Lý Như run rẩy nhìn cô xơ xác, đau xót giúp cô thay bộ đồ mới.
– “Phu nhân…người có ổn không hay để em mời bác sĩ?”.
Cô lắc lắc đầu không muốn, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, cánh môi đau rát vì bị hắn cắn sưng tấy. Đầu đau như búa bổ, cảm giác lạnh lạnh truyền đến khiến cô rùng mình một cái rồi nắm trong chăn lim dim ngủ.
– “Phu nhân…”.
Lý Như gọi cô nhưng thấy cô ngủ nên đành thôi, khép chiếc cửa thật nhẹ nhàng để cô không tỉnh giấc rồi bước ra ngoài.
– “Lý Như…em không cần phải chăm sóc cô ta đâu? Cậu chủ nói cứ đối đãi cô ta như người hầu thôi”.
An Thụy kéo cánh tay Ly Như căn dặn.
– “An Thụy chị sao kì vậy? Rõ ràng chị ấy là phu nhân của chúng ta mà?”.
– “Nhưng cô ta cũng chỉ là một con hầu leo giường cậu chủ mới được như bây giờ”.
An Thụy khoanh tay không khỏi trong lòng khinh bỉ cô.
– “Nhưng…”.
– “Em làm sao thì làm nếu để cậu chủ phát hiện…xem như em tới số đi”.
An Thụy nói xong bỏ đi để Lý Như đứng một mình lẩm bẩm.
– “Nhưng em làm sao có thể bỏ mặc người có ơn với mình chứ?”.
– “Chào cậu chủ”.
– “Ừ”.
Hắn phất tay những người làm đang chào mình.
– “Phu nhân đâu?”.
– “Dạ…cô ấy đang ngủ”.
Hừ…ngủ sao? Cô ta suốt ngày ngủ.
– “Hôm nay không được cho cô ta ăn cơm”.
– “Vâng”.
Sải từng bước dài lên bậc thang rồi vào phòng, hắn thả mình nằm xuống chiếc giường lớn, tay đặt lên trán.
– “Rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?”.
Lôi chiếc điện thoại từ túi quần ra, hắn bấm vào dãy số quen thuộc “Tạ Dư”,ngón tay nửa muốn ấn vào, nửa lại thôi, cứ như vậy một hồi lâu cuối cùng hắn chỉ đành buông điện thoại xuống.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm hắn bừng tỉnh.
– “Cậu chủ..đã tới giờ cơm…mời cậu xuống dùng bữa”.
– “Được rồi, lát tôi xuống”.
– “Được rồi, lát tôi xuống”.
Dưới bếp…
– “Lý Như em muốn cãi lệnh cậu chủ sao?”.
An Thụy hốt hoảng nhìn Lý Như đang bê cơm lên cho cô mà can ngăn.
– “Nhưng phu nhân sẽ đói mất”.
– “Thế em muốn bị đuổi việc sao?”.
An Thụy giật lại khay cơm đặt lên bàn can ngăn Lý Như sẽ lấy lại.
– “Chị An Thụy…”.
– “Chị đã bảo là không được…cậu chủ đã có lệnh không cho cô ta dùng cơm mà”.
– “Nhưng…”.
– “A…cậu chủ”.
Tiếng của một người hầu khác vang lên làm hai người kia giật mình luống cuống đi vào trong bếp như không có chuyện gì xảy ra.
Từ trên cầu thang, cô mệt mỏi bước xuống phòng bếp, thấy hắn thì liền lảng tránh sang một bên.
– “Phu nhân…cậu chủ ra lệnh không cho cô dùng cơm”.
Người hầu giả vừ kính cẩn nhưng trong lòng không khỏi mắng nhiếc cô bẩn thỉu.
– “Sao có thể chứ?”.
Cô sừng sốt nhìn người hầu rồi nhìn lấy hắn đang thong dong dùng bữa rồi mệt mỏi quay đi.
Rốt cuộc thì từ bây giờ cô ngay cả tư cách cũng không bằng một người hầu.