Tiêu Lăng…
Cả người Tô Tố co lại.
Cô nằm thẳng, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm làm bằng pha lê quen thuộc, những đầu ngón tay run rẩy. Sự run rẩy này làm cô nhìn thấy giá đỡ bên cạnh, ống truyền dịch được đặt trên mu bàn tay cô, chất lỏng trong suốt dọc theo ống truyền lặng lẽ chảy vào tĩnh mạch
Ánh nắng màu vàng rơi trên người cô, nhưng cô không cảm thấy chút ấm áp nào, nhớ đến đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng trước đây, toàn thân cô lạnh lẽo.
Không chết…
Cơ thể cô không có sức, khó khăn quay cổ nhìn Tiêu Lăng, cô nhìn bộ dạng âm trầm, ngũ quan lạnh lẽo của anh, đột nhiên lặng lẽ cười
Vốn dĩ cô còn cảm thấy may mắn, may mắn vì sau khi trải qua chuyện của Mạc Tầm cô tìm được Tiêu Lăng. Bây giờ… cô cảm thấy Tiêu Lăng còn đáng sợ hơn Tầm Mạc, và còn đáng hận hơn.
Cô đã quyết định dùng cái chết để nhận được tha thứ, nhưng anh đã cứu cô, có phải cảm thấy rằng chết là quá có lợi cho cô!
Hay có thể nói, anh có tình cảm đối với cô?
Mũi của Tô Tố chua xót, cô kiềm chế để nước mắt không chảy ra nhìn Tiêu Lăng. “Tại sao… tại sao lại cứu tôi?”
“Điều em nợ tôi còn chưa trả xong, mà lại muốn chết sao!”
Tiêu Lăng bước về phía cô, anh đã thay quần áo của ngày hôm qua ra, mặc một bộ đồ tây màu xám bạc, tóc anh được chải cẩn thận, trông lạnh lùng hơn bao giờ hết. Anh nhịn nỗi hận xuống, mặt không biểu cảm từ cao nhìn xuống cô, “Tô Tố, nếu em dám chết, tôi dám hứa sẽ để những người thân và bạn bè của em cùng chết với em, không tin em cứ thử xem!”
Quả nhiên…
Ánh mắt Tô Tố trầm xuống.
Quả nhiên anh không muốn tha cho cô, cô chống cơ thể lên muốn đứng dậy, nhưng mà đại não truyền tới một cảm giác chóng mặt, cô vẫn chưa kịp đứng lên đã nặng nề ngã xuống.
“Hmm…”
Đầu cô đau như bị nứt ra vậy, Tô Tố nghiến răng than nhẹ. Cô cảm thấy trước mặt cô là một mảng tối, đầu cô choáng váng đến lợi hại, trần nhà và những vật khác như được quay với tốc độ điên cuồng.
Cô rơi xuống **, phải mất một lúc mới tỉnh táo lại sau cơn chóng mặt.
Tô Tố không biết được, lúc cô ngã xuống**, tay của Tiêu Lăng lập tức di chuyển, dường như muốn đưa tay ra đỡ cô vậy, sau khi nhìn thấy cô ngã xuống rồi thì lặng lẽ thu tay về, cuộn thành nắm để trong túi quần.
“Tôi… bị làm sao vậy?” Tô Tố vẫn muốn di chuyển.
Mắt của Tiêu Lăng lóe lên một tia lo lắng, mặt anh càng lạnh lùng hơn. “Bác sĩ đã kiểm tra chấn thương của não bộ, bây giờ em vẫn chưa được di chuyển!”
Hóa ra là như vậy…
Tô Tố dùng bàn tay không truyền dịch chạm vào đầu, nhưng cô chỉ chạm được một lớp băng gạc dày. Vì mất máu, tay cô gần như trong suốt dưới ánh nắng mặt trời, móng tay vốn dĩ màu hồng bây giờ trở thành màu trắng nhạt.
Tim Tiêu Lăng khẽ thắt chặt, lập tức quay đầu đi.
Tô Tố không thấy được sự khác lạ của Tiêu Lăng, cô quay mặt lại nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, cất giọng yếu ớt. “Vậy… rốt cuộc bây giờ anh muốn thế nào?”
Muốn như thế nào?
Tiêu Lăng không ngủ, vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cho đến bây giờ, anh vẫn không biết anh muốn trừng phạt cô như thế nào.
Nhưng có một điều anh biết rõ.
Anh không cho phép cô biến mất khỏi cuộc sống của anh, không biết là cô muốn chết hay là muốn đi xa, anh tuyệt đối không cho phép!
“Từ hôm nay, trừ khi tôi cho phép, nếu không em không được rời khỏi biệt thự này!”
Tô Tố cười khổ.
Con của cô vẫn còn trong tay anh, cô có thể đi đâu?
Cô trầm mặc đồng ý, nghĩ một lúc lại nói “Tôi muốn gặp Cảnh Thụy và Tiểu Thất…”
“Em không có tư cách đòi hỏi nhiều như vậy.”
“Không phải đòi hỏi, mà là cầu xin.” Tô Tố nhìn Tiêu Lăng một cách khẩn cầu, “Tôi cầu xin anh, hãy cho tôi gặp con tôi.”
Bây giờ cô đã nhận ra sự thật rằng, chiến đấu, cô không thể đấu thắng Tiêu Lăng được. Chết, cũng không chết được. Bây giờ, điều duy nhất cô muốn là con cô có thể an toàn và khỏe mạnh, hãy cho cô được gặp Cảnh Thụy và Tiểu Thất, để cô biết của con cô vẫn an toàn, chỉ cần như vậy thôi.
Tiêu Lăng im lặng một lúc. “Chỉ cần em ngoan ngoãn vâng lời, tôi sẽ cho em gặp chúng.”
Tô Tố đột nhiên trở nên kích động “Vậy bây giờ tôi…”
“Bây giờ không được.” Tiêu Lăng mặt không chút biểu lộ nhìn cô. “Hai đứa nó đang đi học, bây giờ vẫn chưa tan học.”
Đi học?
Tim của Tô Tố đập nhanh hơn, nếu hai đứa trẻ vẫn có thể đi học, điều đó có nghĩa là chúng không bị thương? Cũng không bị người khác ngược đãi tàn nhẫn?
Cô nhìn Tiêu Lăng thật kĩ, dường như đang phân tích xem lời nói của anh là thật hay giả.
Lại là đôi mắt đầy nghi ngờ này!
Ngọn lửa tức giận của Tiêu Lăng đã lên tới cổ họng, lại thấy bộ dạng bị thương của Tô Tố, anh cố gắng kiềm chế, “Tôi đã kêu Tiểu Trần làm thủ tục ghi danh nhập học cho hai đứa trẻ, đợi sau khi nghỉ hè xong có thể trực tiếp chuyển trường qua đó. ”
Cái hoa viên Xuân Giang ở huyện nhỏ vốn dĩ không thể xem là trường học được, chỉ đơn giản là nơi trông con giúp các phụ huynh của những hộ gia đình không có thời gian trông con vào kì nghỉ hè, cho nên cùng lắm thì chỉ được tính là nhà trẻ mà thôi, về phương diện giáo dục căn bản là không tốt.
Hai đứa con của anh thông minh như vậy, đi học ở nơi như thế, quả thật là lãng phí thời gian.
Khi Tô Tố nghe thấy những lời nói này lòng lại có chút dư vị.
Đây là muốn dùng con cô làm con tin suốt thời gian dài sao?
Tô Tố không có sức kháng cự.
“Anh chọn trường nào vậy?”
Tiêu Lăng có chút giật mình, cách hỏi đáp này khiến anh cảm thấy rất ấm áp, giống như một cặp vợ chồng bình thường đang thảo luận về vấn đề nhập học của con. “Đã chọn được rồi em không phải lo lắng, là trường mẫu giáo quốc tế, có thể em đã nghe qua, trường mẫu giáo quốc tế Dương Quang, tiêu chuẩn giáo dục rất tốt.”
Tô Tố ngây người.
Trường mẫu giáo quốc tế Dương Quang, trường mẫu giáo này cô đã từng nghe qua rồi.
Trước kia, sau khi rời khỏi nhà của Tô Đại Khuê, cô có tìm hiểu thông tin về trường mẫu giáo ở thành phố a cho hai đứa con cô, trường mẫu giáo quốc tế Dương Quang là nơi cô thích nhất.
Dạy học hoàn toàn theo phong cách phương Tây, giáo viên trong trường đều là những giáo viên xuất sắc trong lĩnh vực giáo dục trong và ngoài nước, không chỉ tiêu chuẩn giáo dục cao, an ninh cũng rất tốt, cha mẹ đến đón con cũng phải kiểm chứng rất nghiêm ngặt.
Không chỉ vậy, trường còn có hạn chế nghiêm ngặt đối với số học sinh ghi danh vào học, không phải có tiền là có thể vào học, phải cần có hơn ba phụ huynh thì mới được nhập hơn.
Vì vậy, học sinh học ở trường này không giàu thì cũng sang, nghe nói các gia đình có gia thế đều tranh nhau để đưa con của mình vào ngôi trường này.
Trước kia, cô cũng rất muốn con mình học ở đây, đi hỏi xong thì lập tức từ bỏ ý định. Đầu tiên, cô không quen biết hội phụ huynh của trường, thứ hai, học phí của trường này cao đến kinh ngạc, học phí một năm cho một đứa trẻ lên đến vài triệu nhân dân tệ, cô cũng không có nhiều tiền như vậy để cho con đi học.
Tô Tố hoài nghi lại cảnh giác nhìn Tiêu Lăng.
Cô nghĩ rằng Tiêu Lăng đưa Cảnh Thụy và Tiểu Thất đến là để tra tấn tụi nó như vậy sẽ làm cho cô khó chịu, nhưng anh lại không làm vậy. Không chỉ không giới hạn tự do của hai đứa trẻ, để cho chúng đi học, còn chuyển chúng đến ngôi trường tốt nhất.
Tiêu Lăng, rốt cuộc anh muốn làm gì?