Mây trắng ung dung nằm trong vòng tay của bầu trời xanh, thoải mái nhường chỗ cho ánh mặt trời, mặc cho nó vui sướng nhảy nhót trên mặt đất.
Cánh hoa hồng mở đường cho mười chiếc xe Rolls-Royce, trên không trung còn có máy bay trực thăng rải cánh hoa, bóng bay và bọt nước bay lượn trên bầu trời, kèm theo đó là một hành khúc kết hôn dễ nghe, cảnh tượng rất sang trọng.
Hôm nay là ngày vui của con trai của một nhà giàu có-Ôn Cận Thần, và thiên kim tiểu thư Nguyên gia-Nguyên Tư Nhã của thành phố A, sáng sớm cảnh sát giao thông đã khơi thông đường cho ngày hôm nay, ai cũng biết Ôn gia là một gia đình cổ hủ mê tín, nếu như sai giờ lành thì không biết sẽ nóng nảy thế nào.
Trong chiếc Rolls-Royce dẫn đầu, cô dâu mặc quần áo chỉnh tề, ánh mắt vô hồn nhìn bó hoa hồng trong tay, nước mắt chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Cô không phải Nguyên Tư Nhã, cô là em gái sinh đôi của Nguyên Tư Nhã, Nguyên Nguyệt Nguyệt!
“Cô dâu, nên xuống xe rồi”. Cửa xe mở ra, một khuôn mặt xa lạ làm Nguyên Nguyệt Nguyệt rụt vào trong một cái.
Nhưng mà cô có thể tránh đi đâu đây?
Cha nói nghiêm túc, Nguyên Tư Nhã đào hôn, cuộc hôn nhân này, một người làm em gái như cô muốn thay cũng phải thay, không muốn thay cũng phải thay.
Cha nắm chắc được nhược điểm uy hiếp cô, cô chỉ có thể chịu thua.
Khoảnh khắc hai chân bước lên mặt đất, Nguyên Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ hít vào một hơi, thụ động đi theo đoàn người lớn vào khách sạn.
Chẳng qua là, rất kỳ lạ.
Từ khi đón dâu vừa rồi cho đến bây giờ, cô thế mà lại chưa từng nhìn thấy chú rể.
Chú rể trong truyền thuyết kia không chỉ có khắc vợ, hơn nữa còn bất lực, thậm chí còn là một người quái dị đã có tuổi.
Người đàn ông như vậy, dấn thân vào ở Ôn gia mới có tư cách cưới vợ!?
Ghê tởm!
Lại còn dùng cái chiêu cưỡng đoạt, ép bức!
Cũng khó trách chị gái không chịu nổi muốn đào hôn!
“Không xong rồi, không xong rồi, chú rể chạy rồi!”. Một cô gái nhỏ chạy tới, lo lắng kêu lên.
“Chạy rồi? Sao lại chạy?”. Phù dâu bên cạnh Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng không bình tĩnh.
“Không biết! Ôn gia đang phái người đi tìm anh ta khắp nơi, nhưng mà không tìm được!”. Cô gái nói.
Đôi mắt Nguyên Nguyệt Nguyệt sáng ngời, nhanh chóng hỏi: “Vậy có phải là không cần kết hôn nữa không?”.
“Không được!”. Cô gái nhỏ luống cuống tay chân: “Ông cụ Ôn bảo tôi sang đây nói với
cô, hôn lễ không có chú rể, phải dựa vào sân nhà của cô, nghi thức hôn lễ cũng không thể thiếu, hiểu chưa?”.
“Cái gì?”. Nguyên Nguyệt Nguyệt kéo cô gái nhỏ: “Bọn họ có phải khinh người quá đáng không? Chú rể cũng chạy rồi, còn muốn tôi kết hôn? Tôi không kết! Đừng mơ tưởng!”.
“Cô phải kết!”. Phù dâu trừng mắt nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt: “Ôn gia không thể ném hết mặt mũi! Không phải cô là danh viện đệ nhất thành phố A sao? Vẫn phải có chút kỹ năng xử lý chút chuyện nhỏ này chứ!? Nếu không thì sao có thể làm thiếu phu nhân của Ôn gia?”.
Nguyên Nguyệt Nguyệt líu lưỡi.
Cô bị đi kết hôn thay, sau đó chú rể biến mất, bây giờ còn phải đứng lên cử hành tất cả các nghi thức hôn lễ một mình.
Những chuyện liên tiếp này lại được miêu tả một cách nhẹ như mây trôi là “chuyện nhỏ”?
“Mau vào đi, nếu làm lỡ giờ lành, Nguyên gia các cô có tiền bồi thường không?”. Phù dâu ra mệnh lệnh rất hung hãn.
Nguyên Nguyệt Nguyệt liếc mắt, cao ngạo ngẩng đầu: “Cô nên hối hận đi!”.
Phù dâu hừ một tiếng, túm lấy Nguyên Nguyệt Nguyệt rồi đi.
Trong khán đài, Nguyên Nguyệt Nguyệt liếc mắt đã nhìn thấy cha.
Ông cúi đầu, vẻ mặt chột dạ, cô thật sự rất muốn đi tới cười nhạo ông ta.
Nhưng mà, cô còn có phương thức đáp trả ông ta tốt hơn!
Trên khán đài có người phát hiện ra điều không thích hợp, họ châu đầu kề tai thảo luận chú rể đã đi đâu rồi.
Cha Nguyên càng cúi thấp đầu hơn.
Vừa rồi ông nhận được tin, nói Ôn Cận Thận vốn đã chuẩn bị cưới cô dâu bỗng nhiên không thấy tăm hơi, cho nên mọi thủ tục chuẩn bị trước đó đều bị thay đổi.
Ông rất lo Ôn Cận Thần đã biết cô dâu bị đổi rồi, cho nên mới rời đi.
Nhưng, sẽ không như vậy chứ!?