Boss Là Nữ Phụ – Chương 58: Thế giới tu chân (7) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 58: Thế giới tu chân (7)

Chương 58THẾ GIỚI TU CHÂN (7)

“Ta không thể đến Tiên giới được.” Thời Sênh lắc đầu, khuôn mặt buồn bã, “Ta chẳng qua mới chỉ Trúc Cơ, còn xa lắm mới lên Tiên giới được.”

Phượng Từ nhíu mày.

“Nhưng huynh có thể lưu lại thế giới tu chân.” Thời Sênh mắt sáng bừng, “Huynh ở Tiên giới rất lâu rồi đúng không? Thử thay đổi môi trường xem sao, có lẽ cũng sẽ có cảm giác mới lạ.”

“Nếu ta ở lại đây, nàng sẽ ở cùng ta sao?”

“Đúng vậy!” Ta đây còn phải phò trợ ngươi đoạt được ngôi Tiên Đế, tất nhiên là ta phải ở bên cạnh ngươi rồi.

Trước tiên phải giành được thiện cảm và sự tin tưởng của hắn mới được.

“Được.”

Thời Sênh đành lặng lẽ thu dọn mớ ngôn ngữ game vừa mới triệu tập được, cô còn chưa kịp thể hiện tài ăn nói hắn đã đồng ý rồi, thật là nhanh ngoài sức tưởng tượng.

Nhân vật phản diện dễ dỗ dành vậy à?

Phượng Từ xưa nay chưa từng gặp được người nào lại gần hắn được, vậy nên khi thấy Thời Sênh có thể lại gần mình, tất nhiên hắn thấy rất vui mừng, hơn nữa còn có ý định giam cầm nàng lại.

“Ta đi bắt con rắn kia làm thú cưỡi cho nàng.” Phượng Từ giơ tay nắm lấy tay Thời Sênh, đưa cô đi về phía lôi vân dầy đặc đằng xa.

Ừm, đúng vậy, người của hắn thì phải dùng thứ tốt nhất.

Tuy rắn không sánh được với rồng, nhưng cũng được coi là tốt nhất ở phàm trần và thế giới tu chân này rồi, đợi khi nào đi đến Tiên giới rồi bắt rồng cho nàng ấy sau vậy.

Thời Sênh hoàn toàn không biết dự định của Phượng Từ, khi nghe thấy Phượng Từ nói muốn đi bắt rắn thì kinh ngạc không thôi.

Nhân vật phản diện này hình như đối với cô hơi tốt quá thì phải?

Nhưng tại sao lần này không phải là nhiệm vụ chiến lược?

Hay Hệ thống đã biết hết sự tình rồi?

Ài, cái Hệ thống chết tiệt này….

Và thế là con rắn số khổ kia vừa độ kiếp xong, đang chuẩn bị phi thăng thì bị Phượng Từ bắt được, dùng vũ lực ép buộc kí kết khế ước với Thời Sênh.

Tất nhiên nó cự tuyệt, nhưng dưới sức ép của vũ lực tuyệt đối, nó không dám nói nửa chữ không.

Khó khăn lắm nó mới độ qua được kiếp này, cứ ngỡ những ngày tháng tươi đẹp đang chờ đợi, ai biết rằng khi còn chưa kịp độ kiếp thì bị một kẻ phàm trần cướp Thăng Tiên Thảo, giờ độ kiếp xong lại bị kí kết khế ước làm tọa kỵ.

Nó đắc tội ai rồi chứ?

“Từ nay về sau ngươi tên là Pudding ” Thời Sênh vuốt vuốt đầu dận xà, à, giờ nó đã trở thành dận long rồi.

Dận xà phi thăng xong sẽ trở thành dận long, tuy vậy vẫn không sánh được với huyết thống thuần chủng của Long tộc.

Pudding?

Tên gì vậy chứ? Không có phong độ gì cả, đừng mà, đừng mà!

Ngọn lửa quanh thân Phượng Từ vừa rực lên, dận long liền run rẩy, haizzz, Pudding thì Pudding vậy!

“Ngọn lửa này của huynh không thể tạm thời thu lại được sao?” Thời Sênh nhìn ngọn lửa lớn đằng sau, cảm thấy đau đầu, như vậy thì sao cô đưa hắn về được đây?

“Được chứ.” Phượng Từ vừa dứt lời thì ngọn lửa cũng biến mất không còn tăm tích.

“… Vậy thì, tại sao khi trước huynh không thu nó lại chứ?” Tuy rằng cảnh tượng nhìn có vẻ rất hoành tráng, rất sang chảnh, nhưng mà cũng đáng sợ lắm chứ!

“Như vậy sẽ không có người gây chuyện với ta.” Phượng Từ nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc, từ tốn, trong đôi mắt màu đỏ sẫm thoáng qua sự thù địch, “Từ nay về sau nàng phải ở bên ta.”

Thời Sênh: “…”

Cái đồ bệnh hoạn này ở đâu chui ra vậy trời?

“Hôm nay nghỉ tạm ở đây, ngày mai chúng ta lại lên đường.” Thời Sênh thở dài, thả Pudding ra rồi dặn dò: “Đi bắt mấy con thỏ về đây.”

Pudding đã biết nói từ lâu, nhưng nó không muốn nói chuyện với loài người, đặc biệt là con người đã khế ước nó, vậy nên nó chỉ kiêu ngạo hất đầu một cái rồi đi thẳng về phía khu rừng trước mắt – đi bắt thỏ!

Vốn là dận xà vừa phi thăng lên dận long, vậy mà lại phải đi bắt thỏ! Bắt thỏ! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này nó phải sống sao đây?

Pudding ôm một bụng tràn ngập oán khí mang mấy con thỏ về, ném tới trước mặt Thời Sênh rồi đi thẳng, thoáng chốc đã không thấy đuôi đâu nữa.

Nó không gây được, không lẽ trốn cũng không được luôn sao?

Phượng Từ nhìn con thỏ trên tay Thời Sênh, ánh mắt sáng lên, dang tay ra đón lấy con thỏ, biến ra một ngọn lửa, con thỏ trong tay lập tức biến thành tro, rồi khẽ thổi một cái, đám tro ấy cũng bay biến mất luôn trong không trung.

Thời Sênh: “…”

Phượng Từ chớp chớp đôi lông mày, đôi mắt đỏ sẫm hoang mang nhìn đôi bàn tay mình, khuôn mặt biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Một giây sau, hắn cầm tay Thời Sênh, dùng lực rất mạnh, Thời Sênh cảm thấy như nghe thấy cả tiếng xương cốt đang kêu rắc rắc.

Hắn giống như đang muốn xác định điều gì, sự hoang mang dần bị thay thế bởi ý cười, nói rõ từng câu từng chữ: “Nàng là của ta.”

“… Buông ra!” Thời Sênh cắn chặt răng nhìn chằm chằm Phượng Từ.

Tay ta sắp đứt tới nơi rồi.

Nghe vậy, Phượng Từ không những không buông tay mà còn chau mày: “Nàng không bằng lòng ở bên ta sao?”

Ở bên cái đầu ngươi ấy!

Thời Sênh hít mạnh: “Tay ta sắp đứt rồi nè đại ca, huynh buông tay ta ra trước được không?”

“Nàng không muốn ở bên ta sao?” Phượng Từ không để ý đến lời Thời Sênh nói, cố chấp hỏi dồn.

Ngọn lửa quanh thân hắn bắt đầu nhảy múa, khuôn mặt bình tĩnh ẩn giấu một luồng sát khí hung dữ, dường như chỉ cần Thời Sênh nói một câu không bằng lòng, hắn sẽ bóp chết cô tại chỗ ngay lập tức.

“…” Ôi trời ơi, cô sắp điên lên mất, “Ta đồng ý, đồng ý, huynh buông tay tay ra trước đã!”

Khí phách gì gì đó cứ tạm thời bỏ qua đã, đợi đến khi xử lý được tên Phượng Từ này đã rồi hãy nói đi!

Khí thế trên thân Phượng Từ trở nên ôn hòa hơn, hắn cảm thấy thỏa mãn buông tay Thời Sênh ra, giơ tay cầm lấy con thỏ dưới đất, chớp mắt lại thiêu con thỏ đó thành tro không còn dấu vết gì, ngay cả một sợi lông cũng không chừa.

Thời Sênh xoa xoa cánh tay đỏ ửng, nhìn Phượng Từ đầy cổ quái.

“Huynh muốn làm gì?” Loài thỏ có thù hận gì với ngươi sao? Đó là bữa tối của bản cô nương đây, cơm tối đó ngươi hiểu không?

Phượng Từ nhìn Thời Sênh mờ mịt: “Ta muốn… quay thỏ cho nàng ăn.”

Quay thỏ…

Ngươi có biết ngọn lửa đó có sức mạnh lớn thế nào không?

Tiên nhân còn không chịu nổi, huống chi chỉ là một con thỏ!!!

“Để ta tự làm…” Thời Sênh nói yếu ớt, rốt cuộc là cô vướng phải chuyện gì thế này?

Mấy ngày sau, Thời Sênh mới biết cô đã vướng phải rắc rối lớn như thế nào.

Phượng Từ có ý thức chiếm hữu đối với cô vô cùng mạnh mẽ, cho dù cô nhìn một cái cây lâu một chút, chỉ một giây sau cái cây đó liền biến thành tro.

Như vậy mà muốn làm người thống trị tối cao của Tiên giới sao?

Tiên giới sẽ ra sao đây?

Chắc chắn là Hệ thống bị điên rồi!

Bởi vì có Phượng Từ, Thời Sênh đã bỏ lỡ lần bắt pháp khí phi hành trở về tông môn, cũng không biết Bạch Lang trở về và nói với sư phụ cô đã đi rồi thì liệu hắn có bị sư phụ đánh chết hay không nữa?

Cô có Pudding biết bay, muốn trở về tu chân giới cũng không khó khăn gì.

Trước khi phi thăng, Pudding không bay được, nhưng sau khi phi thăng đã mọc thêm một đôi cánh, nhìn thì có vẻ kỳ kỳ, có cảm giác trông chẳng giống ai.

Nhưng người của tu chân giới lại cảm thấy rất bá khí, rất chi là đẹp.

Thời Sênh nghĩ có lẽ là do quan điểm thẩm mỹ của cô khác biệt với bọn họ.

“Ta nói cho huynh biết, lát nữa khi tới tông môn, huynh không được phép động chút là thiêu người khác, sẽ gây rắc rối cho ta đó.” Thời Sênh nhìn Phượng Từ nói với vẻ nghiêm túc.

Trên đường đi, số người bị hắn thiêu chưa đến một trăm thì cũng đến tám mươi.

Cơ bản là chỉ một câu nói không hợp ý liền thiêu, đi tới đâu thiêu tới đó.

“Ừm.” Phượng Từ gật đầu thật đáng yêu, “Nàng không thích thì ta không thiêu.”

Thời Sênh: “…” Đừng có mà thả thính ta như vậy nữa đi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.