Tôi không chỉ có một người anh trai.
Ở thế giới này, đàn ông có nhiều vợ là chuyện bình thường. Khi tôi chào đời, cha tôi đã có tổng cộng năm đứa con, bao gồm cả tôi. Người vợ đầu tiên cũng là lớn tuổi nhất, có một người con trai. Mẹ tôi là người vợ thứ 4, bà đã sinh ra tôi và anh trai tôi, Asil.
“Xana, em gái đáng yêu của anh. Anh sẽ bảo vệ em”. Asil nói nhỏ với tôi.
Asil chính là hình ảnh hoàn hảo của mẹ tôi khi ở phiên bản nam. Còn tôi thì lại khác. Tôi có mái tóc vàng óng của mẹ nhưng đôi mắt màu đỏ thẫm thì lại giống cha.
Anh Asil mang vẻ nhút nhát, rụt rè và quá ngây thơ để có thể tồn tại trong cái gia đình độc ác đáng sợ này. Anh ấy có trái tim ấm áp và nụ cười dịu dàng như tiếng chuông reo trước gió. Khi tôi chỉ mới là một đứa trẻ còn nằm trong nôi, anh ấy không ngại dành thời gian ở cạnh chơi với tôi dù những gì tôi làm chỉ là thở mà thôi. Nghĩ lại thì tôi thấy anh ấy khá buồn cười khi mới 4 tuổi mà đã muốn chịu trách nhiệm về tôi. Con người của Asil lúc nào cũng rộng lượng hào phóng như thế, và anh ấy luôn nghiêm túc trong việc bảo vệ tôi.
Với sự giúp đỡ ấy từ Asil, tôi đã dần bắt đầu làm quen với cuộc sống mới mẻ nhưng cũng kinh khủng này.
Gia tộc Agriche rất đặc biệt. Chúng tôi chính là một gia tộc tội phạm giật dây phía sau của thế giới: trộm cắp, lừa đảo, đe dọa, và cho thuê lính đánh thuê,… Chúng tôi buôn bán ma túy và thuốc độc ở chợ đen. Hay nếu cần thiết thì việc giết người cũng không nao núng.
Tất nhiên, những việc làm ấy của gia tộc tôi không phải là bị mọi người trong vương quốc này làm ngơ, nhưng chúng tôi chưa phải trải qua sự phản đối dữ dội nào cả. Tôi khá là bất ngờ khi gia tộc này lại có thể xuất hiện công khai như bao gia đình quý tộc chính thống khác. Tất cả những đứa trẻ được sinh ra dưới cái họ Agriche phải tuân thủ theo lối sống vô nhân đạo và phải chịu sự giáo dục hà khắc từ rất sớm.
Đã từng là một người Hàn sống ở thời hiện đại thì việc tuân thủ theo những điều man rợ của gia tộc này đối với tôi rất khó khăn. Học thuộc lòng mọi thứ thì khá dễ dàng. Nhưng phải chạm vào vũ khí, dùng ma túy hay thuốc độc để hiểu tính hiệu quả của nó cũng như giúp tạo ra kháng thể miễn dịch, hoặc học cách tiếp cận người khác một cách tự tin hay trong âm thầm lặng lẽ,… thì mấy chuyện đó lúc nào cũng khó và tôi thì chẳng ưa thích gì mấy môn học hay kĩ năng liên quan đến chúng.
“Mình không thể thành công nếu chẳng chịu cố gắng”, tôi thường hay tự nhủ bản thân như thế.
Vào sinh nhật năm tôi 8 tuổi, cha tôi đã xuất hiện và gặp tôi lần nữa.
Cha tôi, Lant Agriche.
Dưới thời ông, gia tộc tôi đã phát triển và ông càng có thêm nhiều vợ. Đến giờ, tôi đã có 7 người mẹ và hơn 10 người anh em khác. Mặc dù ông ta làm tốt nhiệm vụ của một người cha có trách nhiệm, nhưng ông ta chẳng bao giờ dành thời gian quan tâm chăm sóc chúng tôi. Trong mắt ông ta thì đứa con nào có ích mới xứng đáng được ông ta chú ý đến, tất cả những thành viên khác thì sẽ bị lờ đi và lãng quên. Tính đến bây giờ thì tôi chỉ mới gặp ông ta có 8 lần trong suốt bao năm cuộc đời này.
“Từ đầu, ta chẳng nghĩ là con có tài cán gì cả”, ông ta nói với tôi.
Ha, sao hồi đó tôi có thể nghĩ rằng được đầu thai vào nhà này là điều may mắn nhỉ?
Tôi muốn trả lời lại ngay cho ông ta biết nhưng tôi phải kiềm chế bản thân vì nghĩ cho mẹ và anh Asil. Hai người họ lúc đó đang đứng kế bên tôi. Mẹ tôi thật sự rất sợ hãi và lo lắng.
Cha quan sát khuôn mặt bình tĩnh của tôi một lúc rồi nói tiếp. “Tuy nhiên, ta đã thay đổi suy nghĩ của mình. Lần này, việc dạy dỗ con sẽ đặc biệt một chút”. Ông ta bắt đầu nói cho tôi biết những yêu cầu cụ thể.
Bao gồm cả “Nghệ thuật quyến rũ và quan hệ”.
Lão già điên khùng ấy. Tôi biết vì sao ông ta lại bảo tôi phải học cái thứ đó. Tôi thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp của mẹ mình. Nói đúng hơn là tôi rất lộng lẫy và tuyệt đẹp. Nhưng tại sao điều đó lại có nghĩa rằng tôi phải thảo luận về việc quan hệ và kĩ năng quyến rũ người khác với ông ta, khi tôi chỉ mới là một đứa trẻ 8 tuổi?
Gia tộc này thật kinh tởm. Cốt yếu của việc đó, chính là tôi phải biết quyến rũ đàn ông để tìm cách ám sát hoặc cố gắng tìm ra bí mật của người đó. Chỉ là một đứa con nít mà tôi phải biết tầm quan trọng của việc tự làm đẹp bản thân để được đàn ông yêu thích, và rồi còn phải biết cách để mua vui cho hắn vào những buổi tối.
“Mẹ, con không muốn học mấy thứ đó. Tại sao con phải học mấy môn học như thế?”. Tôi nói.
“Xana, con không được nói như vậy.”, mẹ bảo tôi. “Hãy biết ơn rằng con là một người tộc Agriche xinh đẹp như vầy. Con phải học thật tốt để xứng đáng với cái họ ấy”.
Lúc đó, tôi thấy trong ánh mắt mẹ lóe lên sự tuyệt vọng. Mẹ ôm chặt vai tôi. Và tôi chẳng thể tranh cãi với mẹ khi nhìn vào đôi mắt buồn và đáng thương ấy.
Trong thời đại phong kiến này, việc chống lại yêu cầu và mệnh lệnh của cha tôi, người đứng đầu gia tộc, là điều không thể. Mặc dù rất sai trái và ghê tởm, nhưng cuối cùng tôi phải chấp nhận rằng bản thân chẳng thể chống lại những mệnh lệnh ấy. Tuy nhiên, tôi chẳng thể chấp nhận được những kiến thức mà gia sư dạy cho tôi. Vì thế tiến độ học tập của tôi rất tệ so với những người anh em khác. Tuy tôi học rất chậm nhưng cũng rất cố gắng.
Trong khi đó, người anh trai đáng mến Asil của tôi lại được coi là “rác rưởi”.
Chuyện đó xảy ra vào năm tôi 11 tuổi.