Bước Về Phía Anh – Chương 23 – Botruyen

Bước Về Phía Anh - Chương 23

_ Linh, xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi. Là em ép anh. Anh thật sự không muốn làm vậy đâu.

_ Anh…đê tiện. Linh nhìn những hình ảnh nóng bỏng giữa mình và chồng trước đây. Hai mắt đỏ ngầu,, bàn tay siết chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại, gằn giọng đáp.

_ Xin lỗi. Anh thật sự cùng đường rồi. Chỉ cần em đồng ý không khởi kiện anh đảm bảo từ nay về sau đoạn phim này sẽ không bao giờ xuất hiện trên đời nữa.

_ Khốn nạn. Anh có biết anh khốn nạn lắm không Thiên, anh không cảm thấy bản thân mình rất ti tiện, bỉ ổi sao. Tôi kinh tởm anh. Tôi đúng là có mắt như mù mới đi yêu và lấy loại người như anh làm chồng. anh muốn tôi tha cho cô ta ư, tôi cứ không tha đấy, tôi nhất định sẽ kiện cô ta đến cùng, tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải sống trong nhục nhã, đau khổ, ngày ngày sống trong ngục tối, chịu sự đánh đập, chửi bới của người đời,tôi phải khiến cô ta sống không bằng chết, có sống cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn người đời mà sống.

_ Linh, anh xin em. Xin em niệm chút tình cảm của chúng mình mà tha cho Mai được không. Cô ấy đang có thai lại còn là thai đôi, thật sự không thích hợp để ngồi tù. Chỉ cần em đồng ý, em muốn anh làm gì anh cũng chịu.

Linh nhìn Thiên chằm chằm, ánh mắt đầy bi ai, oán hận. Trước ánh mắt sắc nhọn như dao găm, găm vào người khiến hắn trở nên bối rối lời nói cũng không rõ ràng.

_ Linh… em nói gì đi. Em đừng im lặng như vậy mà. Anh xin em đó. Em nói gì đi. Em đừng làm anh sợ mà…Linh, anh quỳ xuống xin em đó. Em hãy niệm tình chúng ta từng làm vợ chồng mà ban phát chút ân huệ cuối cùng cho anh được không. Chỉ một lần này thôi, một lần cuối cùng thôi, anh đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa…

_ Ha…ha… Cô nhìn anh, đột nhiên bật cười.

_ Vợ chồng, anh nói ra từ đó mà không thấy xấu hổ sao. Tôi nghe còn thấy xấu hổ dùm cho anh đó. Có người chồng nào lại quỳ xuống cầu xin vợ mình cứu kẻ đã hại vợ con anh ta không, có người chồng nào lại mang video và ảnh nóng của vợ ra uy hiếp vợ mình để cứu lấy người muốn hại vợ mình không. Có người chồng nào lại làm như anh không, anh nói cho tôi nghe. Trịnh Sở Thiên tôi thật quá thất vọng về anh. Anh thật khiến người khác kinh tởm mà. Anh về đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa,cho dù anh có quỳ tới sáng mai tôi cũng không đỏi ý đâu.

_ Linh, em đừng ép anh. Anh…anh….

_ Anh làm sao. Linh cay cú đáp trả.

_ Nếu em muốn chết, chúng ta chết cùng đi. Em làm gì cũng nên nghĩ cho bố mẹ ở dưới quê. Mềm mỏng không được, Sở Thiên liền chơi bài ngửa dùng dòng điệu đe dọa để nói chuyện.

_ Video này mà phát tán ra, em thừa biết hậu quả sẽ ra sao mà đúng không. Rồi bố mẹ em ở dưới quê khi xem được video này sẽ ra sao, mọi người dưới quê sẽ nhìn ông bà với ánh mắt gì, sau này khi em về quê mọi người sẽ nhìn em và nói những lời cay nghiệt như nào sau lưng em. Anh tin những điều đó chắc hẳn em phải biết rất rõ.

Thực ra, khi nói những lời lẽ ác độc này với Linh, trong lòng sở Thiên cũng cảm thấy đau đớn, dằn vặt vô cùng. Không phải anh không còn yêu Linh, cũng không phải anh đã cạn tình cạn nghĩa với cô, nhưng khi buộc phải chọn Linh hoặc Mai. Anh vẫn chọn Mai, bởi đối với anh, tình cảm giữa cô và anh đã sớm không còn mặn nồng như xưa, đối với anh bây giờ mẹ con Mai vẫn là ưu tiên số một, còn cô có cũng được không cũng được dù sao đối với anh, cô cũng không còn quan trọng như xưa nữa, hơn thế nữa cái thai mà mai đang mang lại là bào thai sinh đôi, cả hai đều là con trai, tất nhiên sẽ được ưu tiên hơn.

_ Được…Coi như tôi đã nhìn rõ bộ mặt của anh. Tôi thành toàn cho hai người, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, cầu mong anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

_ Xin lỗi.

_ Anh đi đi.

Sở Thiên nhìn Linh, ánh mắt ẩn chứa tia đau đớn, anh đứng dậy tiến lại gần cô, đôi bàn tay to lớn vươn ra muốn nắm lấy vai cô nhưng lại bị cô nhanh chóng nghiêng người né tránh. Bàn tay anh chơ vơ giũa không trung khiến anh bỗng cảm thấy hụt hẫng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh và cô lại đi đến nông nỗi này.Trách ai bây giờ, anh đâu thể trách cô bởi chính anh mới là kẻ đáng chết, kẻ tội đồ gây ra tội lỗi này.

_ Em nghỉ ngơi đi. Anh về trước đây.

Cửa phòng từ từ khép lại, cảnh tượng trong phòng lại trở về vẻ tĩnh mịch, yên lặng vốn có lúc ban đầu. Trên giường, cô gái mạnh mẽ lúc trước khẽ run rẩy dường như tất cả sự cứng rắn, kiên cường lúc trước đều theo tiếng đóng cửa kia tan thành mây khói, trên gương mặt xinh đẹp nay đã tái nhợt, thấm đẫm từng giọt nước mắt, cô ngồi bó gối, cúi đầu xuống khóc nấc lên. Bóng dáng nhỏ bé, yếu đuối mà cô đơn không khỏi khiến người ta thương xót.

Bên ngoài, Phương Anh sau khi thấy Thiên đi mở cửa muốn vào phòng, tuy nhiên cửa phòng bệnh đã được cô khóa trái. Phương Anh đứng bên ngoài gọi lớn.

_ Linh ơi. Mở cửa.

_ Tao không sao. Tao muốn một mình. Linh nghẹn giọng trả lời.

_Linh, mày sao vậy. Mở cửa cho tao đi Linh. Mở cửa…Phương Anh vừa hét vừa đập cửa.

Cố kìm nén những giọt nước mắt, Diệp Linh mệt mỏi lết tấm thân tan cố gắng đừng dậy, đưa tay lau những giọt nước mắt còn lăn dài trên má, hít một hơi thật sâu, cô đưa tay mở cửa.

_ Mày sao vậy. Lão ý nói gì với mày thế.

_ Kết thúc thật rồi.

Câu trả lời nghe có vẻ là không đúng trọng tâm với câu hỏi nhưng với một người hiểu chuyện cộng thêm sự hiểu biết của Phương Anh về Diệp Linh cô nàng hoàn toàn có thể đoán được ý nghĩa của câu nói. Nhìn dáng vẻ đau lòng, xen lẫn thất vọng của cô, Phương Anh có thể biết chắc rằng lần này hai người họ đã kết thúc thật rồi, kết thúc một cách triệt để.

Mặc dù Phương Anh lúc nào cũng khuyên bạn bỏ quách lão chồng vô đểu cáng, khốn nạn kia đi,nhưng khi nhìn người bạn lớn lên từ nhỏ đến lớn của mình đau đớn, tuyệt vọng về một kẻ không ra gì, trong lòng cô nàng cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt lại. Phương Anh vốn muốn nói vài lời an ủi cô nhưng khi lời nói gần thoát ra khởi miệng liền bị nghẹn ứ lại nơi cổ họng, khẽ thở dài. Cô xoay người, lặng lẽ rời khỏi phòng trả lại không gian yên tĩnh vốn có nơi đây. Phương Anh hiểu rõ hơn ai hết lúc này đây, mọi lời an ủi đối với cô đều là vô dụng thứ cô cần nhất hiện tại chính là sự yên tĩnh,chỉ có yên tĩnh mới giúp cô bình tâm suy nghĩ lại mọi việc.

Suốt buổi tối hôm đó, Diệp Linh đều lặng lẽ nằm môt góc trên giường, không nói không cười, đến giờ ăn thì dậy ăn xong lại lên giường nằm. Mạnh Quân và Hữu Đức sau khi trở về thấy cô như vậy trong lòng không khỏi tò mò liền kéo Phương Anh ra một góc vắng để hỏi.

Sau khi nghe Phương Anh kể về việc Sở Thiên đã đến cộng thêm tin tức hai người nghe ngóng đựơc ở sở cảnh sát, kẻ chủ mưu chính là Mai, cả ba cũng lờ mờ đoán ra mục đích đến của Thiên cũng như thái độ của Linh, chỉ là cả ba người không hề biết rằng, điều khiến Diệp Linh đau đớn, thất vọng tận cùng không chỉ đơn thuần là việc Thiên đi cầu xin cho người phụ nữ kia, điều khiến cô đau đớn nhất đó chính là cảm giác bị người chồng, người từng đầu ấp tay gối, chung chăn chung chiếu với cô trong suốt bao năm qua lại dùng chính những ảnh nóng, những đoạn video quay lại kỉ niệm thanh xuân nóng bỏng, bồng bột của cô ra để uy hiếp cô, đe dọa bắt cô rút đơn kiện. Đau, một nỗi đau khó mà diễn tả hết thành lời.

_ CHúng ta đừng làm phiền cô ấy. Có những nỗi đau phải tự mình vượt qua, nó sẽ giúp cô ấy mạnh mẽ hơn.

_ Vâng.

Đêm là lúc vạn vật chìm trong giấc ngủ say, đêm cũng là lúc con người cảm thây cô đơn, cô độc, là khoảnh khắc con người cảm thấy bản thân yếu đuối nhất.

Trên giường bệnh, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, cố nuốt tiếng nấc nghẹn vào trong, Diệp Linh đưa tay ôm chặt lấy miệng. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, mỗi lúc một nhiều, cổ họng nghẹn đắng lại, trái tim như bị ai bóp chặt khiến cô muốn ngừng mà chẳng thể dừng lại.

Sớm ngày hôm sau, nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh dậy, Diệp Linh lặng lẽ thay bộ đồ bệnh nhân thành bộ quần áo thường ngày rồi lặng lẽ rồi viện trong im lặng.

Đôi chân lang thang, bước từng bước trong vô định, chẳng hiểu sao cô lại dừng lại ngay trước cổng cô nhi viện Nhân ÁI. Đối với những đứa trẻ nơi đây, trái tim cô luôn dành cho chúng một niềm yêu thương sâu sắc, một niềm cảm thông vô hạn, cô luôn cảm thấy những đứa trẻ này thật đáng thương, ngay cả cha mẹ những người dứt ruột đẻ ra chúng cũng nhẫn râm bỏ rơi chúng. Những lúc đó, cô vẫn thầm nhủ bản thân có một gia đình hoàn chỉnh thật tốt, chỉ là thời thế thay đổi, giờ đây vẫn nơi đó, vị trí đó, vẫn những đứa trẻ đó, nhưng thân phận của cô và đứa trẻ trong bụng cô đã thay đổi. Cô đã là người phụ nữ một đời chồng, con cô đã trở thành đứa trẻ không cha, trở thành một đứa trẻ bị cha nó từ bỏ, từ bỏ để lựa chọn đứa con của người phụ nữ khác, người phụ nữ mà anh ta yêu.

Diệp Linh khẽ cười khổ. Cô xoay người muốn rời đi đúng lúc từ bên trong chị Thảo- người phụ nữ khốn khổ được nơi đây cưu mang bước ra. Vừa nhìn thấy cô, chị Thảo liền tươi cười chào hỏi:

_ Linh à, đến sớm vậy. Lũ trẻ còn chưa dậy nữa. Vào trong nhà đi em.

Linh nhìn chị Thảo ánh mắt buồn rượi, thở dài.

_ Có chuyện gì sao. Có thể nói với chị không.

Cô không đáp chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

Cùng lúc đó, tại bệnh viện, có ba người đang điên đầu lo lắng, hốt hoảng, không ngừng hỏi thăm mọi người trong viện tin tức về cô nhưng đổi lại đều là những cái lắc đầu không biết.

Diệp Linh cùng chị Thảo đi ra phía sau vườn, đến bên chiếc xích đu trắng, cả hai lặng lẽ ngồi xuống. Khoảng 10 phút trôi qua, chị Thảo vẫn im lặng, kiên nhẫn chờ Linh mở lời. Lặng im một lúc, Diệp Linh mới chậm rãi mở lời.

_ Chị, một đứa trẻ không có bố có phải sẽ đáng thương lắm không.

Chị Thảo nhìn cô trong ánh mắt có sự ngạc nhiên rất nhanh chóng đã chuyển thành sự đau xót và cuối cùng là đồng cảm.

_ Thực ra không có bố không đáng sợ. Không có bố em có thể vừa làm mẹ, vừa làm cha, dành tình thương gấp đôi cho con mình, tuy không bằng được một người bố thật sự nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn khi để đứa trẻ ở bên một người bố không ra gì, trong lòng không yêu thương đứa trẻ. Cuộc sống như vậy mới đáng sợ. Chị có một người bạn, người bạn đấy tuy không thông minh nhưng rất đáng yêu, được người người quý mến. 20 năm đầu đời là những năm tháng vui vẻ,hạnh phúc nhất của cô cho đến một ngày cô gái đó gặp một người đàn ông và yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ đó cô luôn tìm mọi cách để gặp gỡ, tiếp cận anh ta, cuối cùng hai người họ cũng yêu nhau, cô gái được như ý nguyện. Tưởng chừng hạnh phúc trọn vẹn khi cả hai về chung một nhà, nhưng không đó mới là lúc ác mộng trong cuộc đời cô xuất hiện, nhưng tháng ngày đau khổ, những bữa cơm nguội ngắt, những trận đòn to nhỏ liên tục hành hạ cô. Ngày đó, người bạn kia vẫn luôn thắc mắc tại sao chồng mình lại thay đổi 180 độ như vậy, tại sao chỉ sau có vài ngày sau đám cưới anh đã thay đổi thành người khác, hung dữ, tàn ác hơn, còn đâu chàng trai thư sinh, hiền lành,nho nhã ngày trước, cô đau đớn, căm phẫn tìm anh hỏi lý do thì chỉ nhận được một câu trả lời lạnh nhạt của anh “ Vì mày giống con đĩ người yêu cũ khốn nạn của tao. Một lũ đàn bà độc ác. Một lũ đàn bà mưu mô, ham hư vinh. Không phải đây là ý mày muốn sao. Nếu không phải mày cố ý có thai tao có lấy mày không. Mày chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền cho tao phát tiết mà thôi. Ngoan ngoãn nghe lời không tao tống cổ cả hai mẹ con mày ra đường luôn”. Ngày hôm đó, trời mưa rất to, cô gái đáng thương một mình cười lớn giữa không gian, cô như hóa điên trước những lời mà người chồng vừa nói. Cô căm phẫn, uất hận, chỉ muốn lao đến xé xác anh ta ra làm trăm mảnh nhưng cô biết bản thân chẳng đủ khả năng, cô chỉ còn cách chịu đừng chịu đựng màn tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần của anh ta. Lúc đó, cô gái kia vẫn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng, mình kiên trì đợi đứa trẻ sinh ra nhất định người đàn ông kia sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ yêu thương mẹ con cô nhiều hơn những cô đã nhầm người đàn ông đó vẫn vậy bụng cô càng lớn anh ta càng thấy chướng mắt, cứ 3 ngày một trận nhỏ, 5 ngày một trận lớn, mặc kệ cái thai trong bụng ngày càng lớn dần chỉ cần anh ta không vui liền mang cô ra chút giận,. Rồi chuyện gì đến cũng đến, trong một lần say rượu trong lúc mơ hồ,anh ta đã nhẫn tâm đẩy cô ngã xuống cầu thang. Đứa bé cuối cùng đã không còn, người mẹ cũng hấp hối trong cơn nguy kịch, duy chỉ có người đàn ông kia, anh ta vẫn dửng dưng như chưa hề xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không có cảm giác an năn, hối hận về những gì mình đã làm. Em có cảm thấy người phụ nữ đó nhu nhược không, nếu như ngày đó, cô ấy can đảm hơn một chút, dũng cảm hơn một chút từ bỏ người đàn ông không ra gì đó có lẽ đứa trẻ tội nghiệp kia cũng không mất đi. Kể đến đây, giọng chị Thảo đã nghẹn ứ, trong âm giọng mang chút nghẹn ngào, hai hốc mắt đỏ ửng như muốn khóc, đôi vai run lên nhè nhẹ.

Diệp Linh lặng lẽ nhìn chị, trong đáy mắt là một sự cảm thông sâu sắc.

_ Chị…..huhu. Hu… Hu. Diệp Linh bật khóc nức nở, cô xoay người, vòng tay ôm chặt lấy chị. Hai chị em ôm nhau khóc nấc lên, khóc cho bao nỗi ấm ức, đau đớn, tủi hờn.

Khóc một hồi, Hai chị em lặng lẽ ngồi ngắm ánh dương buổi sớm mai, mãi tới khi tiếng cười, tiếng nói của đám trẻ trong cô nhi viện vọng lại, cả hai cùng mỉm cười đứng dậy.

_ Cảm ơn chị.

_ Không có gì. Chúng ta vào thôi,những thiên thần nhỏ bé đang đợi.

Diệp Linh ở lại cô nhi viện cả buổi sáng, mãi đến gần trưa mới ra về. Vừa mở máy điện thoại ra, màn hình hiện lên gần 100 cuộc gọi nhỡ cộng thêm 20, 30 tin nhắn từ mọi người. Biết bản thân đã làm mọi người lo lắng, cô liền nhấn gọi cho Phương Anh.

Vừa nhận điện thoại, Phương Anh liền quát lớn

_ Con kia, mày chết ở đâu thế. Mày có biết làm vậy mọi người lo lắm không. Đi mà cũng không nói với ai câu nào. Giờ mày đang ở đâu.

_ Tao đang ở cổng viện rồi đây. Đợi tí tao lên phòng liền.

Cúp điện thoại, Diệp Linh ngẩng mặt lên nhìn bầu trời cao trong xanh vời vời, nhắm mắt có gắng cảm nhận không khí trong lành, Diệp Linh tự nhủ, mọi chuyện đã qua rồi, tất cả hãy coi như chuyện của kiếp trước. Con yêu dấu, mẹ con mình hãy cũng nhau nắm tay nhau vượt qua nhé.

Phụ nữ lấy chồng như một canh bạc, nếu may mắn bạn sẽ có một cuộc sống tốt, hạnh phúc với một gia đình nhỏ có bố, có mẹ, và những thiên thần nhỏ. Nếu xui xẻo vớ phải một người chồng không ra gì, hãy mạnh dạn lật bài, vứt bỏ những quân bài bẩn thỉu, tăm tối nhặt lên những quân bài mới, tìm kiếm xây dựng một cuộc sống tốt hơn.

Trên đời này không có gì là đựơc hay không, chẳng có gì là mất hay còn, điều quan trọng là bạn có dám hay không, có đủ dũng cảm để đứng lên giành giật, đấu tranh hạnh phúc cho bản thân hay không

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.