Boss Là Nữ Phụ – Chương 229: Hôn ma nghich ngợm (11) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 229: Hôn ma nghich ngợm (11)

lờ mờ nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ

A n Tổ quan sát xung quanh, ánh sáng cảnh tượng Xung quanh mình.

Rất nhiều loại xích sắt kì dị được treo xung quanh ban vách tường, cô bị trói trên một cái ghế tựa, dưới nền đất còn loang lổ những vết máu đen sì, mùi máu thắn tưởi và mùi ẩm mốc thối rữa thoang thoảng khắp không glan.

Rất giống với kiểu nhà lao giam giữ phạm nhân thời cổ đại.

Đây là nơi nào…

Bây giờ mà vẫn còn có môt nơi như thế này Sao?

“Bà Tề đâu?” Không phải bà ấy ở cùng mình sao? Sao không thây bàây đâu?

Thời Sênh mỉa mai lên tiếng, “Cô cho rằng ai là người đã trói cô ở đây?”

An Tố mở to mắt không thể tin nổi, sao có thê thê được.

Bà Tề dịu dàng như thế, sao có thể trói cô lại được?

Cô với bà ấy cũng không oán không thù.

Thời Sênh bay trong không gian, cô bay đến phía tường cầm xích sắt lên khiến sợi xích va đập vào nhau tạo thành tiếng choang choang, trong một không gian yên tĩnh như thể này từng tiếng từng tiếng như va vào tận sâu trong não của An Tố, rung chuyển khiến trong tai cô đều kêu u u không ngừng.

“Aiya.”

Đúng lúc này, cửa tầng hầm bị ai đó từ bên ngoài kéo ra, một người phụ nữ trang điêm rất tinh tế đi vào, trong tay bê một cái khay y tế.

An Tổ nhìn rõ người vừa đến, niềm hy vọng cuối cùng trong đáy lòng cũng tan biến, đúng là bàây.

Thời Sênh đứng ở một góc, hình như bà Tề không nhìn thấy cô, đi thẳng đến chỗ của An Tố.

Bà ta đặt chiếc khay lên cái bàn bên cạnh, An Tổ cũng nhìn được rõ các món đồ trên khay.

Dao, kìm, kẹp rất nhiều loại dụng cụ dùng trong bệnh viện.

Dưới ánh sáng lờ mờ chúng hắt lên tia sáng lạnh buốt.

An Tổ bắt đầu nổi da gà khắp toàn thân, “Bà Tê, bà muôn làm gì vậy? Tôi với bà không thù không oán, sao bà lại nhốt tôi vào đây?”

Bà Tề biến đổi khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng, nho nhã lúc trước,tàn bạo bóp cằm của An Tố, sắc mặt hung ác nói: “Tại sao à? Chẳng phải mấy con hồ ly tinh chúng mày đều muốn quyến rũ hắn sao? Ý vào bản thân mình có chút dáng dấp liền muốn trèo lên giường của đàn ông, sao chúng mày lại đê tiện như vậy?”

An Tố nghe mà ngớ người, rõ ràng không hiểu bàTề đang nói gì.

“Nhìn gương mặt nhỏ bé này xem, mềm mịn đến nỗi khiến người ta phải ghen tị.” Bà Tề đưa tay ra, đầu ngón tay trượt dần dần từ thái dương xuống khóe mắt rồi đến gò má đến môi của An Tổ, trong mắt bà ta hiện rõ vẻ điên cuồng, “Cô nghĩ nếu tôi lột lớp da này đi, cô còn có mặt mũi để đi quyến rũ người khác nữa không?”

Lột da? Quyến rũ người khác? Quyến rũ ai? Bà Tề… quyến rũ ông Tề sao?

Trong lòng An Tố vô cùng hoảng sợ, đầu óc quay cuồng không ngừng lại được để nắm bắt được chút thông tin có ích nào.

“Bà Tề.” Vì cằm đang bị bóp mạnh, An Tố nói chuyện khó khăn, nên cũng không thể nào nói rõ ràng được, “Bà… hiểu lầm rồi, tôi… tôi không… không quyến rũ ông Tề.”

Nghe đến câu nói này, bà Tề đột nhiên mất kiềm chế, tát một cái vào mặt An Tố, “Tiện nhân, còn dám nói không có, tao đều nhìn thấy hết cảrồi!”

An Tố bị đánh đến đầu óc quay cuồng, vô thức nhìn về phía Thời Sênh.

“Mày làm cái ánh mắt đó cho ai xem? Bây giờ hắn cũng không thể nhìn thấy được, mày ỷ vào được hắn yêu chiều mà đắc ý có phải không? Không còn cái gương mặt xinh đẹp như hoa này, hắn còn để ý đến mày sao?” Bà Tề cười dữ tợn.

Bà ta buông An Tổ ra, quay người đi lấy những đồ dùng y tế đó.

An Tổ kinh hãi nhìn theo từng động tác của bà ta, người đàn bà này điên rồi sao?

Ánh sáng lạnh buốt của con dao dán vào má cô, giống như một con rắn độc đang trườn đi trườn lại.

“Ha ha ha, lũ tiện nhân các người đều phải chết, đều phải chết.” Ánh mắt bà Tề đột nhiên trở nên vô cùng tàn bạo, bàn tay lại tăng thêm sức mạnh.

Đúng lúc này đèn trong căn hầm đột nhiên vụt tắt, cả căn hầm tối đen như mực.

An Tố cảm nhận được một thứ đồ vật lạnh toát đang cứa đứt sợi dây thừng đang buộc trên người cô, không có gì ràng buộc nữa, cô lập tức chạy về phía bà Tề đẩy mạnh bà ta một cái, dựa vào vị trí trong trí nhớ, cô chạy hướng về phía cửa.

Cô sờ vào cửa sắt nhưng không tài nào mở được.

Da đầu bị đau dữ dội, cô bị một người túm tóc lôi mạnh về phía sau, cả người va vào sợi xích sắt ở bên cạnh, toàn thân đau ê ẩm.

“Đồ tiện nhân, còn dám chạy à?” Bà Tề thật sự rất khỏe, bà ta ấn An Tố vào tường rồi kéo sợi xích sắt quấn quanh người cô.

Thời Sênh đứng ở góc phòng, nhìn An Tố một lần nữa bị trói lại, chỉ biết ôm trán thở dài.

Khả năng chiến đấu của nữ chính thật đúng là…

Quả nhiên là trong truyện ma, khả năng chiến đấu đều thuộc về nam chính.

Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, quét một cái vào sườn bên cạnh dây xích sắt, một loạt những âm thanh rầm rầm như nước dội vào tai của bà Tề đang điên dại.

Người bà ta bỗng cứng đờlại, “Ai?”

Chỉ có những tiếng xích sắt va vào nhau leng keng loảng xoảng đáp lại bà ta mà thôi.

“Đừng có giả ma giả quỷ, mau lăn ra đây.” Bà Tề đưa mắt nhìn khắp một lượt trong bóng tối, nhưng ở đây không hề có một chút ánh sáng nào, đưa tay ra còn không nhìn thấy ngón, bà ta căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cơ thể không kìm được mà bắt đầu run lên cầm cập.

“Còn không mau chạy đi, định đợi tôi cho kiệu tám người khiêng đến cứu cô hay sao?” Giọng nói của Thời Sênh truyền vào tai của An Tổ.

Tuy rằng trong tình huống này cô không muốn nói vặn lại, nhưng mà cho kiệu tám người khiêng chẳng phải là để đi đón dâu hay sao?

An Tổ hít một hơi thật sâu, đạp mạnh một cái vào bụng bà Tề rồi nhanh chóng chạy về phía cửa.

Lần này cô dễ dàng kéo cánh cửa ra thế nhưng cảnh tượng bên ngoài cửa khiến cô sững sờ, lập tức đứng chôn chân tại chô.

Đó là… chó sao?

Hai con chó cao đến nửa người đang nằm vắt ngang giữa lối đi, nghe thấy tiếng động, cả hai con cùng ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người liền lập tức đứng dậy, nhe răng phát ra tiếng gầm gừ từ trong cổ họng, ánh mắt dữ dằn chăm chăm nhìn khiến An Tốtê da đầu.

Phía trước thì có chó, phía sau thì có một mụ điên.

Cô biết chạy làm sao?

Thời Sênh không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, gương mặt nhìn cô hiện rõ vẻ không còn gì để nói.

“Chị ma nữ, cứu em với!”An Tổ không thèm quan tâm đến khí phách gì nữa mà nhìn Thời Sênh gọi to một tiêng.

Chị ma nữ lợi hại như vậy, phải ôn thật chặt lấy chân chị manữ mới được.

Thời Sênh kéo thanh thiết kiếm về, lũ chó nhận biết được nguy hiểm lập tức quay đầu lại hướng về phíathanh kiếm sủa ầm ĩ không ngừng.

Đúng lúc này bà Tề cũng đuổi kịp ra ngoài, cả khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía An Tổ, “Tiện nhân!”

An Tổ cắn chặtrăng. Phải liều thôi!

Cùng lắm là chết, hai mươi năm sau ta lại là một cô gái xinh đẹp!

Cô hướng về phía Thời Sênh nhanh chóng xông ra ngoài, đại khái cũng giống như khi đối mặt với cái chết, con người ta sẽ tự bùng phát một sức mạnh phi thường, cô bỗng tránh được lũ chó, an toàn đứng ở phía đối diện chúng.

Cũng không đợi Thời Sênh kịp mắng cô, cô đã biết thân biết phận cắm đầu cắm cổ chạy ra bên ngoài.

Thời Sênh chỉ dùng thanh kiếm để thu hút hai con chó to kia, chứ không hề chém chúng, An Tổ vừa chạy qua, cô liền thu kiếm lại và bay ra ngoài, tốc độ nhanh hơn An Tố rất nhiều.

“Chị ma nữ, chờ em với” An Tổ chạy với tốc độ nhanh nhất trong đời mình.

Chạy ra khỏi tầng hầm, An Tổ đóng cánh cửa bên ngoài lại, còn lấy một tảng đá ở cạnh đó chèn trước cửa.

Lúc này mới ngồi thụp xuống đất thở hổn hển.

Cô suýt nữa chết dưới kia rồi. Thật đáng sợ.

“Chị ma nữ, cảm ơn chị”An Tổ chảy cả nước mắt nước mũi, “Nếu không có chị thì có lẽ em đã chết rồi, chị manữ, chị thật tốt bụng”

Thời Sênh được tặng cho cái mác người tốt lên tiếng: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn xem xem cô đần đến mức nào thôi.” Bản cô nương làm gì có thời gian mà đi làm từ thiện, đều chỉ là vì muốn nam chính yêu mà không có được, nên tất nhiên không thể chờ nam chính đển cứu cô, để cô yêu nam chính được.

“Hả?” An Tốngẩn ra nhìn Thời Sênh.

“Thiểu năng”. Thời Sênh kiêu ngạo, lạnh lùng ném lại hai từ rồi bỏ đi.

An Tố thiểu năng: “…” Cô thực sự đần như vậy sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.