Ở một bên khác
Mộ Bạch trong căn chung cư của anh thuộc vị trí hoàng kim thành phố A, Mộ Bạch nhìn trên ti vi tin tức liên quan đến Tô Tố, khuôn mặt trước giờ ôn hòa phủ lên một lớp đau khổ.
Cô ấy…..đã có hai đứa con rồi
Nhưng trước giờ chưa từng nghe người khác nhắc đến, trong trường cũng chưa từng có tin đồn liên quan cô ấy có con.
Nhưng, tin tức là do bố đẻ của Tô Tố tiết lộ ra ngoài, tính thực tế đã không cần hoài nghi tiếp
Mộ Bạch đau khổ ôm lấy mặt, nếu nói Tô Tố từ nhỏ lộn xộn với người khác anh như thế nào cũng không thể tin tưởng được.
Mộ Bạch ngẩng đầu dốc lon bia uống
Cả căn phòng của anh đều là mùi rượu, trên tấm thảm của phòng khách đã vứt 20,30 vỏ chai bia
“Được rồi, đừng uống nữa” Lãnh Mạc đưa tay ra ấn lên cổ tay của anh ấy, quya đầu nhìn về phía màn hình tivi
Trong màn hình là ảnh chụp trong phim {Ngạo Vân truyền}, cô ấy đã hóa trang dung mạo diêm dúa thân hình nóng bỏng, anh nhìn Mộ Bạch, “đay là cô gái cậu thích? Tớ còn nghĩ rằng cậu thích thể loại thanh sạch phù dung hơn.”
“Cô ấy tuy nhìn có chút mỹ miều, nhưng ánh mắt rất trong sáng, cô ấy không phải là loại con gái tùy tiện”
Mộ Bạch nhìn ảnh chụp trong phim của Tô Tố, lại một trận đau lòng nhói lên, ngẩng đầu tiếp tục uống rượu
“Đừng uống nữa cậu uống đến chết cũng không thể thay đổi được sự thật, người ta đã là người có con rồi, cậu nên nhanh chóng giết chết cuộc tình này đi, đằng nào cũng chỉ là yêu thầm, thời gian dài rồi thì sẽ nhạt nhòa dần”
Nhạt nhòa?
Làm sao có thể nhạt nhòa được
Vốn dĩ chuyên ngành của anh không phải là học diễn xuất, người nhà anh đều hy vọng sau khi anh tốt nghiệp đại học xong có thể vào chính trị, anh thì không có tâm ý với điều này, nhưng không thắng nổi phản đối của gia đình, đại học của anh vẫn là học luật sư.
Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Tô Tố là bên ngoài học viện điện ảnh, vừa đúng lúc anh đi làm việc đi qua đó, đó là một khu rừng nhỏ bé, cô ấy mặc rất đơn giản chiếc áo phông màu trắng và chiếc quần jean đã giặt bạc màu, tóc được buộc thành đuôi ngựa đằng sau lưng đung đưa, cô ấy ngồi trên chiếc ghế bên cạnh khu rừng nhỏ, nâng quyển sách yên lặng đọc.
Khuôn mặt nghiêng của cô dưới ánh nắng phát quang, yên lặng khiến người khác không nỡ làm phiền.
Cô ấy như thế bỗng xâm nhập vào sinh mệnh của anh. Anh đối với Tô Tố không phải là tiếng sét ái tình, anh cũng không phải là người đàn ông gặp sắc nổi ý, sau lần đầu tiên gặp mặt anh tuy đối với cô ấy ấn tượng sâu sắc, nhưng không đến mức thích.
Sau đó lần nữa gặp cô ấy là tại quán cà phê ngoài trường, cô ấy làm thêm trong quán cà phê, bởi vi có cô ấy, nam sinh trong quán cà phê bỗng nhiều lên hẳn, cô ấy đối với những người đàn ông bắt chuyện làm quen đều không nể mặt, lúc đó anh rất ngạc nhiên
Có thể vào được học viện điển ảnh thì điều kiện trong gia đình đều không tồi, cô ấy không đến mức phải đi làm thêm.
Nhưng về sau anh mới biết tình hình rõ ràng của cô ấy, căn cứ cô ấy từ đại học năm nhất đã bắt đầu khi có thời gian rảnh rỗi liền đi làm thêm, thời gian mỗi ngày sắp xếp không có chút nào trống, anh có chút hiếu kỳ với cô gái này, dần dần, thì nhiễm phải thói quen thường xuyên đi quán cà phê uống cà phê.
Anh cứ thế âm thầm quan sát cô nửa năm
Sau nửa năm khi anh nhìn cô ấy lần nữa bỗng giốn như tiểu tử mới lớn, biết đỏ mặt, tim cũng đạp nhanh hơn
Cứ như thế thích rồi
Anh lúc đó cũng không biết bị trúng gì, phản kháng lại gia đình yêu cầu công việc của anh, bỗng nhiên tuyệt nhiên vào học viện điện ảnh, còn trở thành tân sinh năm nhất giống cô ấy
Hồi đó anh đã 25 tuổi rồi, đây cũng là quyết định điên rồ nhấy mà anh làm trong suốt 25 năm
Anh rất nhanh thì bị bạn học trong trường phong là “cỏ trường” (nam sinh đẹp trai tài giỏi nhất trường), cũng thời gian đó anh mới biết, Tô Tố là “hoa trường” (nữ sinh xinh gái tài giỏi nhất trường) nổi tiếng lạnh lùng trong trường.
Một lần nữa trong trường gặp nhau anh chào hỏi cô ấy, anh đến bây giờ vẫn nhớ phản ứng của cô ấy lúc đó, khuôn mặt ngạc nhiên của cô ấy nhìn anh, “bạn học sinh này, tôi quen biết bạn sao?”
Nói thật, lúc đó anh có cảm giác thất bại sâu sắc
Anh tự nhận không phải khuôn mặt phổ biến, mà lại thường xuyên đến quán cà phê cô ấy làm thêm, cô ấy hoàn toàn không nhận ra anh
Anh không thể không giới thiệu về bản thân mình, “tôi tên Mộ Bạch”
“Ừm, xin chào, tôi vẫn còn có việc phải làm đi trước đây” sau đó sải bước gấp gáp rời đi
Hương vị yêu thầm chua chua ngột ngột, hoàn toàn không dễ chịu gì
Anh bao lần cổ vũ hết dũng khí muốn bày tỏ, kết quả đều bị bản thân khống chế lại
Cứ khống chế thế khống chế 3 năm
3 năm đó anh vô số lần trong trường bắt gặp cô ấy, có lúc Tô Tố cũng sẽ gật đầu cười với anh, nhưng vẫn không nhớ được anh. Sau đó nữa thì ở trong đoàn làm phim Ngạo Vân truyền gặp nhau, anh cố ý lên trước bắt chuyện, cô ấy nghĩ rằng là lần đầu gặp anh, còn nghĩ anh là diễn viên quần chúng. Lần này tiếp xúc sâu hơn càng khiến anh thêm thích cô ấy.
Cô ấy một chút cũng không giống với lời đồn cao ngạo lạnh lùng, kỹ thuật diễn xuất rất tốt, nhưng không có dùng diễn xuấ tốt mà coi thường người khác, cô ấy nhiệt huyết lại mềm mại, khi cười lên đôi mắt rất sáng, cong cong như vầng trăng, rất hấp dẫn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Bạch đầy ắp đều là đau khổ
Anh không dễ dàng gì đợi chờ cô ấy nhớ tên của anh, cuối cùng cũng trở thành bạn của cô ấy, sau khi nỗ lực lại gần như thế, lại nói cô ấy có hai đứa con 4 tuổi rồi
“Lãnh Mạc, nếu như tớ sớm gặp được cô ấy, sớm hơn chút nữa gặp được thì tốt biết mấy”
Lãnh Mạc vỗ vỗ vai của anh ấy, “thôi bỏ đi”
“Con của cô ấy không có bố”
Lãnh Mạc đang cùng anh uống rượu, bỗng nghe thấy câu nói này suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài, nét mặt của anh lạnh lùng, không dám nói thẳng trừng mắt với Mộ Bạch, “câu nói này của cậu là có ý gì?”
Chắc không phải như anh nghĩ chứ
Mộ Bạch uống đến mắt đều đã đỏ, anh đang cầm một lon, “tớ trước giờ chưa từng nghe thấy cô ấy nhắc đến bố của bọn trẻ, vả lại cô ấy đã sống những ngày tháng vất vả đau khổ như thế, khẳng định bị người khác bỏ rơi rồi”
“vậy nên sao” Lãnh Mạc gấp gáp nói tiếp, “vậy nên cậu nghĩ đi làm bố dượng của con cô ấy? Mộ Bạch cậu điên rồi sao cậu là Mộ Bạch, tài sản trong nhà vô số, muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, muốn phụ nữ như thế nào mà không có? Đừng nói người phụ nữ này có con rồi, cho dù không có con, chỉ cần cô ấy ở trong giới giải trí, người nhà cậu đều không thể đón nhận cô ấy”
Đôi mắt của Mộ Bạch kiên định lên, “nhưng tớ muốn chỉ có mình cô ấy người trong nhà phản đối có quan hệ gì, chỉ cần tớ kiên trì, tớ tin rằng mọi trở ngại không phải là vấn đề”
“Cậu thật sự muốn trở thành bố dượng của con cô ấy à”
Lãnh Mạc hận không thể một đấm đánh thức anh ấy, cô Tô Tố này không phải chỉ là xinh đẹp thôi sao, có đến mức khiến anh ấy trở thành thế này không
“Mộ Bạch cậu phải nghĩ thật kỹ, cậu nếu như làm như thế, tức tiêu biểu muốn chiến đấu lâu dài với gia đình đó”
“cạch…..”(âm thanh va chạm)
Mộ Bạch đặt mạnh lon lên trên mặt bàn, lau miệng, khí thế nồng nhiệt của anh trên người bỗng có mấy phần khí thế cường bạo, trong mắt anh ấy kiên nghị, “2 ngày nay tớ liên tục đau khổ suy nghĩ, nhưng qua thời gian 2 ngày tớ phát hiện, tớ cơ bản không thể quên cô ấy, không những không quên được, tớ còn thương tâm cô ấy, muốn thay cô ấy gánh vác”
“Cậu quyết định rồi?”
“Quyết định rồi tớ không phải cô ấy không kết hôn”