Chương 1:
Trước khi bắt đầu thì mình xin phép có đôi lời với mọi người: Đầu tiên là vấn đề viết lách, vì đây là chuyện chứ không phải truyện hay tiểu thuyết gì nên việc mình viết dở là điều hiển nhiên, chỉ mong mọi người góp ý để mình tiến bộ hơn. Thứ hai là tính xác thực, về việc này mình xin phép không nói ra vì mỗi người có quan điểm riêng mà, tin cũng được, không tin cũng chẳng sao vì đâu thiệt hại gì cho mình và mọi người đâu. Cuối cùng là chỉ mong những ai đọc chuyện của mình, nếu cảm thấy hay thì ủng hộ hay góp ý, mình rất cảm kích về việc đó, còn những ai cảm thấy mình chém gió hay đại loại như vậy thì có thể dừng đọc, cũng không cần comment làm gì, mình không ép. Vậy nhé, chúc anh em buổi tối vui vẻ, mình xin phép được tiếp tục…
_______________________________
Hai tuần đầu tiên trải qua một cách khá yên bình đối với mình và chị, vì chị là con gái nên mình khá ngại trong việc giao tiếp, công thêm cái tính nhát gái nữa nên thành ra suốt ngày mình chỉ có ăn, học và chơi game một mình…T_T!
Còn chị thì khác, những lúc không ở phòng thì thôi, còn nếu có thì:
– T ơi, qua ăn cơm với chị nè! – Chị ý ới nói vọng sang.
– Dạ được rồi chị! – Mình từ chối.
Và một lần khác:
– T ơi, có lấy đá không chị còn dư nè!
Và một lần khác nữa:
– T ơi, ra đây ngồi chơi nè!
…
Những lần đó mình đều từ chối cả vì chả có lúc nào chị ở một mình, toàn vài ba người trở lên, mà mình không biết những người đó nên từ chối là cách tốt nhất đối với mình.
Thế nhưng tránh trời không khỏi nắng, hôm ấy là tối thứ sáu, mình đang mải nghe nhạc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa: ”Cạch…cạch”
– Anh T ới ơi!
Nghe tiếng gọi, mình tiến đến mở cửa thì trước mặt mình lúc đó là một con bé da ngăm ngăm tóc đuôi gà đang nhìn mình với hai con mắt to chà bá như mắt bò, thấy vậy mình cất lời:
– Bạn là…?
– Chị Đ ơi, anh T hiện nguyên hình rồi nè! – Nhỏ nhí nhảnh.
– Cái gì mà nguyên hình chứ…! – Mình gãi đầu cười trừ.
– Vậy hả, lôi hắn ra, đừng cho hắn có cớ chuồn, trốn tui riết mà! – Chị vừa nói vừa dắt chiếc xe đạp cũ ra ngoài.
Sau một hồi năn nỉ các kiểu thì cuối cùng mình bị chị lôi đi ăn cháo vịt với hai người nữa, một người là em gái, người còn lại là chị K.
Chị với chị K đi trước, còn mình chở nhỏ em gái theo sau. Đi được một đoạn thì nhỏ lên tiếng:
– Anh học năm nhất hả? – Nhỏ từ phía sau ghé đầu hỏi.
– Ừ, chị Đ không nói với bạn hả? – Mình gật đầu.
– Cũng có, mà em cũng học năm nhất nè! – Nhỏ trả lời.
– Uh!
– Lúc đầu em tưởng anh học năm hai chớ, thấy anh cao quá chừng! – Nhỏ vừa cười vừa tiếp lời.
– Cũng không cao lắm đâu, tại bạn nhìn vậy thôi!
– Gì chứ, anh vậy là cao rồi đó. Mà em nghe chị Đ nói anh trầm tính lắm, mấy lần chị Đ rủ đi chơi mà anh không có đi!
– Ừ, mình không thích lắm với lại lười! – Mình chém.
– Hihi, đi chơi mà cũng lười được, hêt nói với anh luôn!
– …!
Bọn mình dừng cuộc nói chuyện khi cả hai đã đứng trước điểm hẹn. Đúng là bọn con gái, bản tính phàm ăn chắc mười người thì hết chin người bị nhiễm, đến cái quán nằm tít trong cái ngõ khỉ ho cò gáy này cũng biết nốt. Chậc…
Ngồi đâu vào đấy, chị gọi ra hai tô cháo, hai đĩa gỏi vịt và vài cái bánh tráng, hai người kia thì lau đũa muỗng này nọ, mình thì ngồi không chả biết làm gì. Cuối cùng chị nhìn mình cười nói:
– Cứ tự nhiên đi em nhé, ở đây sinh viên hết á, đừng có ngại!
– Dạ được rồi chị! – Mình gật đầu kiệm lời.
Và bữa ăn bắt đầu, ngoài mình ra thì mấy người còn lại thay phiên nhau cười nói, mình thì lặng thinh ăn uống. Chị rất tinh ý nên được một lúc lại gắp cho mình thứ này, thứ kia còn kèm thêm nụ cười mỉm chi:
– Ăn cái này nè em, con trai gì mà ăn ít vậy, gầy con gái nó không yêu đâu!
– Hehe, yên tâm đi em, em mà ế con Đ nó hốt liền đó, đừng lo! – Chị K xía vào.
– Con kia mày nói gì đó, tin tao đổ nồi cháo vô mồm mày không! – Chị dứ nắm đấm hù dọa.
– A haha, thôi đừng đánh tao, dữ sức mà chăm sóc chồng mày kìa, haha! – Chị K cười nắc nẻ.
Gặp mấy cảnh này thì mình chỉ biết ngồi đó cười cho qua chuyện thôi chứ mấy bà này đùa dai phải biết, còn với đứa em gái kia, dù mình không nhìn trực diện nhưng vẫn có cảm giác nhỏ quan sát mình khá nhiều lần, mặc dù lúc đấy mình chỉ nghĩ đơn thuần là “nhìn” mà thôi.
Kể từ hôm đó trở đi, mình cũng có cơ hội được gần chị nhiều hơn, chẳng hạn như những buổi chiều, nếu như không có việc gì làm, mình và chị lại cùng nhau tản bộ quanh khu phố, các cung đường để hít hửi mùi khói bụi, mùi dòng xe qua lại, và cũng để trò chuyện với nhau về những vấn đề tầm phào, ba láp nhưng với mình thì đó chính là niềm vui giúp mình vơi đi những chuyện buồn xưa cũ.
Và vào một buổi chiều như thường lệ, mình và chị, hai người lại cùng nhau đi dạo, thế nhưng hôm ấy trời lại đổ mưa bất chợt mặc dù lúc chiều trời có nắng. Thế là hai người tạt vào một quát trứng vịt lộn ngồi, vừa để ăn và vừa để đợi trời tạnh.
Vài quả trứng được dọn ra, chị với lấy một quả, vừa bóc vỏ, chị vừa hỏi:
– T này, em có bạn gái chưa?
– Sao chị lại hỏi vậy? – Mình không nhìn chị hỏi lại.
– À thì, chị hỏi cho vui thôi mà! – Chị hơi khựng lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp.
– Chưa chị, em xấu vầy lấy đâu ra bạn gái! – Mình cười.
– Xạo quá ông nội, mặt mày vậy không có chị mày cùi! – Chị bĩu môi đưa cùi chỏ ra.
– Vậy chị cùi đi, em không có thiệt! – Mình nhìn chị đáp.
– Ủa thiệt hả, vậy thôi, hihi! – Chị lè lưỡi nhắm mắt cười.
– Còn chị, chắc chắn có người yêu rồi nhé! – Mình hỏi ngược lại.
Nghe mình hỏi vậy, khuôn mặt chị đang vui bỗng trở nên buồn hẳn, đôi mắt chị trùng xuống cùng hàng mi dài. Chị cũng dừng cái việc đập trứng lại, biết là hỏi ngu nên mình nhanh trí trớ sang chuyện khác ngay:
– Th… thôi mình ăn đi chị, không trứng nguội đi dở lắm!
– Ư… ừ, ăn thôi em! – Chị cũng vậy, lập tức nhìn mình cười trở lại.
Cứ thế, mình và chị ăn trong sự im lặng cho đến lúc trở về phòng trọ, chị vẫn như thường lệ, tặng cho mình nụ cười mỉm chi và lẳng lặng khép cửa lại, và cũng kể tử đó mình mới biết rằng chị đã có người nào đó trong trái tim mình, một cảm xúc không vui bắt đầu truyền tới, không lẽ mình đã…
Chương 2:
Sau cái buổi chiều mưa ấy, mình và chị cũng không còn đi chơi chung với nhau nữa, những buổi chiều đi chơi chung đã được thay bằng những ngày mưa dầm. BD những tháng này trời mưa tầm tã dường như là cả ngày.
Thế nhưng cũng có cái hay là đôi khi vào những buổi sáng đi học chung, mình được đường đường chính chính cầm ô che cho chị. Giữa đường thi thoảng cũng có vài ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, nhưng đa phần là liếc chị nhiều hơn, chị đẹp mà, người tinh ý như chị chắc cũng biết nhưng cũng vờ như không có gì…
– Cảm ơn nhóc nha! – Chị vẫy tay mình cười tươi rồi đảo chân vào lớp.
Mình đứng lặng nhìn chị một hồi lâu, đợi đến khi nào chị khuất bóng sau cửa lớp thì lúc đó mình mới quay trở về lớp mình.
Và mình cũng nhận ra rằng dạo này bản thân mình đã bắt đầu thay đổi, mình để ý chị nhiều hơn, và khi nào cũng muốn cả hai có nhiều thời gian chung, cũng không chắc chắn lắm nhưng mình nghĩ rằng mình có tình cảm với chị. Còn chị, có lẽ chị vẫn chỉ coi mình như là một đứa nhóc, một đứa em hơn là cái nhìn trên phương diện trai gái, bằng chứng là chị vẫn luôn gọi mình là “Nhóc”, mình không thích từ này…
Còn trên giảng đường, mình không tài nào tập trung nghe giảng được khi trong đầu khi nào cũng hiện lên hình ảnh chị cười, những lúc đi chơi với nhau, và kết quả là ăn con zero vào bảng điểm…T_T!
Chiều nay trời vẫn mưa tầm tã, mình chán chường ngồi một mình trong phòng chơi aoe, được một lúc thì chị gọi cửa:
– T ơi, chị nhờ cái này với!
Nghe tiếng chị gọi, mình nhanh chóng đứng dậy và không may làm đứt cái tai nghe đang đeo…T_T!. Không quan tâm, mình tới mở cửa thì thấy chị đứng đó tay cầm áo mưa nhìn mình:
– Có chuyện gì vậy chị? – Mình hỏi.
– Chị nhờ em chuyện này được không? – Chị nhìn mình hỏi dò.
– Thì chị cứ nói đi! – Mình gãi đầu.
– Đứa em chị nó đang đứng ở bến xe, em ra đón nó dùm chị được không, trời mưa quá chị không chạy xe được! – Chị trả lời.
– Ừ, em tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ! – Mình giãn cơ mặt cười.
– Cảm ơn em nha! – Chị cũng cười theo.
Vậy là mình lên xe chạy ra bến xe BD đón nhỏ em gái, mà nhỏ cũng lầy thiệt, mưa thế này cũng xuống chơi cho bằng được.
Tới nơi, mình đảo mắt một vòng xem nhỏ đứng ở đâu thì mãi không thấy, đang định chạy xe vào trong bến tìm thì có ai vỗ vai từ phía sau:
– Ây, em nè, làm gì nãy giờ tìm ai vậy?
Là nhỏ em gái, làm mình giật mình tưởng ăn cướp.
– Chậc, tìm em chứ tìm ai, thôi lên xe đi anh đèo về kẻo ốm!
Vậy là mình quay xe đèo nhỏ về lại phòng trọ, vì là trời mưa dầm nên gió trở lạnh hơn, mình là con trai mà thi thoảng hàm răng còn đâm cầm cập vào nhau. Nhỏ nép sau lưng mình được một lúc thì có vẻ như lạnh quá nên vòng tay phía trước ôm mình khá chặt, không đến nỗi ná thở nhưng mình có thể cảm nhận được từng cơn run bần bật của nhỏ và hơi ấm của cả hai. Một chiếc áo mưa không đủ để che chắn toàn bộ nên có lẽ như vậy là cách tốt nhất.
Mất gần hai mươi phút để chạy từ bến xe về lại phòng trọ. Đến nơi thì cả hai đã co rúm lại vì lạnh, nhỏ ngồi sau nên chỉ ướt sơ sơ một mảng phần phía sau lưng, mình dù đã có áo mưa thế nhưng cũng ướt khá nhiều. Chị thấy mình vừa chạy vào sân đã lật đật cầm ô chạy ra đưa nhỏ em gái vào trong, còn mình chạy xe vào cho chị.
Không kịp để chị nói gì, mình lập tức ôm đống quần áo chạy biến ra ngoài phòng tắm chung (Quên nữa là hồi mình ở dãy trọ đó thì phòng tắm là dùng chung!) để gột rửa cơ thể. Đang lau đầu thì phía bên kia bức tường có tiếng nói:
– Anh T phải không? – Là nhỏ em gái.
– …Ừm!
– Lúc nãy cảm ơn anh nhé, không có anh chắc em mắc cóng mất! – Âm thanh từ bên kia vọng sang.
– Có gì đâu em, không có anh thì chị Đ cũng ra đón em thôi mà! – Mình đáp.
– Bà Đ mà chịu ra mới lạ á! – Nhỏ vừa xả nước vừa nói.
– Ừ, sao cũng được. Anh đi đây!
Mình nhanh chóng về phòng bỏ lại sau lưng câu chuyện không hồi kết. Đi ngang qua phòng chị thì chị gọi mình lại:
– T!
– Hủm, sao vậy chị? – Mình dừng lại.
– Lát nữa qua ăn cháo nhé, coi như chị cảm ơn em! – Chị chỉ vào nồi cháo nghi ngút khói đáp.
– Thôi, có gì đâu chị! – Mình từ chối.
– Không là không, lần này em phải ăn! – Chị giật tay mình quả quyết.
– Thôi, em ngại vào phong con gái lắm! – Mình gãi đầu trả lời.
– Ngại gì mà ngại không biết, làm như có hai người không bằng, vậy nhé, không qua là chị giận đấy! – Chị nhăn mặt chu mỏ.
– Hầy, rồi, em qua được chưa! – Mình thở dài.
– Đấy, ngoan chị mới thương!
Nói rồi chị lấy tay véo nhẹ má mình cười cười, nhìn mà chỉ muốn hôn thôi. Lúc đấy mình ngại quá nên biện cớ:
– Tay chị lạnh vậy, bỏ ra đi!
Mình ngượng tính quay mặt đi thì chị ghì mặt mình lại:
– Thôi mà, cho chị sờ một tí, má em ấm ghê, hề hề! – Chị cười hềnh hệch.
Thế là mình và chị đâm ra đùa giỡn trong mái hiên, chị hết sờ rồi lại véo, thấy vậy mình cũng chọc lại, bàn tay nhanh chóng đưa lên khuôn mặt chị mà véo nhẹ, cả hai cứ thế cười một cách sảng khoái mặc kệ bên ngoài trời vẫn mưa rả rích.
Trong lúc đùa giỡn, tay mình vô thức lướt qua và dừng lại ở cánh môi hồng của chị, cảm giác đầu tiên truyền vào ngón tay là sự mềm mại, môi chị mềm và mỏng như cánh sen, dù không tô son nhưng làn môi ấy thật hồng, có đôi chút nhợt nhạt vì lạnh. Mình dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt chị, và chị cũng vậy, dù chỉ là một chốc thoáng qua nhưng nó mãi ghi sâu vào tâm trí mình… cho đến tận bây giờ.
Và cũng thật nhanh chóng, tiếng nói của người thứ ba kéo mình về thực tại:
– Hai người… đang làm cái gì vậy?
Chương 3:
– Hai người…đang làm gì vậy? – Nhỏ em gái từ đằng xa hỏi.
Như một phản xạ cực nhanh, chưa đầy nửa giây thì chị đã tách mình ra và có phần hơi lúng túng:
– Haha, đang chọc T chút thôi. Mà em vào phòng nhanh đi kẻo lạnh, còn nhóc thì qua nhanh nhá, không là chị cạch mặt luôn!
– Rồi rồi, nhắc hoài! – Mình điềm tĩnh đáp.
Thế là mình trở về phòng tút lại quả đầu cộng với cái áo khoác cho bớt lạnh rồi bơi sang phòng chị. Tuy không phai lần đầu mình thấy phía bên trong phòng chị nhưng đây là lần đầu mình đặt chân vào đây. Đúng là phòng con gái có khác, vừa sạch vừa thơm tho, một hương thơm nhè nhẹ chưa kể mùi thơm của nồi cháo to tổ bố đang sôi ùng ục… chẹp chẹp… thơm như vậy thì chắc chắn là ngon lắm đây, mình nghĩ thầm.
Không để cả nhà đợi lâu, chị nhanh chóng múc cho mỗi người một tô cháo nghi ngút khói, cộng thêm vài ổ mì nữa… tuyệt. Mình mặc nhiên là người chiến sớm nhất, đang còn thòm thèm nhìn vào cái nồi phía sau lưng chị thì có tiếng cười mảnh khảnh cất lên:
– Chị Đ múc thêm cho ảnh kìa, đúng là ăn chực có khác, mạnh dữ hen! – Nhỏ em gái bụm miệng cười.
– Ủa chứ nghe ai bảo không ăn mà ta, giờ nghiện rồi phải hem! – Chị nheo mắt.
– Thôi mà, one more tô! – Mình nhe răng cười.
Thế là cả phòng được tràng cười vì cái sự ngô nghê của mình, kể ra cũng ngại ghê…
Sau bữa ăn, mình tiện thể giúp chị vài bài tập excel nhờ cái tài năn nỉ thiên bẩm của chị . Đối với mình thì không hề gì nên chỉ một loáng là xong, chị mắt tròn mắt dẹt nhìn mình như kiểu bội phục lắm, chị lay vai mình liên tục:
– T ơi, sao mày giỏi hơn chị, tại sao!! – Chị than thở.
– Thôi đi má, khùng quá! – Mình liếc đểu.
– Biết vậy chị nhờ nhóc sớm cho rồi! – Chị thở dài.
– Ừ, xong chưa… xong rồi thì em về phòng á! – Mình đứng dậy ra về.
– Cảm ơn nha cục cưng! – Chị làm bộ hôn gió về phía mình.
Mình trở về căn phòng trống vắng một mình tiếp tục hành trình chống giặc liên xô một mình, trong đầu thì lúc nào cũng hiện lên hình ảnh chị cười, rồi tùm lum các thứ liên quan về chị nữa, thật hại não…
Ngồi tương tư một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, chắc chị lại nhờ gì đây, mình nghĩ vậy nên nhanh chóng tiến đến mở chốt…
– Hi anh T!
– Có chuyện gì vậy em? – Mình hỏi.
– À thì cái chuyện anh nói là có việc làm ở trên SG đó!
– Ừ, vậy vào đây anh ghi địa chỉ cho! – Mình gật đầu.
Vào phòng, mình vừa đặt mông xuống thì nhỏ đứng phía sau trầm trồ:
– Trời, phải phòng con trai không vậy, sạch con hơn phòng chị Đ nữa!
– Anh thấy bình thường mà, tại không có đồ đạc gì nên nhìn thoáng vậy đó!
– Vầy là sạch lắm luôn, đúng người kĩ tính có khác, làm gì cũng cẩn thận, em là em ở dơ hơn anh rồi! – Nhỏ ngồi xuống mép giường đáp.
– Uh, ở dơ mốt không có người yêu đâu nhé! – Mình nhún vai.
– Hừ, chưa chắc đâu nha, trên lớp có nhiều người tán mà em không thèm để ý á! – Nhỏ bĩu môi.
– Phải không? Hay là nhoi nhoi như khỉ nên không ai dám lại gần! – Mình bụm miệng cười.
– Cái gì! Dám nói em nhoi nhoi nè! – Nhỏ vừa nói vừa bấu vào lưng mình.
– Đừng, đau anh… au da! – Mình rú lên.
– Hứ, cho chừa cái tật xỉa xói!
– Thôi, để anh tìm cái địa chỉ! – Mình ôm lưng cảm thán.
Vì đã lỡ hứa với nhỏ là tìm việc làm thêm rồi nên giờ mình phải thực hiện. Mày mò lại cái địa chỉ tìm được hồi chiều, mình ghi lại vào một tờ giấy và đưa cho nhỏ:
– Đây, chỗ này làm tiệc cưới thường xuyên, anh cũng có một người bạn lam ở đây, có gì để anh hỏi nó xem, nếu được thì em làm chung với nó! – Mình đưa nhỏ tờ giấy.
– Thanh kiều nhoa! – Nhỏ cười đáp.
– Ừ!
Những tưởng như vậy là xong chuyện, nào ngờ đâu nhỏ còn ngồi nán thêm gần hai tiếng đồng hồ và tám mọi chuyện từ trên trời xuống mặt đất, chuyện học hành rồi đến tình cảm yêu đương, mình nghe mà ong hết cả đầu:
– Mà anh có người yêu chưa?
– Anh thì làm gì có ai yêu đâu em!
– Xạo…xạo sự!
– Thật đấy, trước giờ anh không có ai để yêu hết. Còn em, nghe em nói thì chắc nhiều rồi đấy nhỉ!
– Gì mà nhiều chứ, em cũng… không yêu ai hết! – Nhỏ ngập ngừng.
– Sao thế? – Mình hỏi.
– Lớp em toàn con trai không à, có được vài ba đứa con gái. Mà bọn con trai lớp em tình tình kì lạ lắm, có mấy đứa đối xử kiểu thân mật quá mức nên em không thích ai hết. Với lại tụi nó tính con nít quá! – Nhỏ than vãn.
– Uh, vậy cũng không ổn, nói chung là giờ cứ học đi đã, cái đó tính sau! – Mình gật gù ra vẻ.
– Hihi, mà anh dùng Facebook nữa hả, kết bạn với em đi!
– Cái này có gì đâu mà kết bạn, anh có dùng mấy đâu! – Mình từ chối.
– Vậy thì Zalo?
– Không dùng!
– Èo, chán vậy, hèn gì không có ai ưa nổi mà! – Nhỏ chống cằm bĩu môi.
Mình không biết nói gì nên chỉ cười qua loa, ngồi thêm một lúc, chị ghé đầu sang phòng mình:
– U chu choa, hai anh chị tình tứ ghê nhen!
– Hề hề, có gì đâu chị, nói chuyện phiếm thôi mà! – Mình gãi đầu cười.
– Vậy luôn, về phòng thôi Linh, muộn rồi!
– Dạ, em về nha!
– Uh! – Mình gật đầu.
Nhỏ cười chào mình rồi về phòng, không biết có phải hai chị em ruột không mà chả giống nhau tí nào hết, chị thì nhìn đầy đặn, da trắng xinh xắn, còn cô em thì da lại ngăm, gầy gầy nữa. Mình tặc lưỡi đóng cửa rồi leo lên giường ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau, bắt đầu cho chuỗi sự việc oái ăm kéo đến đầu mình…