Xé toạc đi chiếc váy cô đang mặc, ánh mắt hắn hằn lên tia tức giận lao vào cô đầy dục vọng.
Tiểu đệ đệ của hắn đã đứng dậy chỉ chờ sự sai bảo của hắn mà tấn công.
– “Nên nhớ tôi là chồng em, em không được sợ tôi”.
Chiếm lấy đôi môi cô, hắn như không thể thoát ra khỏi sự mê hoặc của đôi môi này, tay không an phận mà mò vào áo cô xoa nắn.
– “Ưm…”.
Cảm nhận được thứ đó của hắn đâm vào bụng mình, cô biết có lẽ mình sẽ không thoát được.
Trên người không còn mảnh vải, cô đỏ mặt khi hắn nhìn chằm chằm vào thân thể mình bằng đôi mắt nóng rực.
Cô và hắn ân ái nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thân thể cô kĩ càng như vậy.
– “Tiếu Ngôn…không được…”.
Nhìn thấy hắn muốn tiến vào, cô đẩy hắn ra lắc đầu.
– “Sao không được? Bây giờ dừng lại, em muốn tôi liệt cả đời sao?”.
– “Không phải…”.
– “Vậy tại sao?”.
– “Cái gì?”.
Nghe cô nói xong, không hiểu sao hắn tức giận, ném gối xuống đất, cánh tay như gồng lên thể hiện rõ hắn không vui làm cô lo sợ.
Không nói không rằng hắn liền bỏ ra khỏi phòng mà vào phòng Tạ Dư, cô ta đang thu dọn đồ vì bị hắn đuổi.
Thấy hắn bước vào, cô ta nơm nớp lo sợ xen lẫn tia vui mừng.
– “Tiếu Ngôn…anh…”.
Chưa nói xong, hắn đẩy cô ta xuống giường, ánh mắt đầy dục vọng.
– “Thỏa mãn tôi”.
Cô ta vui mừng mà thoát đồ trên người thỏa mãn cho hắn, nhân cơ hội này chức Từ phu nhân sẽ có cơ hội thuộc về cô ta nếu cô ta mang thai.
Hắn tiến vào bên trong cô ta, nhưng chẳng trao cho cô ta một nụ hôn, bàn tay cấu mạnh làm cô ta đau đớn sắp ngất.
– “Tôi cho cô biết, Từ phu nhân sẽ chẳng bao giờ thuộc về cô vì vậy đừng mơ mộng”.
Hắn sau khi thỏa mãn xong liền mặc đồ bỏ đi còn không quên đe dọa làm cô ta sợ hãi.
___________________________
Từ ngày hắn biết cô có bảo bảo liền vui vẻ, suốt ngày không đưa mặt lạnh làm nên nữa, lúc nào cũng sờ bụng cô nói nhỏ:
– “Bảo bảo mau ra để ba còn kiếm em cho con nữa”.
Nhìn hắn ra vẻ con nít làm cô cũng không bài xích với hắn nữa,hai người cứ như vậy mà giống đôi vợ chồng.
– “Tiểu Lan, ngày kia đi đăng ký kết hôn với tôi”.