“Đa tạ” Nguyên lai trong mắt người naỳ, những ân cần của mình đều được phân loại thành mặt dày mày dạn. Nghe xong thấy thật khó chịu.
“Tôi cũng là ngầm đồng ý dung túng cho cậu đó.” Không để ý tới Phương Cẩn, Nghiêm Khải Hoa tiếp tục nói: “Một bàn tay vỗ không kêu, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới sao, cho dù sức lực tôi thua cậu, dù ở vào thế hạ phong nhưng vẫn là có biện pháp cự tuyệt cậu.”
Đúng vậy, hắn có rất nhiều biện pháp trị Phương Cẩn, nhưng hắn lại lựa chọn dung túng tên tiểu tử này.
Mà nguyên nhân dung túng, hắn cũng không hiểu được.
Phương Cẩn xuất hiện, quấy rầy cuộc sống đầy nguyên tắc của hắn, phá vỡ kế hoạch nhân sinh của hắn, theo lý thuyết hắn hẳn là nên tức giận, nhưng hắn lại không như thế; Không chỉ không có, còn gần như sủng nịch mà dung túng, để cho tiểu tử kia ở bên cạnh mình, thậm chí đối với mình muốn làm gì thì làm.
Đắm chìm trong dục vọng mà hắn mang đến thật không đủ để mang ra làm lý do, lý do chân chính chỉ sợ là đã quen với sự tồn tại của hắn, đã quen với việc hắn không nói không rằng mà cướp đi điếu thuốc trên tay, quen với hắn cứ bám mình như cái bóng, quen với việc giấu bên dưới lời lẽ vô lại chính là một năng lực làm việc trác tuyệt, quen với niềm vui và thoả mãn hắn mang đến……
Đã thật sự quen mất rồi, nghĩ lại đoạn ngày sau khi mình ly hôn và trước khi hắn xuất hiện, không biết mình đã trải qua như thế nào nữa? Thật sự là đã quen với sự tồn tại của hắn rồi.
Nghiêm Khải Hoa biết Phương Cẩn đối với mình có ý nghĩa đến thế nào, nhưng hắn sẽ cũng không định nói ra; Hắn hiểu rất rõ bản tính cuồng ngạo của tiểu tử này, nếu là để cho tên này biết, khẳng định sẽ thật đắc ý vênh váo, hắn không muốn làm cho người này càng cuồng vọng hung hăng càn quấy.
“Sức lực thua tôi, ở vào thế hạ phong, vẫn là có biện pháp cự tuyệt…..” Phương Cẩn thì thào tự nói, nhai lại câu nói Nghiêm Khải Hoa đã nói một phút trước.
Lời này là mang ý gì? Phương Cẩn khổ tư.
Ý của anh ta là kỳ thật vốn có cách cự tuyệt mình, nhưng lại không thật sự làm như vậy?
Hay nói cách khác…… Phương Cẩn tỉnh ngộ. “Anh yêu tôi!”
Nghiêm Khải Hoa nhún vai, từ chối cho ý kiến đã thuyết minh tất cả mọi việc.
“Ha ha ha………Tôi đã biết anh yêu tôi……không đúng!” Phương Cẩn mừng như điên thoáng chốc bừng tỉnh. “Nếu anh yêu tôi, vì sao trước mặt ông già lại không chịu thừa nhận chúng ta đang cùng một chỗ, anh là người yêu của tôi?”
“Thừa nhận?” Nghiêm Khải Hoa nhíu mày.
Phương Cẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đặc tả (gần sát) trước mặt, giờ phút này trên mặt Nghiêm Khải Hoa mang biểu cảm nhìn có điểm quen mắt — Như lúc đến Milan, khi muốn hắn mặc trang phục Ngôi Sao Sa Mạc đi catwalk vậy, đều là vẻ mặt tràn ngập tính kế của gian thương.
Phương Cẩn hắn không phải đồ đần, hơn nữa đã nghe lão già đề cập qua nội dung cuộc nói chuyện, hắn rất nhanh đã tìm được đáp án.
“Ra là thế! Muốn dùng một câu bày tỏ đến đổi lấy cơ hội cho Sang Thảo tiến vào chiếm giữ một quầy chuyên doanh trong chuỗi cửa hàng và siêu thị của tập đoàn Cornelius?” Người này quả thật cùng ông già nói chuyện như vậy?
“Thì tôi vốn là thương nhân, mà Sang Thảo cũng có tư cách đầu nhập vào quầy chuyên doanh của hệ thống siêu thị và cửa hàng cao cấp ở Pháp mà.” Nghiêm Khải Hoa tuy nói vậy, nhưng kỳ thật cũng là câu hồi đáp khẳng định.
Khá lắm, bản sắc thương nhân! Phương Cẩn âm thầm líu lưỡi.
Đây là vợ của Phương Cẩn hắn, cho dù nói yêu, thì cũng muốn lấy tình cảm làm lợi thế trong kinh doanh mà tỉ mỉ tính toán một phen.
Thật sự là đủ thực, đủ độc, đủ tuyệt! (thực: thực tế, độc: ngoan độc âm hiểm, tuyệt: dứt khoát, thẳng tay)
“Ha ha ha………Không hổ là nam nhân mà Phương Cẩn này yêu, tôi lại càng yêu anh!”
Nếu nghe thấy có người lấy tình cảm ra làm lợi thế lợi dụng, người bình thường đều sẽ nhíu mày thể hiện bất mãn, rồi dè bỉu, Phương Cẩn lại phản ứng không giống.
Nhìn thấy hắn cười lớn, Nghiêm Khải Hoa thầm nghĩ: Có lẽ, chính là bởi vì người này ương bướng, hành vi lại không như thế tục (người đời), mới có thể làm cho bản thân mình bất tri bất giác mà bị hút vào, bị cuốn theo chàng trai trẻ này.
“Lão cha nhất định sẽ thích anh.” Phương Cẩn cười nói. “Trên thực tế, sau khi về nhà, ông già vẫn khen anh không dứt miệng, rất hy vọng anh sẽ bước vào nhà nữa, trở thành ‘vợ’của tôi.”
Vợ? Cái từ này thì tới Nghiêm Khải Hoa cũng không dám gật bừa, nhíu mày, không hé răng.
“Cưng ơi…..” Phương Cẩn đột nhiên lạc lạc thanh lạc lạc khí (giọng điệu thanh âm thật vui vẻ) gọi. “Tôi muốn một lần nghe nói câu ‘Tôi yêu anh’ được không?”
Nghe thiệt kỳ dị. “‘Anh’ đó là ai?”
“‘Anh’ đó là tôi nè.” Phương Cẩn nháy mắt phóng điện mãnh liệt.
“Nhảm nhí.” Biết ngay tiểu tử này giỏi nhất là lòng tham không đáy.
“Ôi, nói ra cũng không chết ai mà, nói đi, nói đi mà……” Vì làm cho vợ phun ra một chữ ‘yêu’, Phương Cẩn không tiếc đem khí khái của nam tử hán quăng tận chín tầng mây, sống chết bám dính bắt người kia mở miệng. “Ngoan nào, nói đi mà, cưng ơi………”
“Loại chuyện này……” không chịu nổi bị phiền nhiễu kiểu này, thay vì chịu bị động, Nghiêm Khải Hoa dứt khoát chủ động, cúi người, hôn hắn vừa mang theo phân nữa đe doạ, sau vài giây lại lui ra. “Là nam nhân thì nên nói ít mà làm nhiều.”