39757.txt
“Lục Sâm ….”
Tiểu Thất ôm chặt eo của anh, hít hơi mũi mắt đỏ lên, “anh thật ngốc!”
“Nha đầu ngốc!”
Lục Sâm nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Thất, “bây giờ đỡ hơn chưa?”
“Vâng, đỡ hơn nhiều rồi!”
Hai người dựa vào góc tường, lặng lẽ ôm nhau như thế, thời gian dường như đã ngừng lại.
Đột nhiên —-
Tiểu Thất đột nhiên nhớ ra một sự việc, bỗng nhiên từ trong vòng tay của Lục Sâm ngẩng đầu lên, nói vội, “Lục Sâm, Lục Sâm! Cuộc thi thì sao! Không phải hôm nay phải thi sao? Em hôm mê cả ngày như thế này thì làm sao bây giời, hay là em bị mất quyền tham gia cuộc thi rồi!”
Đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ đến cuộc thi.
Lục Sâm bất lực nhẹ nhàng day thái dương.
“Lục Sâm ~”
“Yên tâm, không hủy quyền tham gia cuộc thi của em đâu, hôm qua phát sinh sự việc như vậy, hôm nay nhân viên khách sạn phối hợp với cảnh sát để điều tra vụ việc, nên hôm nay không có thi, mai mới bắt đầu thi vòng hai! ”
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm.
Lục Sâm đỡ cô đứng dậy, Tiểu Thất nhìn thấy hoa văn trên thảm trong tâm vẫn có chút sợ sợ, núp sau lưng của Lục Sâm không dám lộ mặt ra.
“Đợi tí nữa anh bảo Triệu Đào bỏ tấm thảm này đi!”
“Vâng!” Tiểu Thất ngồi lên gường, nghĩ lại chuyện ngày hôm qua mà sắc mặt trắng bệch ra, cô dựa vào giường, “rốt cục hôm qua là ai muốn hãm hại em?”
Lục Sâm tường thuật lại sự việc hôm qua cho Tiểu Thất nghe lại một lần, sau đó hai người tố cáo Trương Hy.
Sự việc này là do Trương Hy đứng sau, Lục Sâm không muốn nói cho Tiểu Thất biết!
Cô đơn thuần như vậy thì cứ để cô tiếp tục đơn thuần, còn những việc không hay như thế này thì để anh ta thay cô xử lý!
“Hóa ra là bọn họ!”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, người đã bị cảnh sát bắt đi rồi, tội cố tình hại người, tội cũng đủ để cho hai người bọn họ ngồi tủ để hồi tỉnh rồi.”
Tiểu Thất gật đầu!
Chỉ vì bị trượt trong cuộc thi mà bọn họ làm tổn thương người khác, nên họ đáng bị trừng phạt!
“Ừ—-”
Bụng Tiểu Thất bỗng dưng sôi lên.
Lục Sâm lăn xe đi, Tiểu Thất giật mình kéo Lục Sâm, “anh đi đâu?”
Lục Sâm nhìn về hướng tay Tiểu Thất!
Dường như cô sợ anh biến mất, cô nắm chặt tay áo anh, vì quá dùng lực nên đốt ngón tay bị chẹo, Lục Sâm thấy thương, vội vàng quay xe lăn quay lại, “yên tâm, anh không đi! Anh chỉ đến nhà ăn để lấy chút gì cho em ăn thôi, đồ vẫn đang được giữ ấm, bây giờ bảo bọn họ đưa lên là được.”
“Anh đừng đi, anh gọi điện thoại bảo bọn họ đưa lên. Anh ở đây cùng với em, ….” Tiểu Thất với bộ dạng đáng thương nhìn Lục Sâm, “em sợ…”
Trái tim Lục Sâm như chảy ra.
“Ừ, anh gọi điện thoại cho Triệu Đào, bảo anh ý đưa đồ lên đây.”
“Vâng.”
Thức ăn luôn để trong ngăn giữ ấm, nên được đưa lên rất nhanh, Triệu Đào bưng và để thức ăn lên bàn, nhìn thấy Tiểu Thất đã tỉnh, anh thở phào, rồi nhìn Tiểu Thất cưới trêu, “Tiêu tiểu thư à, cô mà không tỉnh lại nữa thì chắc Tổng tài phải đi tìm bác sĩ xử lý rồi đó! Cô không biết thôi chứ, vì chăm cô mà cả đêm Tổng tài không có chợp mắt chút nào!”
“Triệu Đào!”
Lục Sâm lườm anh một cái, Triệu Đào biết ý khép lép, “thôi, hai người ăn đi, tôi ra ngoài trước!”
Tiểu Thất nhìn Lục Sâm!
Vừa rồi cô không có chú ý, bây giờ mới chú ý, hôm nay quả nhiên thần sắc của Lục Sâm có phần mệt mỏi, trong mắt hiện lên nhưng tia máu, dưới mắt còn bị cuồng thâm. Tiểu Thất nhìn mà thấy thương, kéo Lục Sâm lại và ôm anh ta một lần nữa, “anh ngốc thật à, sao không biết đường đi ngủ.”
“Không sao, trước kia anh thường xuyên thức đêm!”
“Thế không được, thức đêm nhanh già lắm, vốn anh đã hơn em 5 tuổi rồi, biết đâu thời gian anh thức đêm dài, rồi già đi, rồi không đẹp trai nữa, đến khi đó chắc em sẽ phải suy nghĩ lại đó!”
Lục Sâm với ánh mắt nhíu lại, con ngươi đen tuyền phút chốc không nhìn thấy đáy
“Suy nghĩ?”
“Ha ha —”Tiểu Thất cười ngượng, “em nói đùa tí thôi! Đừng nghĩ là thật. Ôi, đói bụng quá, em phải ăn thôi!”.
Nói xong, cô nhẹ nhàng đi đến góc ghế sofa.
Lục Sâm bất lực lắc đầu.
Tiểu Thất một ngày một đêm không ăn rồi, Lục Sâm cũng không ăn gì, Tiểu Thất tỉnh rồi, anh cũng yên tâm, có thể yên tâm ăn, hai người ăn sạch bữa tối!
“No chưa?”
“No rồi!”
“Thế thì quay về nghỉ đi!”
Tiểu Thất đứng hình, “về đâu?”.
“Anh đã đặt phòng khác cho em, yên tâm, lần này không có ai dám động chân động tay gì đâu.”
Tiểu Thất vẫn có chút sợ hãi!
Không gian phòng khách sạn gần như nhau, cô nhìn không gian quen thuộc cô lại nghĩ lại sự việc hôm qua.
Tiểu Thất ngồi lì trên ghế sopha không chịu đi!
“Lục Sâm, anh quá đáng quá, tổn thương trong em vẫn chưa khôi phục mà anh đã đuổi em đi rồi, em một mình em rất sợ!”.
Điều này Lục Sâm cũng đã nghĩ đến!
“Anh và Lưu Tuyền đã thương lượng rồi, tối nay cô ý sẽ ở cùng với em!”
“Không được!”
Lục Sâm mỉm cười, “thế em muốn thế nào?”.
“Hôm nay em ngủ ở đây, nếu anh vẫn bắt em đi thì em sẽ không tham gia cuộc thi vớ vấn của bọn anh nữa, em về nhà em mách bố mẹ là anh bắt nạt em!”
Lục Sâm bị nhức đầu rồi.
“Tiểu Thất….”
“Không biết, không biết đâu, em không đi đâu!”.
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Lục Sâm, trong ánh mắt đầu sự sợ hãi và yếu đuối, “Lục Sâm…, em thực sự rất sợ…”.
Trái tim Lục Sâm phút chốc đã tan chảy ra!
Ài
Anh nhẹ nhàng thở dài
Đúng thật là bị tiểu nha đầu này bắt nạt rồi!
“Ở lại thì được, nhưng phải ngoan đó!”.
Tiểu Thất gật đầu liên tục, dở tay lên để hứa “em hứa, em chắc chắn sẽ ngoan!”.
Sợ Lục Sâm hối hận, Tiểu Thất liền vội vàng chạy đi tắm!
“Quần áo không cầm!”.
“Anh giúp em để ở cánh cửa!”.
Lục Sâm chỉ biết cười!
Bình thường Tiểu Thất tắm rất nhanh, nhưng hôm nay thì thật chậm, cô dùng lực xoa nắm từng phần da trên cơ thể, đường như cô muốn kỳ sạch những chất dính nhờn mà rắn bò qua! Nước ấm từ đầu chảy xuống, dội đi cảm giác lạnh giá!
20 phút sau Tiểu Thất mới tắm xong.
Cô mở hé cánh cửa phòng tắm thì thấy quần áo đã được sắp xếp gọn gàng để ở cánh cửa.
Tiểu Thất cười đầy mãn nguyện.
Từ trong phòng tắm thò ra một cánh tay trắng nõn để lấy quần áo!
…..
Từ phòng tắm đi ra, Tiểu Thất nhảy một cái lên gường!
Hoa văn trên thảm bên cạnh giường đã được thay, Tiểu Thất thấy yên tâm hơn, quay đi quay lại thì không nhìn thấy Lục Sâm đâu.
“Lục Sâm?”.
Lục Sâm lăn xe lăn xuất hiện ở cánh cửa.
Tiểu Thất vỗ tay lên gường, “mau mau đi tắm còn đi ngủ!”.
“…. Lục Sâm!”
“Anh tí nữa, anh vẫn còn có chút việc bận!”.
“Tối qua anh đã không ngủ rồi, không làm việc nữa.” Tiểu Thất lại dùng độc chiêu, nhìn Lục Sâm một cách đáng thương, “hơn nữa không có anh bên cạnh, em sợ!”.
“….”
Lục Sâm còn nghĩ thấy Tiểu Thất ngủ rồi sẽ đi, nhưng nghe tình hình này thì có vẻ không được rồi.
Anh thở dài, ánh mắt sâu thẳm.
“Tiểu Thất, em đừng có hối hận đó nhé.”