Boss Trở Thành Chồng – Chương 146: Chương 146 – Botruyen

Boss Trở Thành Chồng - Chương 146: Chương 146

Tô Tố căng thẳng rồi!

Quyền nuôi dưỡng của những đứa trẻ?

Tiêu Lăng là muốn cướp lấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô về tra tấn sao!

Mắt cô đỏ lên nhảy bổ vào, nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Lăng, “anh không thể làm thế, người lừa dối anh là tôi, chúng vẫn chỉ là trẻ con, bọn trẻ năm nay mới được 4 tuổi cái gì cũng không biết, Tiêu Lăng, anh có chuyện gì thì nhắm đến tôi. Anh hận tôi lừa dối anh phải không, vậy thì tôi đưa bọn trẻ rời xa khỏi đây, chúng tôi rời khỏi thành phố A được không? Về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu như vẫn chưa đủ…..vây thì tôi đưa 2 đứa trẻ ra nước ngoài, tôi đảmbảo, về sau tuyệt đối sẽ không làm phiền cuộc sống của anh ”

Đưa 2 đứa trẻ không xuất hiện trước mặt anh nữa?

Tiêu Lăng nghĩ đến tính khả năng này, tim bỗng giật mạnh!

Không!

Anh ấy buồn rầu phát hiện ra, cho dù Tô Tố cơ bản không yêu anh, cho dù Tô Tố ôm mục đích khác tiếp cận anh, anh cũng cơ bản không có cách nào tưởng tượng được cô ấy vĩnh viễn rời xa anh!

Cô ấy không phải yêu hai đứa trẻ nhất sao!

Rất tốt!

Tiêu Lăng dùng sức gạt tay của Tô Tố ra, “cô nằm mơ đi, bắt đầu từ hôm nay hai đứa trẻ sẽ ở sinh sống tại Cẩm Viên”

“Tiêu Lăng anh không thể như thế được!”

“Tôi cứ muốn như thế đó, cô thì làm được gì?”

Tô Tố hoảng rồi, hoàn toàn hoảng rồi.

Cô biết Tiêu Lăng có năng lực này, anh ta là người đàn ông giàu có nhất, tay mắt khắp nơi, anh ta muốn có quyền nuôi dưỡng hai đứa trẻ cô đến quyền nói “không” cũng không có. Nhưng đó là con của cô à!

Tô Tố cũng bắt đầu hối hận.

Từ đầu cô ở trong khách sạn, cô thà nguyện người xúc phạm cô là Triệu tổng, như vậy có phải như vậy thì sẽ không có tình huống của ngày hôm nay rồi.

“Tiêu Lăng…..tôi cầu xin anh, bọn trẻ vô tội, anh đừng đối phó với chúng, bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ, bọn trẻ cái gì cũng không biết à”

Tô Tố nước mắt tràn khuôn mặt, khổ sở cầu xin.

Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô ngoan ngoãn hiểu chuyện vậy, đó là tính mạng của cô à!

Tiêu Lăng nhìn nước mắt của Tô Tố, trong tim lại giật mạnh.

Ngón tay của anh cử động, ý thức muốn thay cô lau nước mắt, ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị anh đàn áp kìm nén xuống.

Anh thành thành thực thực nhìn mắt của cô, muốn nhìn ra trong nước mắt cô có mấy phần thật giả.

“4 ngày trước Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất đã bị đón đến Cẩm Viên rồi!”

Cả khuôn mặt của Tô Tố bỗng chốc mất hết màu máu.

Cả người cô đang run lên, từ trong túi xách lấy ra điện thoại, cô điên cuồng gọi vào điện thoại của Cảnh Thụy, nhưng trong điện thoại liên tục chỉ truyền đến giọng nói nữ của máy móc.

“xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không thể nghe máy, xin đợi gọi lại”

“Không thể nào……không thể nào!” cô lại bắt đầu gọi điện thoại cho giáo viên ở trường, câu trả lời của giáo viên càng khiến cô tuyệt vọng, “nhà trường cho nghỉ rồi, bạn học sinh Cảnh Thụy và Tiểu Thất đã 4 ngày không đến lớp rồi”

“Đừng tốn công phu nữa, tôi nói rồi, tôi đã cho người đến đón bọn trẻ về Cẩm Viên rồi!”

Tô Tố nhìn sắc mặt băng giá của Tiêu Lăng, trong tim tràn đầy đều chỉ là tuyệt vọng, ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, “bụp” một tiếng nặng nề quỳ trên ghế, “Tiêu Lăng, tôi cầu xin anh, đừng làm hại con của tôi….. ”

Gân máu trên trán Tiêu Lăng nổi lên, trong tim ha ha cười lạnh lùng.

Thì ra trong tim của Tô Tố, anh sẽ hãm hại con đẻ của mình sao!

Anh cũng không nói nhiều thêm, nếu như cô nhận thấy như thế thì không ngăn cản khiến cô càng thương tâm tuyệ vọng một chút, ai bảo cô lừa dối anh cơ chứ!

“Tôi kêu cô xuống xe!” Tiêu Lăng nắm chặt lấy vô-lăng, cũng không nhìn cô nữa, “cô mà còn không xuống xe nữa, tôi không đảm sẽ không làm hại bọn trẻ!”

“Tiêu Lăng……..”

“Xuống xe!”

Tô Tố sợ sẽ khiến Tiêu Lăng bực tức thì hai đứa trẻ sẽ phải chịu khổ, kìm nén nước mắt mở cửa xe đi xuống.

Tiêu Lăng cũng xuống khỏi xe, anh chộp lấy túi xách từ trong tay của Tô Tố, ném một cái qua cửa sổ vào trong xe, Tô Tố hoàn toàn không dám phản kháng. Tiêu Lăng cười lạnh nhạt đóng cửa xe lại, lạnh lùng cảnh cáo cô, “đừng hòng có thể thoát khỏi tôi, Tô Tố, lừa dối tôi là phải trả giá! Nếu như muốn gặp lại bọn trẻ, thì cô đi bộ về biệt thự đi!”

Tiêu Lăng lên xe khởi động máy, quay đầu xe lái một mạch bỏ đi, đợi Tô Tố hồi lại tinh thần, bãi đỗ xe tối om chỉ còn lại bóng đèn sau xe của anh ấy.

8 giờ tối, nhiệt độ thành phố A giảm xuống, bãi đỗ xe dưới tầng hầm tối om lạnh lẽo…..Tô Tố cảm thấy cái lạnh chưa từng có.

4 ngày!

Cô không biết được trong 4 ngày này hai đứa trẻ đều đã trải qua những gì, càng không biết được Tiêu Lăng có lấy sự tức giận với cô đổ lên đầu hai đứa trẻ không, bọn trẻ vẫn còn nhỏ như thế, làm sao có thể chịu nổi cơn tức giận của Tiêu Lăng!

Tô Tố tuyệt vọng quỳ trên sàn, ôm lấy đầu đau khổ khóc lớn.

Cảnh Thụy…..

Tiểu Thất……

Kiếp trước cô mất đi đứa con, chẳng lẽ kiếp này…..

Không không không!

Cô tuyệt đối không thể mất đi con của mình, Tiêu Lăng vừa nãy nói muốn gặp đám trẻ thì tự đi bộ về biệt thự. Trong ánh mắt của Tô Tố như được thắp lên ngọn lửa, cho dù có phải bò, cô cũng sẽ bò về biệt thự để gặp bọn trẻ của cô!

Cô đứng dậy từ mặt đất, xông ra khỏi bãi đỗ xe đuổi theo.

…..

Bên ngoài bãi đỗ xe ở một góc khuất, nét mặt Tiêu Lăng bực tức răng cắn chặt đỗ xe lại, đến khi nhìn thấy Tô Tố hoảng loạn xông ra từ bãi đỗ xe, anh mới cười nhẹ.

Rất tốt!

Tiêu Lăng gọi một cuộc điện thoại, “Cảnh Thụy và Tiểu Thất ngủ chưa?”

“Vẫn chưa ạ, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư vẫn đang chơi đùa, bọn trẻ bình thường hơn 9 giờ mới đi ngủ?

Tiêu Lăng nhìn thời gian đồng hồ.

Vừa đến 8 giờ 10 phút

Từ sân bay về biệt thự anh ở khoảng cách lái xe mất một tiếng, đi bộ ít nhất cũng cần phải năm sáu tiếng đồng hồ.

Anh dặn dò dì Trương, “tôi hôm nay có thể quá nửa đêm mới về tới nhà, hai đứa nhỏ dì chăm sóc nhiều chút. Sau khi bọn nhỏ ngủ rồi kiểm tra lại cửa sổ lần nữa, cần phải đóng chặt”

“Dạ vâng, thiếu gia ngài có việc sao, tiểu tiểu thư vừa mới hỏi thiếu gia khi nào mới về?”

Sắc mặt của Tiêu Lăng ôn hòa một chút, “nói với Tiểu Thất và Cảnh Thụy rằng công ty tôi có việc gắp cần phải xử lý, vậy nên bây giờ chưa về ngay được, đợi ngày mai tôi sẽ chơi với bọn nhỏ. Còn nữa, bây giờ trả lại điện thoại cho Cảnh Thụy được rồi, nhớ xóa bỏ cuộc gọi đến”

Trước khi đến sân bay anh đã đặc biệt kêu người “làm mất” điện thoại của Cảnh Thụy, bây giờ cũng nói rằng tìm lại được rồi.

“Dạ vâng, thiếu gia”

Dập điện thoại, Tiêu Lăng nhìn về hướng công bãi đỗ xe, nhưng khi nhìn thì phát hiện không có bóng hình của Tô Tố nữa, sắc mặt của anh tức thì giá lạnh, ném bỏ điện thoại trên tay nắm chặt lấy tay lái, xe nhanh chóng chạy về hướng đường về nhà.

Xe vừa quay xe, Tiêu Lăng nhìn thấy bóng dáng Tô Tố.

Dưới ánh đèn vàng bên đường, bóng dáng của cô giữa dòng xe đang chạy ướt đẫm đôi mắt. Cô ấy hôm nay mặc một bộ đồ rất đơn giản áo phông trắng và quần jean còn cả đôi giày vải, bởi vì tốc độ chạy quá nhanh, mái tóc đen tuyền rối loạn không ra hình dáng gì.

Dáng điệu cô chạy rất nhanh, giống như sợ rằng muộn một giây thì không nhìn thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất vậy.

Tiêu Lăng nhếch khóe miệng, nụ cười ranh mãnh.

Xem ra cô ấy quan tâm đến bọn trẻ điểm này là thực sự!

Hoài nghi anh đối với bọn trẻ không có lợi cũng là thực sự!

Xe di chuyển với tốc độ chậm, Tiêu Lăng không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.