của cô gái đứng sau hai người trung niên vang lên, Trương Kiên Tuấn há hốc môm men theo thanh âm kia nhìn lại, mắt trợn trừng.

Trương Kiên Tuấn xin đem con mắt thường thức phái nữ của hai mươi tám năm độc thân ra mà thề, người có giọng nói Loli này, sau này trưởng thành khẳng định là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Loli thấy Trương Kiên Tuấn há hốc mồm đến chảy cả nước miếng, hai hàng lông mày trên khuốn mặt búp bê nhíu lại.

“Tiểu Bảo! Nhìn xem đây là mấy?” Loli đưa ra hai ngón tay trắng nõn đưa qua đưa lại trước mặt Trương Kiên Tuấn.

Trương Kiên Tuấn hồi phục tinh thần lại, cô gái Loli này tưởng cậu bị ấm đầu rồi, cần phải xác định cậu có đang tỉnh táo hay không, Trương Kiên Tuấn xác định cậu đang rất rất rất tỉnh táo, nhưng tại sao ba người trước mặt này đều gọi cậu là “Tiểu Bảo”?

“Đây là hai.” Trương Kiên Tuấn đẩy hai ngón tay trước mặt ra, thử từ giường bệnh ngồi dậy, khi cậu vừa cử động, rốt cuộc phát hiện có chỗ không thích hợp, đàn ông thân dài bảy thước, sao giờ lại thành ra thiếu niên. Chỗ này cũng không thích hợp chút nào, ba người trước mặt chỉ mặc trang phục mùa hè, mà trước khi Trương Kiên Tuấn hôn mê, rõ ràng đang là âm độ C của mùa đông.

“Bác sĩ! Bác sĩ!” Trương Kiên Tuấn hoảng sợ hô to.

“Tiểu Bảo, con làm sao vậy, không thoải mái sao? Không thoải mái chỗ nào thì nói cho mẹ biết đi.” Bà thím khỏe mạnh đỡ Trương Kiên Tuấn ngồi dậy, rồi còn ân cần quan tâm hỏi han. Mà ông chú béo kia vội vàng chạy ra cửa phòng bệnh, đứng ở cửa phòng bệnh hô vang gọi bác sĩ.

“Bố à, đừng gọi nữa, con đã bấm chuông gọi bác sĩ rồi.” Loli nói với ông chú đang đứng hét toáng lên ở cửa.

Ngoài phòng bệnh vang lên những tiếng bước chân dồn dập, một người đàn ông khoảng ba mươi mặc áo blouse trắng vào phòng bệnh, đi theo phía sau là ông chú béo với bộ mặt đang rất căng thẳng.

“Không tồi! Đã bình phục rồi, theo dõi một ngày là có thể xuất viện!.” Bác sĩ kiểm tra cho Trương Kiên Tuấn một chút.

“Bác sĩ! Sao tôi lại… ” Trương Kiên Tuấn bắt lấy tay bác sĩ blouse trắng, vốn muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà để cậu từ một thằng đàn ông hai mươi tám tuổi lại trở về một thiếu niên, mà sau khi cậu nghe thấy lời bác sĩ nói, câu hỏi được đặt ra lại bị nuốt trở vào.

“Cậu bạn nhỏ! Đã không biết bơi, đùa nghịch chỗ mép nước cũng phải thật cẩn thận, lần này là do cháu may mắn đấy, được người dân xung quanh cứu lên, nếu người ta kéo cháu lên bờ dù chỉ chậm một vài giây, không chừng cháu đã đi đầu thai lần nữa rồi! Có lẽ cháu chưa biết đâu, bố mẹ cháu thực sự yêu cháu lắm đấy!” Bác sĩ vỗ vỗ khuôn mặt Trương Kiên Tuấn, nói cho Trương Kiên Tuấn và hai vị phụ huynh cùng nghe.

Trương Kiên Tuấn chậm rãi nằm xuống giường bệnh, đưa tay lên trước mặt xem xét, đôi tay này vừa trắng vừa nhỏ, không phải bàn tay của Trương Kiên Tuấn, Trương Kiên Tuấn hai mươi tám tuổi bị một vật thể lạ từ trên không xuống rơi trúng vào người, sau đó bị thu nhỏ lại.

Nghe hai phụ huynh nói chuyện cùng bác sĩ, Trương Kiên Tuấn cảm giác chẳng những mình bị thu nhỏ, còn biến thành một người khác, mà người khác kia lại là bạn cùng học tiểu học với cậu, Trương Kiên Tuấn đã hóa thành người mà học sinh tiểu học Nhai Trung xem thường nhất, Hoa Phẩm Tố ẻo lả.

Bởi vì được bác sĩ kê toa một đống thuốc an thần, hai vị phụ huynh cũng chịu an tâm, cũng không hồi hộp lo lắng về Trương Kiên Tuấn đang nằm trên giường kia nữa, chỉ để lại một mình Loli chăm sóc Trương Kiên Tuấn, hai vị phụ huynh dặn dò Loli lát sau phải làm những gì, rồi vội rời khỏi bệnh việc để xem việc buôn bán thủy sản của gia đình ra sao rồi. Từ xế chiều hôm qua khi mà con trai họ được đưa đến bệnh viện, hai người luôn luôn canh chừng bên giường bệnh của con trai, bác sĩ kiểm tra trái phải đủ thứ thì kết luận tình huống cậu bé rơi xuống nước hoàn toàn bình thường, có thể là do chính bản thân Trương Kiên Tuấn muốn phải hôn mê, bây giờ thì Trương Kiên Tuấn đã tỉnh táo lại, người làm cha mẹ rốt cuộc cũng có thể thả lỏng tâm trạng được rồi.

Trương Kiên Tuấn thấy người đẹp Loli đang rất thú vị cầm cuốn tiểu thuyết ngồi trên ghế phòng bệnh đọc, bèn nhẹ nhàng đứng dậy đi vào toilet phòng bệnh, đứng ở trước gương, Trương Kiên Tuấn xác định 100% mình đã sống lại trong thân xác của bạn học tiểu học Hoa Phẩm Tố, bởi vì trong gương có một khuôn mặt giống như búp bê, đúng là khuôn mặt của Hoa Phẩm Tố.

Trương Kiên Tuấn bỡ ngỡ nhìn vào gương, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực. Trương Kiên Tuấn hai mươi tám tuổi, mặc dù chỉ được coi là con gà tầm thường nhất trong đàn gà, bố mẹ đã ly hôn từ lâu, nhà ở thuê, công việc thường xuyên thay đổi, không có vợ yêu, có thể thấy Trương Kiên Tuấn là một người rất ung dung tự tại, đối với cuộc sống cố gắng không ngừng này của bản thân cậu thật sự rất mãn nguyện, tại sao chỉ đi chúc tết nhà cô chú, lại bị một vật lạ nện trúng ngay trên đường mà hóa thành Hoa Phẩm Tố ẻo lả này? Bản thân hóa thành Hoa Phẩm Tố, vậy Hoa Phẩm Tố thật biến đâu mất rồi? Có thể là Hoa Phẩm Tố biến thành mình không?

Trương Kiên Tuấn thường lướt mạng xem rất nhiều tiểu thuyết, mấy thứ sống lại, xuyên qua thời gian và không gian, tiểu thuyết linh hồn hoán đổi đều đã xem qua, nghĩ đến việc Hoa Phẩm Tố có thể cùng thay đổi linh hồn với mình, Trương Kiên Tuấn ở phòng bệnh không thể ngừng đờ ra được, cậu muốn chạy đến nhà mình xem sao rồi, để xem Hoa Phẩm Tố co thật sự xuyên thủng cả người Trương Kiên Tuấn hay không.

Trương Kiên Tuấn thừa dịp Loli trong phòng bệnh không chú ý, rón rén chuồn khỏi phòng, chạy ra ngoài viện, nhanh chân chạy về hướng nơi mình cùng ở với bà trước đây. Bệnh viện cách nhà Trương Kiên Tuấn trước đây không xa, đi tắt thì chỉ cần hai mươi mấy phút là đến.

Trương Kiên Tuấn nhanh chóng chạy qua ngã tư đường vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, quen thuộc vì ngã tư đường này vốn đã như vậy lúccậucòn bé, xa lạ là vào khi năm 2013, phố xa đã khác xa so với cảnh trượng trước mắt. Men theo kí ức trước đây, Trương Kiên Tuấn chuẩn xác chạy về hướng ngôi nhà duy nhất của y, nơicậucùng bà sống dựa vào nhau trong một căn phòng nhỏ, cách căn phòng ngói năm mươi mấy thước vuông ấy càng ngày càng gần, tâm trạng Trương Kiên Tuấn kích động hẳn lên, bà ơi! Con về rồi! Âm dương cách biệt nhau đã mười mấy năm, nay ông trời lại cho chúng ta một cơ hội để gặp nhau lần nữa!

Vượt qua góc tường, Trương Kiên Tuấn chạy vào ngõ nhỏ nơi cùng bà sống trước kia, trong ngõ nhỏ kia đều là nhưng căn phòng ngói thấp bé do người dân tự dựng lên sau khi giải phóng, bố và cô của Trương Kiên Tuấn đều được sinh ra tại căn phòng ngói ấy, trưởng thành lên, bố của cậu còn kết hôn trong căn phòng nhỏ ấy cùng với mẹ, sinh con đẻ cái. Người cô của Trương Kiên Tuấn cũng theo chồng đi nơi khác, vào lúc Trương Kiên Tuấn được bảy tuổi thì bố mẹ cậu ly hôn, không đến một năm, hai người đều tái hôn xây dựng một tổ ấm mới, bố của Trương Kiên Tuấn sau khi tái hôn cùng người vợ mới cưới lại dọn dẹp căn phòng tân hôn lại mà ở, còn mẹ cậu lại dọn đến thành phố cùng người mới, cũng không còn liên lạc gì với chông cũ cùng đứa con dứt ruột đẻ ra, mãi đến khi Trương Kiên Tuấn bị một thứ từ trên trời rơi xuống nện vào đầu, số lần gặp được mẹ mình cũng có thể đếm trên một bàn tay. Căn phòng ngói thấp bé này chính là nơi cậu cùng bà nương tựa vào nhau sau khi bố mẹ ly hôn.

Vượt qua một góc tường, hai bên ngõ nhỏ đều là những dãy phòng ngói thấp bé, mà mọi người đi lại trong ngõ nhỏ thì có hơn phân nửa là người Trương Kiên Tuấn quen biết, nhưng có rất nhiều người cậu không nhớ rõ tên gọi là gì, xưng hô thế nào, mang theo tâm trạng phấn khích, Trương Kiên Tuấn lao thẳng đến ngôi nhà ấm áp của cậu kiếp trước.

Cổng gác của căn phòng nhỏ ấy lại treo một câu đối trắng khiến Trương Kiên Tuấn choáng váng mặt mày, đây là câu đối trắng, vậy là có người qua đời rồi sao?

Trương Kiên Tuấn chạy lanh quanh phòng ngói, trong lòng sốt sắng như bị lửa thiêu đốt. Kiếp trước, bà nội của Trương Kiên Tuấn qua đời vào khi Trương Kiên Tuấn tốt nghiệp cấp hai, khi đó Trương Kiên Tuấn mới mười sáu tuổi, cậu nhớ rõ rằng mình và tên ẻo lả Hoa Phẩm Tố cùng tuổi nhau, nhìn qua gương toilet trong bệnh viện thì theo cậu phán đoán, vóc dáng Hoa Phẩm Tố cũng không phải là mười sáu tuổi, nhiều nhất chỉ mười hai, mười ba mà thôi. Dựa theo nhận thức về sống lại của Trương Kiên Tuấn, bà nội của cậu vẫn khỏe mạnh như ngày nào, câu đối trắng này rốt cuộc thì tại sao lại có?

“U! Nhóc con nhà họ Hoa! Sức khỏe cháu không sao chứ? Tại sao lại chạy loanh quanh chỗ này?”

Trương Kiên Tuấn nhìn lại, là ông cụ Vương gia ở một con ngõ cách đây không xa, đại khái là buổi chiều ông cụ này vừa đánh xong bài, đang đi dạo tán gẫu cùng người khác. Trương Kiên Tuấn đoán lúc ấy là buổi chiều vì căn cứ vào vị trí bóng râm của căn phòng, còn bây giờ đã là hoàng hôn.

“Ông Vương à, cháu đến tìm Trương Kiên Tuấn đi chơi.” Trương Kiên Tuấn buồn rầu nhìn tình huống trước mắt, nhìn thấy hàng xóm kiếp trước, định cùng ông hỏi thăm chuyện nhà tường tận, mình và Hoa Phẩm Tố là bạn học kiếp trước, bây giờ đem bản thân ra làm cái cớ, đúng lúc hỏi thăm chuyện bản thân, chờ đến khi biết được bản thân ở đâu rồi, nghĩ cách tiếp cận thăm dò, xem xem có phải rằng linh hồn Hoa Phẩm Tố đang chiếm lấy thân xác mình hay không.

“Nhóc con, ngày hôm qua cháu ngã xuông sông đến bây giờ vẫn còn váng đầu sao? Từ ba năm trước đây, Trương Kiên Tuấn đã ngã sông mà chết đuối ngay giữa sông rồi, làm sao cháu…” miệng ông Vương dừng lại, hoảng sợ nhìn Trương Kiên Tuấn.

“Sao ạ, Trương Kiên Tuấn đã chết đuối ba năm trước!” Trương Kiên Tuấn hoảng loạng, cảm giác được lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên.

“Nhóc con họ Hoa, cháu có khỏe không?” ông Vương quan sát Trương Kiên Tuấn thật cẩn thận, trong lòng ông đang nghĩ, con trai bảo bối của Hoa gia sẽ không bị quỷ nhập vào thân rồi đấy chứ, dù sao ngày hôm qua ngã sông cứu lên, nghe nói nhịp tim đã từng dừng đập một lần, mà theo lịch âm thì hôm nay đúng là rằm tháng bảy, đúng là ngày cửa quỷ bị mở hằng năm trong truyền thuyết.

“Ông Vương à, cháu chỉ bị ngã xuống sông thôi, ông lú lẫn rồi.” Mặt Trương Kiên Tuấn tái nhợt ngiêm túc giải thích, cậu không thể nào chấp nhận được việc bản thân đã biến mất trên thế gian này.

“Nhóc con, cháu mau trở về đi, hôm nay là quỷ lễ, cháu vừa được cứu từ dưới sông lên, sức khỏe chưa tốt, đừng chạy ra ngoài trêu chọc thứ gì đó không sạch sẽ.” Ông Vương thấy thần trí Trương Kiên Tuấn vẫn khá rõ ràng, vội vàng tốt bụng nhắc nhở, ông Vương tuỗi cũng đã lớn, có chút mê tín, đối với yêu ma quỷ quái thật sự kính sợ.

“Ông Vương à, câu đối trắng nhà họ Trương này là ai treo?” Trương Kiên Tuấn vẫn không giải thích được vì sao lại có câu đối trắng treo trước cửa, nếu bình thường một đứa bé rơi xuống nước chết đuối, sang năm thứ ba hẳn không cần phải treo câu đối nữa.

“Ai, tên nhóc con này đúng là trêu chọc thứ gì không sạch sẽ rồi, đây không phải là do cuối năm trước bà nội nhà họ Trương mất, người nhà họ Trương mới dán câu đối sao. Mau về đi thôi, con nít con nôi, sau khi trở về nhớ nói bố mẹ đốt tiền vàng giấy mã, đừng để mấy thứ sạch sẽ lại bám theo cháu.”

Nghe xong lời nói của ông Vương, đầu Trương Kiên Tuấn như nổ ầm lên, trước mắt tối sầm, lại ngất đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.