Cô lết thân hình đau nhức xuống nhà,mọi người nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ làm cô rất khó chịu.
– “Từ phu nhân”.
Đồng loạt người hầu hô to, sắc mặt cô càng âm trầm, cứ như là họ đang cười khẩy cô vậy.
– “Leo lên giường cậu chủ để được làm Từ phu nhân…cô thật là cao tay nha”.
An Thụy một cô hầu từ xưa nay ghét cô, cô ta cũng muốn làm Từ phu nhân lắm nhưng cô lại đi trước một bước khiến cô ta càng ghét hơn, tay vân vê vạt áo nhìn cô nhếch nửa môi.
– “Thì sao? Nếu ghen tỵ với tôi sao cô không dùng cách này đi…biết đâu Từ phu nhân sẽ là cô đứng chân”.
Cô đã mệt mỏi mà cô ta còn nói vậy, sức lực cạn kiệt khiến thân hình cô đổ xuống ngồi bệt dưới đất.
– “Phu nhân”.
Lý Như nhìn cô thương xót chạy đến đỡ cô, hóa ra trong nhà này chỉ có Lý Như là hiểu cô, Lý Như không bao giờ tin cô làm trò bẩn thỉu như vậy.
– “Phu nhân không sao chứ…để em dìu phu nhân lên phòng”.
– “Em…”.
An Thụy nhìn cô và Lý Như căm tức giậm chân bạch bạch bỏ đi, mọi người thấy vậy cũng dần giải tán nhưng khi đi không quên nhìn cô một cái rõ khinh bỉ.
– “Phu nhân ổn chứ?”.
Nhìn đôi mắt Lý Như cô cảm thấy nó thật trong suốt và tinh khiết nên cô biết Lý Như là thật lòng giúp đỡ cô.
– “Đừng gọi chị là phu nhân nữa…cứ gọi là chị Lan đi sẽ thân thiết hơn”.
– “Vâng”.
Lý Như mỉm cười dìu cô về phòng cũ dành cho người hầu rồi chạy đi nấu cháo cho cô, giúp cô ăn rồi giúp cô nghỉ ngơi.
Trong giấc ngủ, cô vẫn bị cảnh đêm qua như cơn mộng mà đánh thức cô dậy, trán lấm tấm mồ hôi, cảnh đêm qua từ giờ chắc sẽ thành bóng ma trong lòng cô mất…cô muốn quên nhưng chẳng thể nào quên được, chắc phải cần có thời gian.
Gạt đi lớp mồ hôi trên trán, cô bước dậy kéo tấm rèm cửa để ánh sáng lọt vào, hít một cái thật sâu, thật sảng khoái.
Cánh cửa bật mở, cô xoay người lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn người phía trước.
– “Cậu…cậu chủ…”.