Chương 8:
Thật xin lỗi mọi người vì mấy tuần qua mình bận quá, ôn kiểm tra rồi đi học thêm, làm thêm với lại chuyện riêng của mình nữa nên thời gian viết thực sự là hạn hẹp, mãi đến hôm nay mới có… mong mọi người thông cảm…
********************************
Thật lâu sau khi mình ngất đi thì giờ đây mình lại thấy bản thân đang đứng ở trước cổng vào khu vui chơi công viên, trước mắt là tiếng cười đùa của mọi người còn bên cạnh là chị.
Mình nhìn chị và chị cũng nghiêng mái đầu nhìn mình cười mỉm chi, tóc chị xõa dài xuống cứ thế để mặc cho gió thổi bồng bềnh cùng mùi hương quen thuộc thỏa vào mũi mình.
Lúc đấy mình thật bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, ôm nhẹ bờ vai chị và cất lời:
– Chị! Em… em yêu chị! – Mình ấp úng.
– …! – Chị vẫn mỉm cười nhìn mình.
– Chị… làm bạn gái em nhé! – Mình tiếp tục.
Chị đáp lại bằng cách im lặng mỉm cười rồi sau đó thật nhanh chị kéo mình hòa vào chốn đông người và cùng hòa mình vào mấy trò trong khu vui chơi.
Vài gợn mây che ánh mặt trời làm không gian mát mẻ nên bọn mình chơi được vô số trò như xích đu, bắn cá, xe lửa, tùm lum các trò cho đến khi cả hai thấm mệt nên nghỉ tại quầy kèm.
Mình và chị mỗi người một que to tướng, với bản tính ham ăn của mình nên chỉ trong nháy mắt, que kem trên tay đã bốc hơi vào dạ dày, còn chị thì vẫn ăn từ tốn như mọi khi, lại còn chơi thêm trò trét kem vào mũi mình nữa chứ.
– Chơi dơ nha! – Mình lau mũi.
Chị cười tươi nhìn mình rồi túm lấy tay áo lau đống mồ hôi đang nhễ nhại trên trán và má mình như kiểu hai người đang yêu nhau vậy.
Mình thì đực mặt ra nhìn chị đắm đuối đến nỗi chắc con mắt gần rớt ra luôn quá. Ngồi nghỉ một lúc thì mình và chị vào trong rạp chiếu phim và xem bộ phim gì đấy mà mình chả nhớ rõ, xem phim được một chút, mình lại quay qua nhìn chị đang tay trong tay với mình, cứ thế cho đến hết phim, mình chả biết nội dung nó là gì cả, chỉ biết là có chị đang xem cùng thôi…
Cuối ngày, mình và chị nắm tay nhau ngồi trên gò đồi nhìn xuống mặt biển, ánh mặt trời màu vàng hơi nhuốm đỏ chìm xuống tạo thành đường chân trời tuyệt đẹp, gió biển chiều se lạnh khiến chị khẽ xiết chặt tay mình hơn, và chị cũng tựa đầu vào vai mình cộng thêm chim chóc đồ các thứ tạo thành khung cảnh lãng mạng đến vi diệu…
Mình và chị đang ở trong chốn phiêu diêu thì bỗng nhiên từ đằng sau, một lực mạnh nhanh chóng tác động vào phần cổ áo khiến mình bị bật ngửa tách ra khỏi chị.
Và mình còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị hai tên to con nữa kẹp chặt hai tay khiến mình không thể nhúc nhích. Tồi tệ hơn nữa là trước mắt mình lúc này, tên Quyền đang nắm thế chủ động, hắn cười ngạo nghễ nâng cằm chị lên và nhìn về phía mình:
– Cưng thấy sao, vui không?
– Mày nên bỏ chị ấy ra! – Mình nghiến răng nhìn hắn.
– Ồ, mạnh miệng nhỉ! Nếu anh không bỏ ra thì sao, cưng tình làm gì? – Hắn cố tình đưa tay là là trên thân thể chị.
– Đừng… mày mà làm gì chị… tao thề tao giết! – Mình gần như gầm lên vì điên.
Nhưng lúc đó mình vẫn không thể nào thoát khỏi được hai tên to con kia, bản thân bất lực nhìn hàng nước mắt lăn dài trên má chị, người chị run lên từng cơn vì chịu đựng. Chị không nói gì, đôi môi mím chặt và ngoảnh mặt đi bất lực để cho tên Quyền mặc sức hoành hành.
Mình điên cuồng vùng vẫy, người mình gồng lên để thoát ra hai tên to lớn kia, gần như lúc đó nếu mình chỉ cần chạm vào người tên Quyền được thì chắc chắn, chắc chắn một điều rằng hắn chỉ có nước chết. Thế nhưng mình không làm được, mình tức và uất ức, cứ thế… nước mắt nóng hổi từ từ tràn ra khóe mắt, tên Quyền… hắn nhìn mình cười thỏa mãn vì đã đạt được mục đích của bản thân.
Nhưng không vì thế mà hắn dừng lại tại đó, nhìn chị một lúc, hắn bỗng nhiên dùng hai tay nắm thật chắc cổ áo của chị và bằng một động tác dứt khoác, hàng cúc áo bị lực mạnh bung ra, để lộ một phần cơ thể thanh mảnh trắng ngần của chị.
– Áaaaaaaa! – Chị vùng vẫy hét lên trong tuyệt vọng.
– Thằng chó, đừng chơi hèn, có gì thì mày nói với tao, đừng đụng vào chị ấy! – Mình điên cuồng vùng vẫy, vừa sợ chị bị hắn làm nhục.
– Ồ, vậy thế nào là chơi hèn, thế này hả? – Vừa nói, hắn vừa đưa tay lướt qua cổ chị nhằm khiêu khích mình.
– Thằng chó, mày mà đụng vào chị, tao giết mày! – Mình gằn giọng hét lớn.
– Vậy để anh thử xem nhé!
Và cứ thế, hắn từ từ đụng chạm vào người chị trước ánh mắt bất lực của mình nhìn chị sốc đến ngất đi. Mình như không tin vào những điều vừa xảy ra, chỉ biết điên cuồng gào thét… khóc, chỉ biết âm thanh cuối cùng mình nghe được:
– T… cho chị xin lỗi!
Mình bừng mắt tỉnh dậy, thì ra là mơ… một giấc mơ đáng sợ, chưa bao giờ mình lại thấy sợ như lúc này. Thế nhưng, nỗi sợ bỗng chốc tan biến khi cái người đang ngồi bên cạnh mình đây, không ai khác chính là chị, mình lúc đó vẫn cứ nghĩ là đang nằm mơ nên mệt mỏi lên tiếng:
– Phải chị Đ không?
Chị nhìn mình không nói gì, chỉ có cái nắm tay và những giọt nước mắt nóng hổi rớt trên mu bàn tay mình chứng minh rằng đây là sự thật.
Mình tiếp tục lên tiếng:
– Sao chị đến đây?
– Hức… hức…! – Chị nấc nghẹn không thành tiếng, đôi mắt sưng húp lên vì khóc.
Mình mệt mỏi đưa ngón tay quệt đi hàng nước mắt còn đọng lại. Chị mau khóc quá, cái con ngươi yếu đuối này, sao mình lại yêu nhiều đến vậy.
Biết là không nên nói ra bất kì điều gì ngay lúc này, mình im lặng cho chị từ từ dịu lại cảm xúc lúc đi đã.
Một lúc sau, chị nhẹ nhàng mở lời trước:
– Em đỡ mệt hơn chưa? – Chị sờ trán mình.
– Em đỡ hơn rồi. Còn chị, sao chị đến đây? – Mình khàn giọng đáp.
– Là bạn em gọi cho chị, với lại chị cũng lo lắm nên đến! – Chị nhìn mình trìu mến.
– Ừ, giờ em ổn rồi, chị về nghỉ đi cho khỏe! – Mình cười.
– Em đừng vậy nữa được không? – Chị lại mếu.
– Hầy, em muốn tốt cho chị thôi, ở gần em bị lây bệnh đó! – Mình thở dài.
– Em thật muốn chị đi sao? – Chị cúi mặt nấc nghẹn.
– Em…! – Mình cứng họng.
– Nếu em ghét chị đến vậy thì cho chị xin lỗi, chị đi ngay đây! – Nói rồi, chị đứng dậy quay lưng về phía cửa.
– Chị biết rõ là em yêu chị mà…! – Mình thật nhanh đứng dậy chụp lấy tay chị.
Chị không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ có tiếng nấc nghẹn khe khẽ giữa căn phòng trọ.
– Chị biết mà, biết rõ điều đó… đâu chỉ phải lúc này đâu, phải không? – Mình bình tĩnh.
– Em biết chị với anh Quyền như thế nào mà! – Chị nhỏ nhẹ đáp.
– Em biết chứ, nhưng em vẫn phải nói cho chị biết điều này, dù cho có sau khi nói, chị có ghét em đi nữa thì em vẫn phải nói! – Mình tiếp lời.
– Chị thì làm sao ghét em được… lỗi là do chị! – Chị thút thít nhỏ giọng.
– Chị đừng vậy nữa, nghe em nói này…!
Và thế, mình từ tốn kể ra toàn bộ sự việc của tên Quyền, từ cái vụ găp ở Bar cho đến cái tin nặc danh gửi đến điện thoại của mình cho chị nghe và thầm mong chị thấu hiểu cho mình. Vì mình không có chứng cứ để vạch trần bộ mặt của hắn nên đành dùng lời lẽ suông để nói với chị và mong chị đủ tỉnh táo để nhận ra. Còn lại, mình không mong rằng chị sẽ yêu mình, chỉ mong chị biết giữ gìn bản thân, vậy là tốt rồi…
Mặc dù rất mệt nhưng mình vẫn cố kể thật tường tận, chi tiết những hành vi mà hắn làm… tất nhiên là có nâng bi giúp tội trạng của tên cáo già được tăng hơn vài phần. Chị lúc đầu vẫn nhìn mình bằng ánh mắt có phần dè dặt và nghi ngờ. Mình biết chứ, thế nhưng mình vẫn phải kể, cho dù chị có tin hay không, và cho dù sau khi nói ra xong, kết quả có tồi tệ như thế nào đi chăng nữa thì ít nhất… mình đã không hối tiếc.
– Em nằm nghỉ đi! – Chị nhìn mình ân cần.
– Chị…! – Mình nhẹ cầm tay chị.
– Điều em nói là thật chứ? – Chị nhìn thẳng vào mắt mình, như cố tìm kiếm sự dối trá.
– Chị nè… em với chị ở chung dãy trọ cũng đã được một khoảng thời gian. Tuy không nhiều nhưng chắc có lẽ… chị cũng đã hiểu được chí ít cũng là một phần con người của em… đúng chứ! Không phải vì em yêu chị mà em làm vậy đâu! – Mình trả lời.
– … Ừm, chị hiểu rồi. Nhưng sao em không nói sớm hơn? – Chị nhẹ giọng.
– Chị đặt mình vào trường hợp của em thì chị biết. Nếu em nói ra thì chị có tin không, nếu như em là chị, chưa chắc gì em đã tin, đúng không nào! – Mình mỉm cười đáp.
– Ừ, em nói cũng đúng. Xin lỗi, chị suy nghĩ nông cạn quá! – Chị cười buồn.
Mình không nói gì nữa, chỉ nhẹ vuốt mái tóc dài đen óng của chị. Bầu trời đã sập tối, trong căn phòng tối chỉ có mình và chị, chắc thằng Tư cũng hiểu ý nên nó đi đâu đó để dành không gian riêng tư cho bọn mình, đúng là đi xa mà có người thân quen, cảm giác đỡ cô đơn hơn nhiều.
Chị biết ý nên đứng dậy và có phần hơi lảng tránh sự tiếp xúc của mình:
– Để… để chị đi bật điện!
– Chị…! – Mình lại nắm tay chị kéo về.
– E… em chắc đói rồi, để chị bật điện rồi đi mua cháo cho em nào! – Chị lại tiếp tục lảng tránh.
– Ừ, chị về sớm nhé, em cũng hơi đói rồi! – Bụng mình cũng hơi đói nên gật đầu thuận ý.
Chị nhanh chóng ra ngoài mua cháo cho mình, không quên ngang qua cửa bật nút công tắc điện, thế là căn phòng sáng trưng lên. Lúc này mới thấy cái phòng của thằng bạn… ôi thôi đúng chất con trai, ở dơ kinh điển, quần áo vứt tứ tung, tất, giày, mình lại còn nằm trên cái quần nhỏ của nó nữa chứ, thật hết biết với thằng này, bên ngoài trông nó bảnh bao, đẹp trai bao nhiêu thì bên trong lại ở dơ, biến chất + biến thái bấy nhiêu… haizzz.
Mình tặc lưỡi lắc đầu ngán ngẩm, nói nãy giờ cổ họng cũng khô khốc rồi nên lết cái thân đi kiếm miếng nước, vừa bước tới bình nước thì thằng nghe tiếng dép sột soạt của thằng bạn ôn thần:
– Halo con trai, nãy giờ làm ăn được gì chưa mày? – Nó thấy mặt mình thì nở nụ cười rõ tươi.
– Ha cái mặt nồi mày, làm ăn cái gì! – Mình khàn giọng đáp.
– Mày gà lắm, tao tạo điều kiện cho mày với bà kia rồi mà còn không biết hưởng, rõ ngu! – Nó tặc lưỡi.
– Cái đệch! – Mình quạo.
– Haha, thôi nghỉ đi liệt dương công tử, yếu đuối vồn ra!
– Biến, tao mà lành bệnh tao đục mỏ mày! – Mình nín tức.
– Hề hề, đùa thôi chớ bà kia đi đâu rồi? – Nó cười hỏi.
– Đi mua cháo rồi!
– Ồ, tình cảm ghê hén, bộ tính lái máy bay thiệt hả mậy? – Nó vuốt cằm hỏi.
– Lái cái đầu mày, cút đi, chị Đ gần về rồi! – Mình vẫy tay xua đuổi.
– Ố ồ, mày ghê á… vậy thôi tao phắn đây, hôm nay không về phòng đâu nhé nên mày yên tâm mà tận hưởng, byee cu!
– CÚTTTTTTT! – Mình gằn giọng vịt đực.
– Haha! – Nó lên xe cười ha hả bỏ lại sau lưng cục tức của mình.
Mình nằm đó suy nghĩ về mọi thứ, đúng là khi có tâm tư thì dù có bệnh vẫn phải nghĩ đến, đầu óc không thảnh thơi nổi.
Đang suy nghĩ mông lung về chị thì chị về, trong tay cầm một bịch cháo trông vẫn còn nóng, thấy mình nằm gác tay lên trán, chị mở lời:
– Làm gì mà như kiểu suy nghĩ lớn vậy em? – Chị tiến về phía mình.
– …! – Mình nhìn chị không nói gì hết.
– Ch… chị đi đổ cháo ra tô đây! – Chị lúng túng đứng dậy đi về phía bếp.
Nhìn thấy cái bộ dạng đó của chị, mình cười thầm trong bụng, chị đúng kiểu con gái dễ e thẹn, mình chỉ mới nhìn mà đã vậy, không biết lúc hôn thì sao nhỉ, hề hề đầu óc đen tối thật.
Mình ngồi dậy đợi một lúc thì chị mang tô cháo nóng hổi nghi ngút khói từ bà bán ngoài kia tới, đúng là đói meo thật, vừa mang tới là cái bụng mình biểu tình đánh trông liên tục. Chắc chị nghe được nên miệng cười mỉm mỉm.
– Cười gì, hôm qua giờ chưa bỏ gì vào bụng đấy! – Mình nhăn mặt.
– Ơ em vô duyên thật, chị đã nói gì đâu! – Chị nghe được nên miệng nhếch lên vì nín cười.
– Thôi đi, cười thì cười đại đi, ai cấm đâu! – Mình nheo mắt.
Như được dịp, chị bắt đầu tràng cười khanh khách của mình, mình thấy thế nên cũng cười theo, có điều đau họng quá nên chỉ cười hơi mếu xíu, rõ khổ.
– Nè, há miệng nói ahhhh nào! – Chị đưa muỗng cháo gần mình.
– Thôi, để em tự cầm ăn! – Mình lắc đầu.
– Không được, lỡ em làm đổ rồi sao! – Chị giật tô cháo lại, tỏ ý không đồng tình.
– Nhưng mà em không quen! – Mình đáp.
– Em kì thật, giờ có ăn không hay nhịn nè! – Chị được nước làm tới.
– Hầy, thôi sao cũng được! – Mình chậc miệng.
– Đấy, phải ngoan không, em có phúc lắm mới được chị làm thế này nhé! – Chị thổi thổi muỗng cháo rồi từ đưa vào miệng mình.
Lần đầu tiên mình được người ngoài làm thế này nên có hơi ngại, chị biết vậy nên cũng im lặng đút cháo cho mình. Cảnh tượng này ai nhìn vào chắc cũng nghĩ chị với mình là một cặp cũng không chừng, công nhận cái khoản ảo tưởng mình bá thật.
Gần hết tô cháo, mình cũng bắt đầu no nên ăn cũng chậm lại, chị ngồi nhìn mình chậm rãi rồi bất chợt lên tiếng:
– Lúc nãy em nghĩ gì vậy?
– Lúc nào? – Mình dừng ăn nhìn chị.
– Thì lúc nãy chị hỏi mà em không nói ấy! – Chị đặt tô cháo sang một bên rồi đáp.
– Nghĩ gì à, nghĩ về chị đó! – Mình nói.
– Đừng đùa như vậy nữa! – Chị hơi nhíu mày.
– Vậy là chị nghĩ em đang đùa chị à! – Mình tiếp tục đáp.
– Ừ, chị cảm thấy vậy! – Chị gật đầu.
– Nếu chị nghĩ như vậy thì chị còn qua đây làm gì, nếu như vì thấy em bệnh thì cũng không cần đâu, còn có bạn em mà! – Mình nhếch mép cười.
– Chị qua đây vì chị lo cho em, chị coi em như một đứa em trai, như vậy không ổn à! – Chị vừa nói vừa bóc thuốc ra cho mình.
– Chị có thể coi em như em trai, nhưng em lại coi chị như người mà em yêu. Thật ra thì em có tình cảm với chị từ trước khi biết chị có người yêu là anh Quyền rồi, chứ không phải đến tận bây giờ mới biết! – Mình thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
– Em biết chị yêu anh Quyền mà, nếu giờ chị nói yêu em thì em nghĩ sao, mọi người nghĩ chị như thế nào, một đứa con gái thay người yêu như thay áo, đến chị thì chị cũng nghĩ như vậy đấy. Còn nữa, chị nghĩ là em chỉ có tình cảm nhất thời với chị thôi, em còn có người khác em yêu hơn là chị đấy! – Chị bắt đầu nói một tràng và không còn kiểm soát giọng điệu của mình.
– Chị nói gì cơ? – Mình nheo mắt hỏi.
Biết mình hơi lỡ lời, chị bỗng nhiên im bặt nhưng cũng đã lỡ lời, chị thở dài rồi tiếp tục hỏi:
– Cái người tên Mai… cô ấy là ai?
– …!
Mình giật mình cúi đầu im lặng, những kí ức từ rất lâu lúc trước ùa về, vết sẹo trong lòng lại một lần nữa được vạch ra, đau buồn, ân hận và giày vò…
Chị không biết được điều đó nên vẫn tiếp tục nói:
– Lúc chị ngồi cạnh em, chị đã nghe em gọi tên người đấy rất nhiều lần, chứng tỏ người ấy vô cùng quan trọng đối với em, đúng không?
– Chị…! – Mình lên tiếng.
– Cho nên chị nghĩ, chị em mình nên chỉ dừng lại ở mức độ chị em thôi… nhé, về chuyện em nói về anh Quyền đúng hay không, chị sẽ tự mình tìm lời giải đáp, nhưng chị chắc chắn với em một điều là chị sẽ cẩn thận hơn! – Chị cướp lời mình.
– Chị… chị nghe em nói đã, không phải như những gì chị nghĩ đâu? – Mình cầm tay chị nói.
– Chứ còn sao nữa, đã quá rõ ràng rồi. Chị yêu anh Quyền và chị không thể yêu em như bây giờ được, rồi mọi người nghĩ sao về em, về chị. Còn em nữa, không phải cô bé ấy rất quan trọng với em sao? – Chị bắt đầu mất kiểm soát và khóe mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
– Cố ấy chết rồi!
– …!
Sau câu trả lời của mình, không gian, cảnh vật, thời gian và cả chị, mọi thứ đều im lặng, (Bạn đang đọc truyện tại wapsite “Haythe.US” – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ?) chỉ còn lại nhịp thở của cả hai cùng chiếc quạt máy quay đi quay lại, liệu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào đây…
Chương 9:
Đôi lời tâm sự:
Cũng được gần chục chương rồi nhỉ mấy thím, lúc đầu mình tính viết theo kiểu ghi thời gian cụ thể của từng chỗ nhưng mà ngặt nỗi mình chả nhớ nó nhằm ngày nào cả nên đành phải ghi thành các chương thành ra là mọi người thông cảm, thứ hai là cái giọng văn của mình khá tệ (chính mình đọc còn thấy nhảm) mà cũng được mọi người chú ý nên mình rất cảm kích vì việc đó. Câu chuyện của mình và chị cũng còn khá xa và tất nhiên là mình muốn gửi trọn đến cho mọi người sự chân thực nhất, vả lại cũng không ai muốn đứa con tinh thần của mình bị dừng đột ngột đâu nhỉ, những lúc buồn mình cũng có lên đây và đọc những dòng cmt gạch đá các kiểu của mấy thím nên cũng bớt buồn phần nào.
Dù sao thì hi vọng mình và mọi người sẽ đi hết cái câu chuyện này (Dù mình cũng chẳng biết là nó có kết thúc như thế nào nữa T_T!). À quên nữa là mình không có cái lịch cụ thể đâu nhé, vì mình còn đi học, đi làm và giải quyết chuyện cá nhân nữa nên thành ra quỹ thời gian viết khá hạn hẹp. Mọi người gạch đá vậy tội mình…
Vậy nhé, mình xin phép được tiếp tục…
******************************************************
– Cô ấy chết rồi! – Mình ngắt lời chị.
Vừa nghe câu nói phát ra từ miệng mình, mọi thứ trở về cái sự tĩnh mịch vốn có của nó, chỉ còn lại tiếng quạt gió vẫn quay đều và một vài tiếng chó sủa phát ra từ bên ngoài. Chị cũng vậy, ánh mắt to tròn pha chút làn sương óng ánh chực trào ra nhìn mình không chớp lấy một lần, chắc có lẽ chị ngạc nhiên chăng:
– Em… em vừa nói gì cơ, chị… chị…! – Chị khá bất ngờ nên có phần lúng túng.
– Cái người mà chị nhắc đến, cô ấy mất từ lâu rồi! – Mình thẳng thắn nhìn chị.
– Chị… chị thật sự… chị không biết là cô bé ấy…! – Chị lúng túng đảo mắt sang chỗ khác.
– Được rồi, em biết, là do em thôi! – Mình thở dài.
Sau khi biết cái sự thật đó, mình và chị không biết phải nói như thế nào nữa, chị thì chắc vẫn còn cắn rứt vì lúc nãy có phần hơi thái quá về cảm xúc của bản thân, còn mình thì…
– Chị nè! – Mình nhìn chị.
– …! – Chị hơi ngước mắt nhìn mình.
– Chịiiiiiiiiii! – Mình than thở.
– Em… em nói đi! – Chị giật mình dùng hai ngón tay vân vê nhau.
– Haizz… Em nói là em nói vậy thôi, em yêu chị không phải là kiểu tình cảm bồng bột, bốc đồng như kiểu sớm nắng chiều mưa, tất nhiên là chị phải gây ấn tượng với em qua một thời gian dài thì em mới yêu chị chứ! – Mình hơi đỏ mặt đáp (Lúc đấy phải nói là ngại khủng khiếp luôn ấy chứ).
Tuy nhiên không phải chỉ có mỗi mình mình, chị nghe những lời phát ra từ miệng mình thì cũng đỏ mặt chả khác gì quả gấc chín, bóng đèn điện sáng trưng cộng thêm làn da trắng kiểu hồng hồng nữa… ôi thôi nhìn yêu không tả nổi, trong đầu mình lúc đó chỉ muốn hôn cái miệng chứ mím mím, thi thoảng còn cắn nhẹ môi nữa.
– …! – Chị không đáp gì hết, chỉ biết đỏ mặt cúi xuống.
– Còn em chưa bao giờ mong muốn chị yêu em như một biện pháp bắt buộc, em luôn mong muốn chị yêu em theo một cách tự nhiên nhất, không có sự ép buộc ở đây. Tất nhiên bây giờ điều đó là không thể, chị yêu anh Quyền… em biết, em không ngăn cấm chị đến với anh ấy, em chỉ nói ra ý kiến của mình thôi, còn quyền quyết định…tất nhiên là ở chị! – Mình tiếp tục một tràng thao thao bất tuyệt.
– Em…! – Bất ngờ chị ngước mặt lên nhìn mình.
– …! – Mình im lặng.
– Sao em tốt với chị quá vậy? – Chị trìu mến vuốt má mình.
– Đơn giản… vì em yêu chị! – Mình đáp.
– Chị có gì đâu mà em lại yêu! – Chị tiếp tục hỏi.
Mình cười trong bụng, đúng là con gái… chúa hỏi vặn vẹo.
– Chị là chị… đơi giản vậy thôi. Với lại tình yêu không có câu hỏi, em yêu chị, nó đến rất tự nhiên, đến em còn không biết nữa là! – Mình cười đáp.
Chị nghe mình nói vậy xong thì lại cúi mặt, nước mắt nữa rồi, lúc trước mình có đọc trên mạng cái câu gì đó mình không nhớ rõ, nhưng đại ý là nếu con trai làm cho con gái khóc thì đã là mang tội rồi.
Nếu nói như thế chắc nãy giờ mình đến kiểu bị trời phạt chắc vài chục lần rồi không chừng.
– Thôi nào, đừng khóc nữa, em đâu có đánh chị đâu! – Mình ôm chị.
– T tốt với chị quá, vậy mà chị…! – Giọng chị run run.
– Chị… nghe em nói nè… không sao hết, chị hãy cứ như bình thường đi nhé, đừng suy nghĩ gì nữa, được chứ! – Mình ôm chị thỏ thẻ.
– Chị… chị…! – Chị nấc nghẹn.
Mình không nói gì nữa, chỉ biết rằng chắc có lẽ đây là cái ôm cuối cùng, cuối cùng cho tất cả những gì mình dành cho chị trong suốt thời gian qua. Cái ôm này… mình ôm như những gì còn đọng lại, không chặt nhưng cũng đủ để chị cảm nhận được tình cảm của mình dành cho chị là như thế nào…
Thật lâu sau, khi chị đã im lặng trong vòng tay mình, mình nhẹ nhàng buông chị ra… đôi mắt to tròn sung húp trông thật tội… dù rất muốn nhưng mình không thể làm gì được, chỉ biết dùng ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt, mình hỏi:
– Đau không?
– …! – Chị không nói gì hết, chỉ có đôi mắt nhắm nghiền hướng về phía mình.
Lúc ấy, mình có một cảm tưởng như chị cũng có ý muốn như mình, thật sự lúc đó mình muốn hôn chị lắm, không phải theo kiểu của mấy tên dê cụ đâu, cái hôn ở đây chỉ nhẹ nhàng, có chút gì lắng đọng lại thôi…
– Chị về nghỉ đi, cũng muộn rồi đấy! – Mình nhìn ra bên ngoài rồi nói với chị.
– Em về cùng chị luôn hả? – Chị ngơ ngác hỏi.
– Bạn em đi làm đêm nay không về, nãy nó đi mang luôn chìa khóa đi rồi nên em ở đây! – Mình đáp.
– Vậy sao được, em ở một mình rồi sao? Lỡ bệnh lên rồi ai lo cho em! – Chị nhìn mình lo lắng.
– Em khỏe rồi, với lại xung quanh đây có người mà, bệnh là em hú họ liền! – Mình cười trấn an.
– Trời, đã bệnh nặng rồi hơi sức đâu mà gọi, chị sợ lắm, em mà bị như lúc chiều nữa chắc…! – Chị sờ sờ trán mình.
– … Nếu vậy thì sao, chị tính ở đây với em hả? – Mình nheo mắt.
– Ơ… chị… chị…! – Chị bất ngờ chưa biết phải nói sao.
– Thôi, chị về nghỉ đi, em không sao đâu! – Mình vỗ vỗ vai chị.
Chị nhìn mình một hồi như kiểm tra xem mình đã thật sự khỏe chưa, sau đó thì đứng dậy, gói ghém một vài vật dụng vào bọc rồi tiến về phía cửa, nhưng thế nào đó chị lại dừng lại và quay lại nói với mình:
– T…!
– Sao vậy? – Mình ngạc nhiên hỏi.
– Chị… T cứ ở đây nhé, chị về phòng một lát rồi chị qua! – Chị đỏ mặt nói, hai tai víu vào cái bọc.
– S… đừng nói với em là chị…! – Mình bất ngờ.
– T… đừng nói gì nữa!
Chị ngại ngùng rồi chạy mất hút, bỏ lại mình nơi đây bơ vơ với cái đầu củ chuỗi đang nghĩ về cái hướng tiêu cực nào đó…
Chị thật là… làm ơn đừng như vậy… mình bệnh nhưng mình vẫn có sức, lỡ như cái con thú trong người mình mà trỗi dậy thì sao… lúc đó mình dám chắc mình còn không bằng tên Quyền kia ấy chứ.
Nhưng lao đã lỡ phóng rồi, quyết định là ở chị, mình sẽ cố gắng không để con cáo xổ lồng… mình cũng vẫn là con người trần tục thôi, không thoát khỏi những suy nghĩ tầm thường được.
Gọi điện hỏi thằng Tư xem nó có về không để còn biết đường mà tính thì ngặt nỗi… lại không có điện thoại trong người… cũng ngại mượn mấy phòng kế bên nên đành thôi, phó mặc cho số phận vậy. Mình đặt lưng xuống nghỉ ngơi cho đâu óc bớt căng thẳng nhưng trong đầu cứ nghĩ tới câu nói của chị lúc nãy… mình buồn lắm, ai cũng vậy hết, người mình yêu từ chối mình, không ai vui vẻ cả…
Nửa tiếng sau…
Âm thanh quen thuộc của chiếc xe đạp mà chị hay dùng dần một to hơn…”Cốc”…”Cốc”…
– T ơi! – Tiếng chị sau cánh cửa sắt.
– Ừ… đợi em! – Mình nặng nề nhấc cái xác ra mở cửa cho chị.
Chị đứng trước mặt mình với bộ đồ kín đáo, quần jean áo khoác phông màu nude. Người chị tỏa ra mùi hương rất đặc trưng, mình đứng đối diện mà ngây ngất với cái mùi này, đúng là con gái, ai cũng có một mùi đặc trưng của mình… không ai giống ai cả.
Còn mình, ôi thôi phải nói là thúi… từ lúc ốm tới giờ… chưa tắm lần nào luôn.
Và vẫn là chị tinh ý, đưa cho mình cái bọc màu đen và nói nhỏ:
– Lúc nãy về nhà… chị có vào phòng T lấy cho T bộ đồ, nếu T cần thì…! – Chị hơi đỏ mặt đưa cho mình.
– … Hầy, được rồi, cảm ơn chị nhé! – Mình cười nhẹ.
Không những thế, chị còn mua cho mình một lô nào là cháo gà, vịt, trứng, trái cây, sữa, tùm lum lên, vẫn luôn là chị hiểu những gì mình cần và chăm sóc cho mình giống như mẹ mình vậy, bảo sao mình không yêu chị nhiều đến vậy chứ.
Mình đang ốm, cho nên cái việc đi tắm là không thể, ý mình ở đây là không được tắm như kiểu bình thường ấy chứ không phải là gọi chị vào giúp mình đâu .
Đành lau người tạm vậy !
Năm phút sau mình bước ra thì thấy một cốc sữa nóng đã được đặt sẵn trên bàn, chị đang ngồi bóc quýt. thấy mình, chị liền hỏi ngay:
– Trong người đỡ hơn chưa em!
– Ừ, em đỡ nhiều rồi! – Mình ngồi xuống.
– Nè, uống cốc sữa đi, chị có mua ít trái cây nữa, ăn cho mau lành bệnh!
Không phụ lòng chị, mình nhanh chóng uống hết cốc sữa và ăn một vài miếng quýt cho đằm cái dạ dày đã. Xong xuôi mình nhìn chị:
– Bộ chị tính bữa nay ở đây thật à?
– … Ừ, chị lo cho T! – Chị nhìn mình đáp.
– Nhưng mà em lo cho chị! – Mình nhớn mày.
– Chị sao cơ? – Chị ngạc nhiên.
– Trời ạ… chị nghĩ cái gì thế… nhỡ như em…haizz… thôi bỏ đi! – Mình phân bua.
– Chị hiểu T mà… T sẽ không làm như thế! – Chị cười mỉm chi.
– Chị à… đừng tin lời bọn con trai, em cũng vậy thôi! – Mình đưa tay vuốt mặt.
– …! – Chị nhìn mình có vẻ buồn buồn.
– Haizz… rồi rồi… ok!
Vậy là mình bắt đầu đánh cược với bản thân, thử thách một đêm bắt đầu…
Chị nằm phía trong, mình nằm mép bên ngoài, ở giữa chừa cho con ma nào thích vào nằm thì nằm. Không ai nhìn ai cả, mình và chị đều ngoảnh mặt sang hai phía. Nằm được một lúc thì nghe tiếng chị thở đều, chắc chị ngủ rồi… mình nằm mà lòng thao thao mất tuyệt, không tài nào ngủ được, động đậy thì lại sợ chị thức, thế là thành ra mình nằm chèo queo như con tôm luộc, đang ngứa ngáy thì tiếng chị thì thầm vang lên:
– T ngủ chưa?
– … Chưa! – Mình nhẹ giọng đáp.
– Sao chưa ngủ nữa? – Tiếng chị bên kia chiến tuyến.
– Em không ngủ được, chắc lạ giường khó ngủ!
– …Vậy… nói chuyện chút nhé!
– Ừ!
– T có thể… kể cho chị về cô bé ấy được không?
…
P/s: Ờ thì như thế này, vì đây là chuyện giữa mình và chị cho nên mình chỉ kể những phần mà có dính chị với mình trong đó thôi. Đấy, còn cái phần kia mình dự tính sẽ next… mà nếu như thế thì không biết liệu có ổn không vì mạch chuyện sẽ bị cắt đi một phần. Cho nên mình muốn hỏi ý kiến của mọi người, liệu có nên kể ra luôn không cái phần không dính này hay là next cho qua luôn…
Chương 10:
Trước khi bắt đầu thì mình xin phép nói một chút, như chương trước thì mình có hỏi ý kiến của mọi người về việc có nên kể về Mai hay không, mọi người đa phần đều đã đồng ý là có, nhưng mình đã suy nghĩ rất kĩ và cuối cùng thì mình xin phép cáo lỗi với mọi người, mình sẽ không kể về em ấy, thứ nhất là không liên quan lắm đến chuyện mình muốn đưa đến cho mọi người, thứ hai thì đó là một câu chuyện không hay, tuy nhiên không phải vì vậy mà mình không kể, khi nào mình cảm thấy ổn thì lúc đó, mình sẽ tâm sự tiếp với mọi người về em ấy, còn hiện giờ, mình không muốn khơi gọi lại những chuyện không vui… thế nhé.
*********************************************
– T có thể… kể cho chị về cô bé ấy được không?
– …!
Âm thanh nhỏ nhẹ của chị vang lên phía sau lưng mình, thật trầm lặng, nhỏ nhẹ và mang theo chút gì đó đau đớn…
– Sao chị lại muốn nghe chuyện đó? – Mình xoay người về phía chị.
– Thì chị chỉ muốn nghe thôi, lúc em gọi tên cô bé ấy, chị đã có cảm giác là người đó rất quan trọng đối với em, cho nên… chị cảm thấy tò mò! – Chị nhẹ giọng.
Trước ánh mắt tò mò của chị, mình không còn cách nào khác, chậm rãi kể cho chị, từ lúc mới quen cho đến lúc mình bắt đầu có tình cảm vơi nhỏ, tất cả những tình tiết đều được mình nói ra trong đêm ấy, không một chút do dự. Và chị cũng là người thứ hai mình tâm sự về việc này, người đầu tiên là thằng Tư.
…………..
Kết thúc câu chuyện cũng là lúc mình thấy chị nhìn mình với con mắt phải gọi là ngạc nhiên, chị tròn mắt nhìn mình như kiểu không thể tin vào những điều vừa phát ra từ miệng mình vậy.
– Chị thỏa mãn chưa? – Mình cười buồn nhìn chị.
– Sao em… ơ… điều em nói là thật! – Chị nuốt nước miếng.
– Chị có vẻ như không tin những gì em vừa nói nhỉ! – Mình nheo mắt nhìn.
– Ơ không… tại chị bất ngờ quá, đây là lần đầu tiên em kể cho chị… à không, đúng hơn thì đây là trường hợp đầu tiên mà chị từng nghe! – Chị đáp trong sự kinh ngạc.
– Ừm, đến em cũng không tin nổi điều mình vừa nói mà! – Mình nhìn lên trần nhà mà trong lòng bồi hồi nhớ lại chuyện cũ.
– Ừ… thì ra là vậy. Đến giờ chị mới biết! – Chị ngồi dậy.
– Biết gì vậy? – Mình tò mò hỏi.
– Biết về em… nói thật là lúc mới quen em ấy, lúc đầu chị có cảm giác như em không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người lạ, giống như kiểu em bị trầm cảm ấy… thì ra là do chuyện này! – Chị đáp.
– À, cũng đúng một phần, cũng tại tính em ít nói nên vậy đó! – Mình nhìn chị.
– Ừm, mà chị lại thích mấy người trầm tính như em đấy, chứ con trai mà nói nhiều quá cũng không hay! – Chị gật gù.
– Nói vậy là chị thích em hả? – Mình đánh bạo hỏi.
Nhưng đáp lại câu hỏi của mình, chị cúi đầu xuống và thở dài rồi sau đó ngước mặt lên nhìn minh đáp:
– Em biết câu trả lời của chị mà!
– …Ừm… em biết, em nói vui chút thôi! – Mình cười buồn.
Chị không nói gì nữa, căn phòng vì thế mà lại trở về trạng thái im lặng như lúc ban đầu, một màu đen bao trùm khắp căn phòng, chỉ le lói đâu đó ánh đèn điện bên ngoài chiếu vào qua khe cửa, mình và chị ngồi đó, không ai nói với nhau một lời nào, chỉ có tiếng hơi thở báo hiệu cho hai người biết vị trí của đối phương.
Và rồi thật nhanh, một cảm giác ấm áp truyền đến khuôn mặt của mình… không phải một nụ hôn, chỉ đơn giản là bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn của chị đang đặt lên má của mình, thật chậm rãi… giống như đang xoa dịu nỗi đau của mình vậy.
– Em nhắm mắt lại đi! – Chị nhỏ giọng.
– Sao vậy chị? – Mình hơi ngạc nhiên hỏi.
– …! – Chị im lặng không nói gì hết.
Biết là nên nghe theo, mình nhắm mắt hồi hộp chờ đợi một điều gì đó mà chị mang tới… vài giây trôi qua, vẫn không có gì ngoài bàn tay ấm áp vẫn đặt trên má mình… thêm vài giây nữa, nhịp thở của mình dần không còn đều như trước, tuy vậy mình vẫn bình tĩnh ngồi im một chỗ và chờ đợi… chị vẫn không có động tĩnh gì, và mình cũng không dám hé mắt nữa…
Thế nhưng rồi thật nhanh chóng, một cảm giác ướt át dần hiện ra một cách rõ rệt trên làn môi của mình… chị hôn thật chậm rãi, thật im lặng…
Mình từ từ mở mắt, ánh sáng nho nhỏ le lói qua khe cửa đủ để mình thấy được khuôn mặt chị… thật gần, chị khẽ nhắm mắt, sống mũi của cả hai đụng vào nhau, mình có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của chị và cả cái sự rùng mình của cả hai nữa. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, nhưng đối với mình bây giờ… nó như được ngưng đọng lại… dù chỉ một chút thôi, mình mong nó là mãi mãi…
Một lúc sau…
Chị dần tách khỏi mình… im lặng… mình cũng vậy, cái hôn đi thật nhanh như lúc nó đến vậy, chị tách ra khỏi mình và hít một hơi láy lại sự điềm tĩnh, chị lên tiếng:
– T nè… quên chị đi… nhé!
– … Vì sao ? – Mình bình tĩnh hỏi.
– Chị không đủ tư cách để T yêu, cho nên xin T, mình chỉ nên là chị em thôi, được chứ ? – Chị tiếp tục nói.
– … ! – Mình chọn cách nín lặng trong bóng tối.
– Chị muốn trở về những ngày trước !
– … Ừm, em hiểu rồi… em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho chị ! – Mình cúi đầu trả lời nặng nhọc.
– T không có lỗi, lỗi là ở chị… bây giờ chị chỉ mong cho T tìm được một người khác tốt yêu T, đối xử với T tốt hơn những gì mà chị đã làm !
– Ừm, em nghe chị ! – Mình gật đầu.
– Cảm ơn em… thôi, cũng muộn rồi, em nên nghỉ đi cho khỏe bệnh, chị cũng ngủ đây ! – Chị nhẹ nhàng nằm xuống và quay mặt vào phía trong.
Mình cũng vậy, đặt lưng xuống mà nỗi lòng nặng trĩu, biết làm sao được, ý chị đã quyết… có ép cũng không có ý nghĩa gì.
Vẫn là mỗi người mỗi hướng, dù là nằm chung nhưng khoảng cách dường như là còn xa lắm… mình nghe được tiếng thở dài chứa đựng nhiều tâm sự của chị, không biết… những điều mà mình nói ra có thật sự là tốt không nữa.
– Chị… ! – Mình nhẹ tiếng gọi.
– Sao vậy ? – Chị trả lời nhưng không quay mặt sang phía mình.
– Em nắm tay chị nhé, chỉ một lúc thôi ! – Mình tiếp tục
– … !
Chị im lặng không nói gì, chỉ có bàn tay nhỏ nhắn đưa ra khỏi chăn chứng tỏ chị đồng ý… và mình cũng đưa tay nắm lấy tay chị, hơi ấm của cả hai truyền qua cho nhau, chỉ vậy thôi, cũng là lần cuối cùng mình làm vậy…
– Cho chị xin lỗi ! – Chị lên tiếng.
Mình im lặng ngước mặt nhìn trần nhà, thầm tự nhủ lòng mình thế này là quá đủ rồi, nên chấm dứt thôi… cứ thế mình cũng dòng suy nghĩ dần đi vào trong những giấc mơ một cách chập chờn, ngắt quãng…
***************************************
Những ngày hôm sau, mình trở lại trường học như bình thường, cũng may là chỉ nghỉ có ba ngày nên bài vở cũng không mất nhiều, mấy đứa bạn thấy mình mất tích thì hỏi um sùm lên, vì bình thường lúc rảnh thì bọn nó hay rủ mình đi chơi game (À quên bác nào chơi lol không kết bạn với mình : First.Moment nhá, lâu lâu vào giao lưu tí Smile) không thì uống cafe hay cara gì đó…
Còn về phần chị, sau cái đêm đó thì mình và chị trở về lại những ngày bình thường, thế nhưng binh thường ở đây chỉ là vẻ bên ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng, còn thực chất, một khoảng cách vô hình đã được tạo ra giữa cả hai, và lại thời gian rảnh lúc đó mình phải kiểm tra kết thúc học phần nữa nên những cuộc trò chuyện đơn giản của cả hai dường như là không có.
Mình trở về nhà một tuần sau khi kết thúc kì thi vì bận việc cá nhân. Sau đó mình lập tức trở về BD, trở về cái dãy trọ, đúng hơn là muốn được gặp chị. Tuy là muốn quên nhưng mà vẫn khó, chắc là cần nhiều thời gian hơn…
*************************************
Vào một buổi chiều nào đó mình không nhớ, sau buổi học đầy mệt mỏi, mình lết xác về phòng trọ như mọi khi. Quăng cái cặp lên giường, mình ra phía sau rửa mặt, đi ngang qua phòng chị thì thấy chị, nhỏ em gái và chị K đang ngồi ăn trứng lộn. Thấy mình, chị cười :
– Mới đi học về hả em !
– Dạ ! – Mình gật đầu.
– Vào đây ăn trứng nè ! – Chị chỉ vào nồi trứng.
– Em rửa mặt đã ! – Mình đồng ý.
Sau khi rửa mặt với tuốt lại quả đầu, mình leo qua phòng chị ăn trứng lộn. Mọi chuyện vẫn như bình thường, mình và chị vẫn cư xử đúng mực như lúc trước, duy chỉ có nhỏ em gái và chị K thì lại khác.
Cụ thể hơn là thế này…
Vì nhỏ em gái có nói là thích mình cho nên cái cách nói chuyện có phần hơi ngượng nghịu của nhỏ thì mình không nói. Còn chị K, lúc mình về phòng sau khi chén món trứng xong thì một lúc sau, chị K ghé đầu sang :
– T !
– Dạ, có chuyện gì vậy chị ? – Mình hơi ngạc nhiên hỏi.
– À là thế này… lát nữa em rảnh không ? – Chị hỏi nhỏ.
– …Uhmm… dạ có, mà sao vậy chị ? – Mình ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
– Lát nữa đi uống cafe với chị được không ? – Chị hỏi tiếp.
– Chị với em thôi hả ? – Mình nhỏi tiếp.
– Ừ, hai chị em mình thôi ! – Chị gật đầu.
– Dạ được, mà có chuyện gì hủm ? – Mình gặng hỏi.
– Thì em cứ ra đó rồi mới có chuyện nói chứ ! – Chị K cố tình che dấu.
Mình hơi nhíu mày nhưng rồi cũng chấp nhận. Không biết chị K gọi mình ra là có chuyện gì mà bí mật ghê vậy…thế rồi thời gian hẹn cũng tới, đúng 7 giờ tối, mình và chị đến quán cafe nhỏ trong hẻm…