TRên màn hình điện thoại lúc này hiện lên hàng số vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi giờ đây mỗi khi nhìn thấy nó, trái tim cô đều nhói lên từng hồi đau buốt.
Màn hình điện thoại sáng lên, trong lòng có chút lưỡng lự, cô chần chừ không biết có nên bắt máy hay không. Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Đức lên tiếng.
_ Sao vậy.
– À. Tôi không sao. Xin lỗi tôi ra ngoài nghe máy một lát.
– Ừ.
Diệp Linh đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra ngoài cửa rồi mới bắt máy. Đầu dây bên kia vừa thấy cô bắt máy liền sốt sắng hỏi:” Linh, anh nghe mẹ nói hôm nay bố mẹ lên à em”
“ Ừ”
Dường như cảm nhận được thái độ lạnh nhạt, xa cách của cô, những lời muốn nói đột nhiên biến mất. Anh im lặng không biết phải nói với cô sao cho phải. Bởi trong lòng Thiên hiểu rõ vào lúc này đây dù cho anh có nói gì, làm gì cũng chẳng thể nào bù đắp được những tổn thương, đau đớn mà anh đã gây ra cho cô cũng như gia đình cô.
– không có việc gì thì tôi cúp máy đây.
– Đừng Linh, anh …… Giọng anh ấp úng như muốn nói điều gì đó
– Anh có gì nói mau đi, tôi bận lắm không có thời gian nói chuyện phiến với anh.
– Em khỏe không. Thiên đột ngột thốt lên.
_ Vẫn chưa chết được anh cứ yên tâm. không có việc gì tôi cúp máy đây, sau này anh cũng đừng gọi cho tôi nữa. Cô nói xong không kịp để anh có cơ hội trả lời liền ấn tắt máy.
Sở Thiên nhìn dòng chữ “ Kết thúc cuộc gọi” trên máy, trái tim khẽ nhói lên, trong lòng bỗng trào dâng lên một cảm giác xót xa không nói nên lời. Có vẻ như cô đã hoàn toàn xem anh thành một người xa lạ, không hề có liên quan gì đến mình nữa. Lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹn, anh cười, cười cho sự ngu ngốc của bản thân, là chính anh tổn thương cô, đẩy cô ra xa khỏi bản thân mình vậy mà giờ đây anh vẫn còn mơ mộng, suy nghĩ viển vông cô sẽ vẫn như xưa, ngọt ngào nghe điện thoại của anh, cùng anh nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Anh tựa mình vào bức tường phía sau, ngẩng mặt lên cao nhìn những vì sao, một giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống, anh mỉm cười chua chát, vị mặn cuả nước mắt thấm đẫm vào trong khoang miệng. Anh hối hận, hối hận thật rồi, lúc này đây anh mới biết anh cần cô, anh muốn ở cạnh bên cô, dù không có con cũng không sao, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ rồi. Những tất hết thảy mọi việc không còn như xửa nữa rồi, anh cần phải chịu trách nhiệm với Mai với đứa trẻ trong bụng. Diệp Linh, anh xin lỗi.
Diệp Linh sau khi cúp điện thoại xong liền đi vào trong nhà bàn nốt chuyện công việc với Hữu Đức.
– Xong rồi à.
– Vâng.
– Về việc cô nghỉ làm cô suy nghĩ kỹ chưa.
– Việc này, tôi cũng nghĩ khá kỹ rồi. Thời gian này có lẽ tôi cần phải ở viện để chăm sóc bố tôi, sau này khi bố tôi xuất viện có lẽ tôi cũng về quê luôn mà không ở lại thành phố nữa.Thật sự thì…Nói sao giờ nhỉ. cảm ơn anh, cảm ơn vì đã dang tay giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn nhất.
– Không có gì. Chuyện nên làm thôi.
– Không phải ai cũng làm được việc nên làm mà anh đã nói. Cô cười, nụ cười tươi tắn mà sao anh vẫn cảm thấy trong nụ cười đó lại có chút xót xa.
_ Về quê cũng tốt..
– Đúng vậy, tôi muốn rời xa nơi này về quê bắt đầu lại một cuộc sống mới. Nơi đây có quá nhiều kỉ niệm hạnh phúc của tôi với anh ý. Ở lại chỉ càng khiến bản thân tôi đau khổ thêm chi bằng bỏ lại quá khứ quay về quê làm lại từ đầu.
_ Cô là một cô gái tốt. Tôi tin cô nhất định sẽ tìm được cho mình một người đàn ông tốt, tìm được cho mình một gia đình hạnh phúc thật sự.
_ cảm ơn.
_ KHông biết anh có phiền khi cho tôi ở thêm vài ngày không.
_ Cô cứ ở lại đi. Dù sao nhà tôi cũng còn nhiều phòng mà.
_ Thực sự cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không có anh tôi cũng không biết là mình sẽ ra sao nữa. Cảm ơn.
_ Thôi đựơc rồi, đừng nói cảm ơn mãi nữa. Không phải cô cần vào viện với bác trai sao.
_ À, Đúng rồi. Vậy tôi đi nha.
_Này, khoan đã. Cô cầm lấy số tiền này đi.
Diệp Linh ngạc nhiên nhìn vào tấm thẻ dưới bàn “ thẻ này là sao.”
_Tiền công cô nấu ăn cho tôi.
_ Tôi đã là được ngày nào đâu mà anh trả lương. Chưa kể anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi cũng chưa làm gì đựơc để cảm ơn anh, bữa cơm nhỏ đó thì có đáng là gì. Tôi không nhận đâu. Anh cất đi. CÔ đưa tay đẩy tấm thẻ về phía anh.
_ Cô cứ nhận đi. Việc nào ra việc đó, cô muốn trả ơn tôi khác có việc khác để cho cô làm. Còn đây là tiền lương tôi trả cô. Cô nhất định phải nhận.
_ Tôi thật sự không nhận được đâu. Anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi còn chưa báo đáp gì được cho anh, bây giờ mà nhận tấm thẻ này của anh tôi thấy có lỗi lắm.
Hai người cứa đưa đi, đưa lại, bất chợt tay anh trượt xuống nắm lấy bàn tay cô, hai người sững sờ đưa mắt nhìn nhau. Khoảnh khắc đó thời gian như lắng đọng lại, cả không gian chỉ còn lại anh và cô, một cảm giác ấm áp, ngọt ngào nhẹ nhàng mà từ từ khẽ len lỏi, luồn lách thấm đẫm vào trái tim của cả hai.
_Anh, em về rồi.
Tiếng Nguyệt vọng từ ngoài khiến anh giật mình buông tay cô ra, anh ngượng ngùng nói:
_Xin lỗi
_À, không sao. Linh ngượng ngùng đáp.
_Anh, sao em gọi mà anh không trả lời vậy.
_Ừ, em đi chơi về rồi à.
_ Vâng. Hôm nay em mua được rất nhiều đồ nhé. Linh này, chị cũng có mua quà cho em luôn đó Linh. Tí em thử xem có vừa không nhé.
_Em cảm ơn.
_Không có gì. Chị em mình không cần phải khách sáo Em thử đi nhé, không vừa sang bảo chị nhé. CHị mang quà lên cho bé Thùy đây. Nói đoạn cô quay sang Đức nói:”Em lên trước đây.”
_ Con bé nhắc em từ tối rồi đó. Em lên với nó đi.
Mãi đến khi bóng dáng của Nguyệt khuất dần sau cầu thang, Hữu Đức mới cất tiếng nói tiếp
_ Cô cầm lấy đi. Cứ coi như tôi cho cô vay. Sau này cô kiếm tiền trả tôi sau cũng đựơc. Dù sao bác trai cũng đang bệnh, vẫn cần tiền để chữa trị.
Linh nghe Đức nói cũng có lý, cũng không từ chối nữa.
_ Anh đã nói vậy rồi, tôi cũng không từ chối nữa. Số tiền này tôi nhận, sau này về quê tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ trả anh.
_Chuyện sau này để sau này tính đi. Chúng ta vào viện thôi.
_Tôi tự bắt xe vào được. Không cần phiền anh đâu.
_KHông sao. Tôi cũng đang rảnh nhân tiện vào hỏi thăm hai bác luôn. Chẳng mấy khi có dịp gặp hai bác. Cô cũng nên giới thiệu vị đại ân nhân như tôi với bố mẹ cô chứ. Đi nào. Anh nói xong liền đứng dậy kéo tay cô đi ra gara lấy xe.
Tại bệnh viện.
_ Cháu chào bác.
_ Chào cháu. Cháu là…
_ Mẹ, đây là ông chủ của con.
_ À, mời cậu ngồi, Thật ngại quá làm phiền cậu đến tận đây, vậy mà ông nhà tôi lại đi nghỉ mất rồi.
_Không sao đâu bác, sức khỏe là quan trọng nhất mà. Tình hình bác trai sao rồi bác.
_bác sĩ nói để ổng nằm viện vài bữa theo dõi nếu không có gì thì sẽ được xuất viện.
_Vâng, cháu tin là bác trai sẽ không sao đâu, bác cứ yên tâm.
………………
Hữu Đức nói chuyện với mẹ con Diệp Linh một lúc rồi cũng xin phép ra về cho hai người nghỉ ngơi.
Sau vài ngày nằm viện, cuối cũng ông Viễn cũng được xuất viện, trong mấy ngày này Linh cũng tranh thủ chọn cơ hội thích hợp để kể hết mọi chuyện giữa hai vợ chồng cô với bố mẹ. Ông bà nghe xong vừa thương vừa trách. Trách con hành động quá nông nổi, suy nghĩ không thấu đáo, xảy ra việc lớn như vậy cũng không nói cho bố mẹ một câu, cứ tự mình âm thầm chịu đựng.
Cũng may ông bà Viễn tuy sống ở quê nhưng lại là những người hiểu chuyện, tư tưởng về gia đình khá thoáng do chịu ảnh hưởng của nền văn hóa phương Tây nên cũng không đặt quá nặng về vấn đề ly hôn, ông bà chỉ quan tâm người đàn ông đó có mang lại hạnh phúc cho con gái của mình không, có khiến cô vui vẻ mỗi ngày hay không. Chỉ cần cô hạnh phúc, cả hai đều hết lòng ủng hộ quyết định của cô.
Vốn dĩ, Diệp Linh định để bố mẹ ở lại thành phố vài hôm, phần vì lo cho sức khỏe của ông Viễn, phần vì cô muốn giải quyết xong thủ tục ly hôn với chồng rồi về quê luôn. Ngặt một nỗi, vợ chồng ông Viễn cứ nằng nặc không chịu kêu sống trên này không quen, muốn về quê sống cho thoải mái rồi còn chăm nom nhà cửa hương khói cho ông bà. Cô bất đắc dĩ đành phải chấp nhận để hai người về quê trước.
Tại bến xe.
Diệp Linh sau khi tiễn ông bà Viễn lên xe liền về nhà lấy một vài đồ cần thiết rồi nhanh chóng bắt xe đến tòa án nộp đơn ly dị. Tiếp đón cô là một cô gái trẻ, chạc 27 tuổi tên là Ngọc. Cô ngồi đối diện với Ngọc từ từ trình bày lại lý do ly hôn. Kết thúc câu chuyện Ngọc nhìn cô với ánh mắt đầy sự đồng cảm, nhẹ nhàng mà nói “ Chị cứ về trước đi ạ. Bên tòa sẽ có giấy gọi sau”
Diệp Linh nghe Ngọc nói vậy liền cảm ơn NGọc rồi đứng dậy ra về.
**********************
Vào một buổi sáng của vài ngày sau đó, trong lúc cô đang tất bật dọn dẹp nhà cửa thì lại nhận được điện thoại của Sở Thiên, cô có chút ngạc nhiên nhưng vẫn bắt máy.
_ Alo.
_Linh, em nộp đơn lên toàn sao.
_Đúng vậy. Chắc anh cũng nhận đựơc giấy triệu tập rồi chứ.
_Linh, anh………
Diệp Linh chán ghét đáp
_Nếu không có việc gì tôi cúp máy đây. Sau này anh đừng gọi làm phiền tôi nữa, tôi bận lắm không có thời gian tiếp anh đâu. Nói xong cô trực tiếp cúp máy luôn.
Sở Thiên lại một lần nữa lặng nhìn màn hình điện thoại. HÔm nay khi nhận được triệu tập của tòa án anh đã vô cũng bất ngờ, anh không ngờ cô lại có thể nhanh chóng nộp đơn lên tòa án như vậy. Phải nói rằng trong lòng anh lúc này thật sự rất không cam tâm, anh tức giận, tức giận vô cùng khi cô lại có thể dễ dàng buông bỏ tình cảm của hai người như vậy. Người giận đương nhiên sẽ có người vui mà người vui nhất trong chuyện này phải nói đến Mai, khỏi phải nói ả vui đến mức nào, ả chỉ hận không thể hét lên thật to để diễn tả niềm vui sướng trong lòng.
Ngay trong buổi sáng mà Sở Thiên gọi điện, cô cũng nhận được giấy triệu tập của tòa án, ngày ra tòa là hai ngày sau.
Tại tòa án, nhân viên của tòa lần lượt làm việc theo trình tự đúng trình tự, đầu tiên là nhân viên tòa án sẽ bắt đầu hòa giải, nhưng không thành.
_Hai người có muốn thay đổi quyết định không”
_ Tôi không. Cô dứt khoát trả lời.
Sở Thiên biết bản thân mình giờ đây chẳng còn tư cách gì níu kéo cô, lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép anh xuống nước cầu xin. Chính vì vậy, anh không thể làm gì khác là gật đầu đồng ý kí vào đơn ly hôn.
Do hai bên đều hoàn toàn tự nguyện nên thủ tục li dị cũng nhanh chóng hòan thành.
Diệp Linh bước vội ra khỏi tòa án, Sở Thiên thấy vậy cũng vội vàng chạy đuổi theo sau. Anh nắm tay cô kéo lại
_Linh, nghe anh nói đi được không.
_Chúng ta còn gì để nói với nhau.
_Linh, anh biết là anh sai với em. Em có thể cho anh cơ hội chuộc lỗi được không. Anh mong sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn bè tốt, nếu em có chuyện gì hãy đến tìm anh được không.
_Bạn bè tốt, anh nghĩ xem em và anh sau này có thể như xưa được không. Sau này anh có vợ, em có chồng việc chúng ta thường xuyên qua lại sẽ vô tình tạo thành cái gai đâm vào trái tim của người đến sau. Gai tuy nhỏ nhưng một khi đã ghim sau vào trong tim sẽ khiến cho đối phương cảm thấy đau đớn, nỗi đau âm ỉ lúc nào cũng thường trực trong tim họ, khiến họ lo sợ sẽ có một ngày chiếc gai kia đột ngột lớn lên xé toạc trái tim họ ra, tạo thành nỗi đau khiến cả đời họ cũng chẳng thể quen. Em hiểu cảm giác đó, chính vì vậy em không mong người sau này của cả anh và em đều phải chịu đau đớn như em. Mong anh hãy hạnh phúc với những gì anh chọn. Sau này chúng ta hãy sống như những người lạ. Nếu có vô tình gặp nhau thì hãy coi nhau như những người xa lạ mà lặng lẽ bước qua. Đừng chào hỏi làm chi, chỉ khiến cả hai thêm đau khổ mà thôi.
Lời nói vừa dứt cũng là lúc cô xoay lưng bước đi, bởi cô sợ nếu còn tiếp tục ở lại cô sợ bản thân mình sẽ yếu đuối không kìm chế được mà òa khóc trước mặt anh. Có trời mới biết khi gặp lại anh trái tim cô thổn thức biết bao, nó không ngừng kêu gào, không ngừng thúc giục cô mau chạy đến, sà vào lòng anh cảm nhận vòng tay ấm áp của anh đến dường nào. Cơ thể cô khẽ run lên, trái tim nhói đau từng hồi, từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau chảy dài trên má.
_ Sở Thiên, Em sẽ không chúc anh hạnh phúc đâu, em hận anh, em nguyền rủa anh sẽ không bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm nay, em nguyền rủa anh và cô ta đời này kiếp này sẽ mãi mãi phải cười nói vui vẻ với nhau đến hết đời hết kiếp.
Trịnh Sở Thiên.
Khi bước chân ra khỏi cánh cửa này chúng ta hãy coi nhau như những người xa lạ anh nhé.
Cảm ơn anh vì những năm tháng thanh xuân ngọt ngào, cảm ơn anh vì đã yêu em, luôn bên cạnh che chở cho em.”
“_Diệp Linh, xin lỗi em. Anh biết giờ có nói gì cũng không thể thay đổi những việc tồi tệ anh đã gây ra. Hãy đi và tìm một người đàn ông tốt hơn anh em nhé. Hãy tìm một người yêu em, luôn tìm cách chọc cười khi em buồn, hạnh phúc khi em vui. Hãy yêu một người dù có bận rộn công việc ra sao vẫn ngày ngày tranh thủ về ăn cơm với em không để em phải ngủ gục bên mâm cơm nguội ngắt, em nhé.
Hãy sống thật hạnh phúc nhé vợ yêu của anh.”
Cô cứ bước, bước đi mãi mà không hề biết dừng mình đã đi bộ trong bao lâu rồi, đôi chân vô thức dừng lại trước cửa nhà thờ lớn, bên trong vị cha xứ hiền hòa, gương mặt phúc hậu đang đọc lời của Chúa.
_Vũ Khánh Hòa, con có đồng ý lấy Trần Mỹ Liên làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù đau khổ hay hạnh phúc, dù giàu hay nghèo, dù xinh đẹp hay xấu xí, con có hứa sẽ luôn ở bên yêu thương, chăm sóc, động viên cô ấy hay không.
_Con đồng ý. Giọng nói dõng dạc đầy chắc chắn của chú rể vang lên.
Những hình ảnh của quá khứ như những thước phim lúc ẩn, lúc hiện hiện ra trong đầu cô
“Vợ ngốc vậy sau này chồng có bỏ vợ không.
Vợ ngốc thì mới cần chồng ở bên. Chồng sẽ luôn ở bên yêu thương,chăm sóc vợ đến hết đời.
Anh bị điên sao, mưa to như thế này mà không tìm chỗ trú, muốn chết à.
Không có em, anh như mất cả bầu trời, mất em anh sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì”
…….
Cô cười, nụ cười chua chát.
Trên đời này làm gì có thứ gì là mãi mãi cơ chứ, làm gì có ai mà thiếu ai đó mà lại không sống đựơc cơ chứ, làm gì có thứ gọi là yêu đến chết đi sống lại cơ chứ. Giả dối, tất cả chỉ là giả dối.
Dòng người tấp nập đi lại trên phố, cô gái nhỏ bé, bơ vơ giữa dòng người đông đúc, đôi mắt đỏ ửng ngân ngấn nước mắt. Cô mệt rồi, cô mệt thật rồi, cô không muốn tiếp tục đi nữa, cô bất lực ngồi gục xuống bên vệ đường mà òa khóc nức nở.
Chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại bên vệ đường, từ trên xe một người đàn ông tuấn tú điềm tĩnh bước xuống, đi về phía cô.
Cô vẫn khóc, vẫn gục mặt vào gối mà không hề nhận ra sự xuất hiện của người đàn ông kia
mãi cho đến khi một giọng nói trầm áp vang lên, cô mới từ từ ngẩng mặt lên.
_Đừng khóc. Phụ nữ trông khi khóc trông rất xấu cô có biết không.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com