Chương 11:
– Có chuyện gì vậy chị? – Mình lên tiếng hỏi khi cả hai đã có chỗ ngồi ổn định trong quán.
– Từ đã em, em uống gì đó đi rồi từ chị em mình nói chuyện! – Chị cười nói.
Sau đó phục vụ tiến đến, chị gọi một ly sinh tố, mình thì café. Uống được một ngụm, chị K nhìn mình một lúc rồi vào vấn đề:
– Thật ra thì chuyện chị tính nói với em có liên quan đến bé Linh!
– Linh? Linh sao chị? – Mình nhíu mày nghi hoặc.
– Là thế này, chuyện mà bé Linh thích em ấy, em biết rồi chứ! – Chị hỏi mình.
– Dạ, cũng mới đây thôi! – Mình gật đầu thừa nhận.
– Ừm, chị nói với em điều này vì chắc rằng em cũng biết, chị thấy tội cho con bé lắm, mấy bữa trước chị lên SG mua ít đồ có ghé qua phòng bé Linh mà thấy nó khóc…! – Nói đến đây thì chị K ngừng lại.
– … Chị nói tiếp đi! – Mình nhìn chị.
– Chị gọi em ra đây không phải là theo ý của bé Linh đâu, em hiểu chứ?
– Ừm! – Mình gật đầu.
– Ừ thì ý chị là em… có thể cho Linh một cơ hội không? – Chị hơi dè dặt nhìn mình.
– Cơ hội? Ý chị là…! – Mình hơi nhíu mày.
– Ừm, là vậy đó! – Chị gật đầu.
– Haizz, chị nè, chị đánh giá cao em quá rồi đấy, tình cảm đâu phải thứ ép buộc đâu mà cho cơ hội chị! – Mình cười đáp.
– Thì chị biết, mà em thật không hề có một chút tình cảm với Linh luôn hả? – Chị K hỏi tiếp.
– Ừm, em coi Linh như em gái thôi, không hơn không kém! – Mình thẳng thắn thừa nhận.
– Vậy à, chị hiểu rồi. À mà em đừng nói gì với bé Linh nhé, chị với em biết chuyện này thôi!
– Được rồi! – Mình gật đầu.
Biết không thuyết phục được mình, chị đổi sang chủ đề khác nói chuyện vì cũng còn khá sớm để về. Lúc đầu mình cứ nghĩ là chị K khá ghét mình nữa chứ vì những lúc nói chuyện trong phòng chị Đ, chị K thường không nhìn mình hoặc giả là không quan tâm đếm sự có mặt của mình nữa.
Còn lúc này đây, sau những cuộc nói chuyện phiếm của mình và chị thì lúc đó mình đã hiểu được những điều mà mình suy nghĩ về con người của chị là hoàn toàn sai, cũng giống như chị Đ, chị K tính thẳng thắn, những câu chuyện mà chị K kể cho mình về công việc, con người và môi trường sống ung quanh chị giúp mình cảm nhận được điều đó…
Cũng không biết có phải do ánh đèn mờ của quán cà phê đêm đó hay không mà trông chị K trông đẹp lắm, cũng lại giống chị Đ nữa, hôm đó mình lần đầu được tận mắt thấy chị K cười một cách gần và rõ nhất, hàm răng trắng bóc đều ro như bắp, vì chị búi tóc ngược ra sau nên để lộ vầng trán cao cộng với cái gò má ngun ngút nữa, thú thật là cái đêm hôm đó mình không nói nhiều mà chỉ nghe chị kể chuyện với nhìn chị cười hoài thôi.
Không đến nỗi ngây ngất nhưng cũng đủ để lại dư âm mấy hôm sau, cũng không phải là yêu gì hết nhưng sở thích mình đặc biệt ấn tượng với những người con gái sở hữu nụ cười đẹp, đúng là thứ vũ khí có ma lực…
Đêm hôm đó sau khi chở chị K về phòng trọ thì mình đi bộ về phòng, vừa mở cổng thì trước cửa phòng chị, nhỏ Linh đang chăm chú ngồi dán mắt vào cái điện thoại bấm bấm gì đó. Thấy mình, nhỏ có hơi lúng túng…
– Chưa ngủ hả em? – Mình mở lời.
– Chưa nữa, anh mới đi đâu về vậy? – Nhỏ hỏi.
– À anh bận việc với mấy đứa bạn chút xíu! – Mình mở cửa phòng và đi vào.
Nhỏ không nói gì nữa, lúc đó cũng muộn nên mình tính đi đánh răng rồi ngủ khỏe, ai ngờ vừa cầm cái bàn chải ra thì vẫn thấy nhỏ dựa lưng vào tường bên cạnh phòng mình, mình nhíu mày hỏi:
– Sao chưa ngủ nữa?
– Em khó ngủ á mà, anh đánh răng rồi ngủ đi! – Nhỏ nhìn mình đáp.
– Ừm!
Mình không nói gì nữa, lẳng lặng ra sân đánh răng rồi rửa mặt xong xuôi đâu vào đấy thì thản nhiên bước vào phòng tính đóng cửa lại rồi ngủ. Thế nhưng vừa bước vào thì thật bất ngờ, một vòng tay luồn qua tay mình và ôm thật chặt làm mình hơi giật mình đứng khựng lại.
Biết là nhỏ Linh làm, nhưng thật sự lúc đó mình khá lúng túng và chưa biết phải làm gì cả, đành đứng yên một chỗ cho nhỏ ôm vậy. Một lúc sau, nhỏ từ đằng sau nói nhỏ:
– Em xin lỗi, đây sẽ là lần cuối cùng em làm thế này!
– …! – Mình im lặng.
Thế rồi nhỏ nơi lỏng cái ôm ra, cuối cùng là lặng lẽ đi về phòng chị và đóng cửa lại. Mình thở dài cùng với một loạt suy nghĩ rối bời, cũng biết bản thân vô tình nhưng biết sao được, thà đau một lần rồi kết thúc còn hơn là dai dẳng làm khó đôi bên.
Và cũng biết bản thân nên thay đổi, cũng nên quên chị đi, và cách duy nhất làm được đó là tìm một người khác để lấp đi cái khoảng trống đó…
Những ngày sau đó, mình cố tránh, ít tiếp xúc với chị hơn, thay vào đó là việc mình rủ chị K đi chơi, ban đầu chị K không chịu đi vì chỉ có hai người, nhưng rồi dần dần thì mình cũng làm được, dù đơn giản chỉ là những buổi đi ăn chè, café hay uống nước vỉa hè thôi, nhưng khoảng thời gian đó đối với mình rất đáng nhớ. Cả hai khá hợp tính nhau nếu như không nói là hợp rơ luôn ấy, chị chỉ hơn mình một tuổi thôi nhưng nói chuyện rất sâu sắc và có phần già dặn, và mình thích điều đó.
– Ốc này ngon ghê em ha! – Chị K sụt sùi nước mắt vì món ốc cay.
– Ừm, môi chị đỏ rực rồi kìa! – Mình cười ha hả.
– Đừng chọc chị nữa, lấy cho chị cốc nước nào, cay quá! – Chị thở hồng hộc vì cay.
– Ai biểu tham ăn chi! – Mình đưa chị ly nước.
– Thì em rủ chị đi mà, quán này bỏ nhiều ớt quá, chị khóc hết nước mắt rồi nè!
– Cho chừa cái tật tham ăn đi nha! – Mình cười cười.
– Hừ, không bao giờ, chị ăn hết cái đĩa này luôn cho xem! – Chị K lè lưỡi trông rất đáng yêu.
Minh không biết làm gì khác ngoài việc cười trừ, đúng là con gái, ai cũng thích ăn vặt, nhưng đây cũng là mặt dễ thương của phái nữ mà…
Ăn xong, mình đèo chị trên con xe đạp ra bờ sống Bạch Đằng ngắm cảnh và thư thái đầu óc, mặc dù xa nhưng rất xứng đáng. Buổi chiều ở đây cực mát, nói đúng hơn là có phần hơi se lạnh, hàng quán thì khắp mọi nơi. Mình mua hai ly trà sữa và đưa cho chị, cả hai ngồi ở hàng ghế đá ngắm cảnh, cùng nhau kể một vài câu chuyện phiếm ở trường hay đại loại vậy, những lúc như thế này thi thoảng mình lại có nghĩ về chị, nếu như chị ngồi ở đây thì sao, mình sẽ cảm thấy như thế nào… những suy nghĩ đó thoáng chốc được làn gió mát lạnh cuốn đi mất, chỉ còn lại nụ cười giòn tan của chị K nơi đây…
****************************
Thoáng chốc cũng đã bước sang tháng một, thời gian trôi thật nhanh, mình cũng đã kết thúc được một vài môn của học kì một, dù sao thì năm nhất vẫn còn khá nhàn nên mình dành kha khá thời gian vào việc đi chơi với bạn và chị K, còn chị Đ thì mình cũng có gặp nhưng không còn nhiều như trước, nhẩm nghĩ chắc bản thân cũng đã nguôi ngoai tình cảm phần nào rồi nên tinh thần của mình khá hơn rất nhiều.
Nhưng cũng có một điều lạ rằng tên Quyền từ cái hôm mình bị bệnh, nghiễm nhiên hắn không còn xuất hiện trước mặt mình nữa, và mình cũng chẳng biết là hắn có gặp chị nữa hay không, nhưng theo mình nghĩ thì chị là người hiểu và biết tự bảo vệ bản thân, không đến nỗi nào đâu…
Và rồi vào một ngày nọ, hôm nào thì mình không nhớ rõ. Sau cái buổi chiều mình đọc sách ở thư viện xong, mình dự tính là sẽ xách cặp về nhà và sau đó rủ chị K đi ăn chè hoặc đám bạn đi chơi game, nhưng vừa chỉ mới bước ra khỏi cổng trường chưa được lâu, vẫn con xe tay ga quen thuộc, tên Quyền chạy vút ra khỏi cổng trường và người ngồi ôm phía sau, không ai khác chính là chị.
Tưởng chừng như mình đã có thể quên được phần nào đó hình ảnh của chị trong lòng rồi, nhưng mà điều đó hoàn toàn sai, suốt thời gian qua, mình chỉ là đang hoàn toàn trốn tránh cái sự thật hiển nhiên trước mắt đó, chị vẫn còn qua lại với hắn… mình chả còn cách nào khác ngoài việc tức, mình tức lắm, dù biết là chẳng có cơ sở nhưng mình vẫn tức và ấm ức một cách vô cớ…
Tạt vào một quán bia vỉa hè, mình ngồi đó và gọi vài lon bia ra, cứ thế mình uống, uống cho biết cái cảm giác vị đắng, cho bay hết đi cái cảnh vừa rồi. Và mình đã làm thêm một việc ngu ngốc nữa, đó là gọi chị K…
Chương 12:
Cảnh báo 18+ nhẹ. Chương này mình viết thí nghiệm thôi vì cũng chưa biết ý của mọi người như thế nào, nếu mọi người muốn đọc theo kiểu như thế này thì mình sẽ viết, còn nếu cảm thấy dung tục hay đại loại vậy thì mình sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau và mình cũng chẳng muốn nó trở thành thể loại rẻ tiền đâu. Nhưng mình dã giảm nhẹ hết mức rồi nhé vì trên thực tế thì các bạn chắc đã biết rõ… Vậy nhé, có gì thì góp ý cho mình, cảm ơn mọi người…
************************************
Một lúc sau cuộc gọi của mình đến chị K, chiếc xe đạp cùng bóng dáng nhỏ bé dần một hiện ra rõ hơn trước mắt mình. Thấy mình ngồi đó, chị K nhanh chân tiến đến:
– Em làm gì mà ngồi đây một mình vậy nè?
– …!
Mình không nói gì cả, chỉ ngồi đó im lặng nhìn chị K một lúc thật lâu. Chị K dường như cũng biết điều đó nên cố tình lảng tránh:
– Này, sao không nói gì hết vậy?
– …Chị, ngồi với em một lúc được không? – Mình lên tiếng.
– Em say rồi à? – Chị K có vẻ như hơi dè chừng.
– Có đâu chị, em chỉ hơi buồn chút chuyện nên ra đây ngồi một lát thôi! – Mình cười gượng.
– Cứ buồn là phải mang bia ra uống à, con trai bọn em thật là …! – Chị K tặc lưỡi lắc đầu ngồi xuống bên cạnh.
Mình không nói gì nữa, chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn sắc vàng của cốc bia đã vơi nửa trên bàn và suy nghĩ về những chuyện đã từng trải qua giữa mình và chị Đ, (Bạn đang đọc truyện tại wapsite “Haythe.US” – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ?) thầm nhủ với lòng là nên quên đi nhưng vẫn không thể nào đưa được cái bóng dáng nhỏ bé ấy ra khỏi tâm trí… mình điên thật rồi.
Cứ thế, cốc bia lại vơi đi một khúc, chị K cũng không ngăn cản, chỉ ngồi đó và nói chuyện về những thứ chị đã trải qua hồi còn là học sinh cấp ba, những mảnh tình vất vưởng, bạn bè và gia đình… Mình không nói gì hết, chỉ nghe và lắng nghe cho đến khi bầu trời trở nên mơ hồ và cảnh vật xung quanh bỗng nhiên xoay mòng mòng, tiếng những người nói xung quanh trở nên đứt quãng, và cuối cùng… mình gục.
********************************
Cũng không biết đã từ khi nào, một cái quàng tay nhẹ khiến mình tỉnh giấc. Ánh nắng mặt trời lọt qua lỗ thông gió trên tường khiên căn phòng sáng lên. Vì hôm qua mình uống cũng khá nhiều nên giờ đầu khá là nhức, thế nhưng cái quan trọng hơn là… tại sao chị K lại ở đây… mà lại còn nằm cạnh mình nữa chứ.
Mình hoảng hốt bật dậy, và khổ nỗi, người mình cũng không mang gì nốt… không lẽ hôm qua mình đã…
– Uhmmm… em dậy rồi hả? – Tiếng chị K uể oải mới ngủ dậy.
– Ơ… dạ… em… em xin lỗi…em…! – Mình lúng túng đáp.
– Hmm… Đừng lo gì về chuyện này, không phải lỗi của em đâu! – Chị K giọng bình tĩnh đáp.
– Nhưng mà… em uống hơi nhiều nên em…! – Mình giải thích.
– Chị nói rồi, hôm qua là chị cho em, nên đừng nghĩ ngợi gì hết, được chứ! – Chị K cười nhẹ.
Rõ ràng là nói dối, mình biết vì lúc nói giọng chị có hơi ngọng, giống kiểu như đang cố nén cảm xúc lại vậy.
– Mà em tỉnh hẳn chưa? – Chị K nhìn mình hỏi.
– Em cũng đỡ hơn rồi chị! – Mình đáp.
– Ừm, vậy thì… em quay mặt ra sau một lúc được không, để chị thay đồ!
– D… dạ! – Mình ấp úng.
Lúc này mới để ý lại, chị K vẫn cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt ra ngoài. Biết ý, mình quay mặt đi cho chị thay đồ, nhưng trong đầu vẫn có một vài ý niệm đen tối vì bản năng của con trai mà, đâu tránh được.
Sau khi cả hai mặc đồ xong, chị đứng dậy tiến ra phía cửa:
– Em ổn rồi đúng không, vậy chị về đây, không cái Đ biết lại không hay cho em!
Nói rồi, bóng dáng chị K khuất sau cánh cửa cùng chiếc xe đạp, mình đứng đó như chôn chân, trong đầu vô vàn suy nghĩ rối bời. Dù sao thì lỗi lầm cũng là do mình mà gây ra, điều đầu tiên mình phải làm đó là trách nhiệm. Con người mình tính trách nhiệm rất cao nên thật khó để cho qua chuyện này được mặc dù chị đã bảo là không sao.
Không do dự thêm nữa, mình chạy thật nhanh ra ngoài thấy chị đang đạp xe ở phía trước.
– Chị! – Mình đứng trước chặn lại.
– …!
Chị dừng xe lại, đôi mắt đã ướt đẫm. Mình đoán không sai mà, rút cuộc chị cũng là con gái, cũng yếu đuối mà thôi.
– Chị… làm bạn gái em… nha! – Mình nắm tay chị.
– …! – Chị không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn mình và khóc.
– Nha chị, là bạn gái em, em muốn… muốn chị được vui! – Mình ấp úng trả lời.
– Hức… rồi bé Linh nghĩ sao về chị! – Chị gạt nước mắt nói.
– Linh không liên quan gì ở đây hết, em không yêu Linh!
– Em cũng đâu có yêu chị! – Chị tiếp lời.
– Chị thì khác, với lại em cũng thích chị mà! – Mình nhìn chị với ánh mắt nài nỉ.
Sau một hồi đắn đo thì cuối cùng, chị cũng chịu xuống xe và quay trở lại phòng mình.
Ngồi xuống bên cạnh chị, nhất thời mình chưa biết phải nói gì nên đành im lặng đợi chị nín khóc.
– Chị biết là em có tình cảm với cái Đ, biết là mình không nên nhưng mà…! – Chị K nói trong tiếng nấc nghẹn.
– Nhưng mà? – Mình hỏi.
– Chị không biết nữa, chắc chị… cũng…! – Chị quệt hàng nước mắt còn đọng lại.
– Em hiểu rồi, em cũng vậy, ở bên chị em cũng vui lắm!
Mình ôm chị vào lòng, thầm nhủ trong thâm tâm, đây sẽ là người con gái mình chọn, thà yêu người có tình cảm với mình còn hơn là theo đuổi thứ không thể với tới.
– Làm bạn gái em nhé! – Mình nhắc lại.
– Như vậy có ổn không? – Chị mít ướt nhìn mình.
– Ừm, em nói thật lòng đấy! – Mình cười đáp.
Chị K không nói gì nữa, chỉ còn vòng tay nhỏ bé là câu trả lời cuối cùng…
Mình bước sang một trang sách mới…
*************************************
Những ngày cận tết…
– T ơi, dậy ăn cơm nè! – Tiếng chị K lục đục dưới bếp.
– Em dậy liền!
Vệ sinh cá nhân đâu đó xong xuôi, mình tiến ra với bộ mặt tươi tỉnh sau những ngày thi mỏi mệt. Một bữa ăn thịnh soạn do chính tay chị K làm, nào là thịt kho, canh chua cá, trứng và một ly sữa đá. Đúng là con gái có khác, rất chu đáo trong việc ăn uống.
– Ngon không? – Chị K cười hỏi.
– Ừm, không ngon lắm! – Mình ngoác mồm đáp trong khi đũa thì và liên tục.
– Chê thì không được ăn nữa! – Chị bĩu môi chặn đường ăn của mình.
– Hề hề, biết rồi còn hỏi! – Mình cười cười gắp miếng trứng.
– Thì con gái ai cũng thích khen mà!
– Ừ thì tuyệt vời! – Mình dơ ngón tay number one.
Chị cười tươi mãn nguyện với câu trả lời của mình. Bữa ăn kết thúc trong niềm vui…
Hôm trước cái ngày mình về quê ăn tết, mình và chị K đã có một ngày thật vui vẻ. Hôm đấy, mình cùng với chị đã đi chơi rất nhiều nơi như là Bạch Đằng, một vài địa điểm ăn uống, phố đi bộ Nguyễn Huệ,…
Và cũng vì mình đã dọn ra ở cùng với chị nên việc đó cũng không thể tránh khỏi…
Đên hôm ấy…
– Em ăn tết lâu không? – Chị ôm mình thủ thỉ.
– Hết tết là em lên liền mà! – Mình nựng má chị.
– Ừm, hihi!
– Chị nhớ em hả? – Mình trêu.
– Ai thèm nhớ em chứ! – Chị xoay người ra phía sau.
– Thật không? Vậy em ăn tết rồi ở nhà luôn, không lên đây nữa! – Mình đáp.
– Em dám!
– Sao không! – Mình cười chọc lét chị.
– Đừng nào… hihi! – Chị cười khúc khích rúc vào trong chăn.
Mình cũng chui vào trong chăn luôn. Trong bóng tối, những phòng trọ bên cạnh cũng đã tắt đèn, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn lại duy nhất nhịp thở lúc đều và lúc ngắt quãng của chị K, mình đưa tay đến phía hơi thở phát ra… cánh mũi thon sọc dừa, đôi má phúng phính, cánh môi mềm mại đang hơi hé ra của chị. Bàn tay bé nhỏ của chị nắm chặt tay mình và có phần hơi run rẩy…
Mình nhích lại một gần hơn, lúc này thì hơi thở của cả hai đã thật gần, mùi bạc hà mát lạnh đưa vào mũi mình ngây ngất, đê mê… lúc mình nhận ra thì cả hai đã đắm chìm trong những cái hôn nhẹ nhàng rồi, người chị run lên từng cơn cảm nhận nhịp điệu của cả hai.
Không phải lần đầu bọn mình làm chuyện này nhưng chị K vẫn có chút gì đó ngại ngùng và bị động, mặc cho mình dẫn dắt…Và bản năng của con trai không cho mình được phép dừng lại, đôi môi vẫn hôn chị cuồng nhiệt, và bàn tay táy máy di chuyển dọc khắp thân thể chị, làn da mát rượi được bàn tay tham lam nóng hổi của mình chiếm đoạt từng chút, từng chút một…
Máu nóng trong người trỗi dậy, mình tung chăn lật người nằm phía trên, nhìn xuống thấy đôi mắt chị đã nhắm từ khi nào, chỉ còn nhịp hơi thở dồn dập đứt quãng. Lúc ấy, bỗng nhiên mình muốn dừng lại để ngắm nhìn con người trước mặt đây.
Có lẽ không cảm nhận được bất kì cử động gì của mình nữa nên chị mới chị hé mắt ra nhìn, thấy mình cười, chị xấu hổ che mặt lại:
– Em làm cái gì vậy?
– Làm gì đâu, ngắm chị thôi mà! – Mình đáp.
– Đừng nhìn như vậy, chị ngại lắm!
– Nhìn suốt mà giờ còn ngại nữa à, chị đẹp em mới nhìn vậy thôi đấy!
– … T này! – Chị bỗng nhiên nhìn mình một cách nghiêm túc.
– Chị nói đi!
– Yêu chị không?
Ánh mắt trong đêm như xoáy sâu vào tâm khảm của mình, như tìm kiếm đâu đó sự bất an mà có lẽ chị vẫn có và đợi chờ câu trả lời của mình…
Các cụ có câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” quả không sai, những ngày tháng gần gũi với chị tuy không nhiều nhưng tình cảm mà mình dành cho chị cũng dần lớn lên, chị chân thành, thật lòng và luôn quan tâm đến mình… chính những điều đó đã gợi cho mình cảm giác yêu thương dành cho chị, như vậy là đã quá đủ cho một câu trả lời.
– Ừm, em yêu chị! – Mình gật đầu trả lời hơi nhỏ vì mình cũng ngại phải nói ra mấy lời này.
Chị nhìn mình một lúc rồi chợt mỉm cười kéo mình xuống và hôn nhẹ vào trán… mắt và môi… ngọn lửa chưa kịp tắt thì chị đã thổi bùng nó lên, mình cứ thế hòa quyện theo tiết tấu của cả hai… đôi tay mình ma mãnh vui chơi khắp mọi nơi trên tấm thân ngọc ngà của chị.
Hơi thở nặng nề cùng âm thanh nỉ non yêu kiều phát ra từ chị làm mình say đắm mê ly. Và đêm ấy, là một đêm dài…