Boss Là Nữ Phụ – Chương 233: Hôn ma nghich ngợm (15) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 233: Hôn ma nghich ngợm (15)

Nói bậy. Tề Mặc không phải N người như thế.” Tô Vân lắc đầu không tin.

Tề Mặc của bà sao lại có thể là hạng đàn ông cặn bã trêu đùa tình cảm của phụ nữ, còn nhìn Tô Hân giết họ được chứ, không thể nào… không thể nào…

“Con người rồi sẽ thay đổi.” Thời Sênh nhìn Tô Vân, “Từ sau khi bà chết, Tề Mặc đã thay đ6i r6i.”

Đúng là Tề Mặc yêu Tô Vân, không thì cũng sẽ không treo di ảnh của bà ấy ở trong phòng, nhưng tình yêu này bị âm dương cách trở, quá nặng nề, ông ta không thể nói ra, vì kiềm nén nhiều năm, khiến cho tâm lí ông ta trở nên vặn vẹo.

Nhưng vì sao cuối cùng ông ta lại trở thành như thế, Thời Sênh cũng không đoán ra được, người duy nhất có thể giải thích thì một đã chết, một sắp chết.

Tề Mặc đang vùng vẫy trên giường dần dần ngừng ngọ nguậy.

Đầu ông ta lệch sang một bên, tắt thở.

“Ha ha ha chết rồi… chết rồi… chết hết rồi… Tô Vân… đến đây, hợp thể với chúng tôi, bà cũng là một thành viên trong số chúng tôi, bà nên ở cùng chúng tôi.” Oán Linh đột nhiên hướng mục tiêu về phía Tô Vân.

“Không… tôi không phải.” Tô Vân lắc đầu, vẻ mặt hơi ngây dại, có lẽ còn chưa tỉnh táo lại sau chuyện vừa rồi.

“Bà cũng thể mà… con gái bà đang đợi bà, tới đây… như vậy bà sẽ có thế ở cùng con gái mình…”

“Niệm Niệm?” Ánh mắt vô thần của Tô Vân đột nhiên sáng lên, “Niệm Niệm ở đâu? Niệm Niệm của tôi…”

“Cô ấy ở đây, cô ấy đang đợi bà… tới đây Tô Vân…”

“Là các người giết Tề Niệm.” An Tố đột nhiên lên tiếng, mặt đầy vẻ phẫn nộ, “Cậu ấy không làm sai bất cứ điều gì, vì sao các người lại giết cậu ấy?”

Thời Sênh đỡ trán, tên ngu ngốc này, lát nữa chọc giận Oán Linh, xem ai bảo vệ cô.

Oán Linh đột nhiên kích động, giọng nói đan xen vào nhau, “Vậy chúng tôi có lỗi sao? Bố nợ con trả, có gì không đúng sao? Đáng đời cô ta là con gái của Tề Mặc… con gái… con…”

“Các người đã giết Niệm Niệm?” Tô Vân như tỉnh táo lại, sắc mặt trở nên hung dữ, “Các người đã giết Niệm Niệm?”

“Đó cũng là đáng đời cô ta… ai bảo cô ta muốn tìm người tiêu diệt chúng tôi!” Giọng nói của Oán Linh vút cao.

Họ cũng không muốn giết Tề Niệm, nhưng lần trước cô ấy trở về, lại nói tìm cao nhân tới, thù của họ còn chưa báo, sao có thể bị người ta tiêu diệt?

Oán Linh đột ngột lao về phía Tô Vân, “Tới đây Tô Vân, hòa cùng chúng tôi là bà có thể gặp được con gái của mình rồi!”

Trên người Tô Vân bùng lên tia sáng đỏ.

Oán Linh muốn nuốt Tô Vân, Tô Vân thì muôn báo thù cho Tề Niệm, luôn có một bên phải thua.

Tô Vân quanh năm bị nhốt ở đây, sức mạnh không bằng Oán Linh từng giết không ít người, nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Thời Sênh lập tức mất vui, đây là lương thực của cô mà.

Vừa nãy cho chúng cơ hội báo thù, đã là rất khoan dung rồi, giờ còn muốn cướp lương thực của cô, không thể nhẫn nhịn được.

Thời Sênh xách thiết kiếm xông lên, chém lung tung về phía Oán Linh.

Uy lực của thiết kiếm Oán Linh đã từng nếm thử một lần, đương nhiên không dám lấy trứng chọi đá, tránh ra phía sau.

Sau khi nó né được thiết kiếm, đột nhiên lao Về phía An Tô, “Linh thế ngon quá…”

An Tố sợ hãi lùi về sau một bước, chân mềm nhũn ra té nhào trên đất, Phong Cẩm đứng bên cạnh, lại chỉ lạnh lùng nhìn, Thời Sênh cách đó hơi xa, đương nhiên không kịp tới.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nạp Lan Ảnh xuất hiện, chỉ là lạnh lùng nhìn quét qua Oán Linh một cái, Oán Linh liền run cầm cập lùi về sau.

Hàn quang Xuyên qua từ trong màn sương đen, còn không kịp kệu thảm thiết đã nhanh chóng tan đi, biên mất trong không khí.

An Tố đã được Nạp Lan. Ảnh đỡlên, nhưng vẻ mặt An Tố khi nhìn thấy Nạp Lan. Ảnh hơi khó chịu, giẫy giụa đẩy hắn ta ra, chạy mấy bước về hướng Phong Cẩm.

Nạp Lan. Ảnh nhìn về phía Phong Cẩm, Phong Cẩm thìnhìn về phía Thời Sênh, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một tấm bùa, giơ tay ném ra, lá bùa mỏng manh bị kéo căng ra, giống như lưỡi đao sắc bắn về phía Tô Vân, vừa tiếp xúc với Tô Vân, lá bùa phát ra ánh sáng nhàn nhạt, không vào trong cơ thểTô Vân.

Hắn nhấc chân đi đến trước mặt Tô Vân, từ trên cao nhìn xuông bà ấy, “Tự nguyện hay để tôi ra tay?”

Biểu cảm lúc này của Tô Vân vừa vui vừa giận, nghe được câu hỏi của Phong Cấm, bà ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau đủ 3 giây, lại nhìn về phía Thời Sênh đang bay tới, trên mặt lộ ra nụ cười giải thoát, “Nhiều năm như vậy, tôi cũng mệt rồi, giờ tất cả đều đã chết… tôi không còn gì lưu luyến nữa.”

Ngừng một lát, “Để tôi tự đi.”

Đối thoại của hai người này thật kỳ quặc, An Tố nghe không hiểu, Nạp Lan. Ảnh là nhìn thấy động tác Tô Vân làm ra sau khi nói xong mới biết bà ấy muốn làm gì.

Tô Vân hóa thành mấy tia sáng đỏ, chầm chậm lại gần Thời Sênh.

Hắn ta đột nhiên ra tay, tấn công về phía mấy tia sáng đỏ đó, dường như muốn đánh tan chúng.

Phong Cẩm gần như không ngẩng đầu, mấy tấm bùa vô cớ xuất hiện, chặn sự công kích của Nạp Lan Ánh.

“Phong Cẩm!” Nạp Lan. Ảnh cắn răng, thực lực của người đàn ông này lại tăng lên rồi.

Còn có Ninh Oanh kia nữa, tối hôm đó lại dám… còn là phản đồ Phong Cẩm phái tới bên cạnh hắn ta.

Phong Cẩm quay sang nhìn Thời Sênh, cho cô ấy ánh mắt trấn an, “Yên tâm hấp thụ sức mạnh của bà ấy đi.”

Thời Sênh cũng không khách sáo, chuyên tâm đem sức mạnh của Tô Vân hóa cho mình dùng.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng động, may mà Phong Cẩm bảo vệ cô nghiêm ngặt tới mức một giọt nước không lọt, Nạp Lan Ảnh căn bản không tiếp cận được cô.

Đợi cô hấp thụ xong, Nạp Lan Ảnh vẫn đang tiếp tục, sức mạnh trong cơ thể yếu ớt trở nên tràn trề, Thời Sênh xách thiết kiếm chạy tới, chặn trước mặt Phong Cẩm.

“Nạp Lan. Ảnh, đến nộp mạng sao?” Thời Sênh cười hơi u ám, “Tôi còn cho rằnganhkhông tới đấy.”

“Ninh Oanh.” Sao trước đây lại không phát hiện ra cô gái này đáng ghét như thế chứ?

“Gọi tôi tôi cũng không nểnang gì đâu!” Thời Sênh hô một tiêng, trực tiếp tân công lên.

Vừa rồi Nạp Lan. Ảnh đã đấu với Phong Cẩm, tiêu hao kha khá, Thời Sênh lúc này lại là trạng thái đỉnh cao, nhân lúc ma gặp nguy, đương nhiên phải tháo của hắn ta một cánh tay.

Thời Sênh phát hiện một việc, chỉ cần cô không có ý đồ giết chết nam chính nữ chính, thì sẽ không có hạn chếgì.

Giờ họ chỉ là giao đấu bình thường thôi.

Đao kiếm không có mắt, có lỡ bị thương ở đâu cũng không liên quan tới cô.

Nạp Lan. Ảnh mất sức, hành động chậm hơn bình thường, bị thiết kiểm quét tới, bị thương ở cánh tay.

Vừa rồi hắn ta từng nhìn thấy thanh kiếm đó có thể làm bị thương Oán Linh, lúc này chém lên người mình, cảm giác đau đớn đó, đúng là đau đến tận Xương cốt.

Trong lòng hắn ta cân nhắc một chút, nhanh chóng rút về góc phòng, kéo An Tố ôm vào trong lòng, nhảy thẳng từ cửa sổ bên cạnh ra ngoài.

“Phong Cẩm, Ninh Oanh, đợi đẩy cho bản Vương.”

“Anhbảo đợi thì tôi phải đợià,anh nghĩ hắn là ai.” Thời Sênh nhanh chóng tiếp một câu, cũng không biết Nạp Lan. Ảnh có nghe thấy không.

cả căn phòng cái nào có thể hủy thì đều bị hủy rồi, cái không thế hủy cũng bị hủy khá nhiều. Người của Tề gia cũng chết hết rồi, chỉ còn lại quản gia và một người giúp việc già. Phong Cẩm nói chuyện riêng với quản gia,

khi đi ra, trong tay lại có thêm một cái hộp.

“Đây là gì?” Thời Sênh nhìn chiếc hộp trong tay hắn, tò mò hỏi một câu.

Phong Cẩm dùng bùa phong ấn ba tầng ngoài ba tầng trong cái hộp, con mắt âm u chăm chú nhìn cô ấy, “Không được tôi cho phép thì không được động vào.”

“Ai thèm.” Thời Sênh kéo kiếm lên xe, “Mau về đi, tôi muốn thay quần áo.”

Phong Cẩm thở dài.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.