Boss Là Nữ Phụ – Chương 222: Hôn ma nghich ngợm (4) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 222: Hôn ma nghich ngợm (4)

Cuối cùng Thời Sênh vẫn được ăn thịt, C à không, là ngửi… Phong Cẩm nhìn bóng người màu trắng cứ bay vòng vòng quanh bàn ăn, muốn thò tay cầm thức ăn, lại thấy đầy vạch đen, giờ không chỉ tính cách thay đổi, ngay cả chỉ số thông minh cũng bị hạ xuống sao?

Thời Sênh bày tỏ, không phải là chỉ số thông minh bị hạ xuông, là do cô không quen làm ma thôi.

Không ăn được thịt. Trừ điểm! Làm ma chẳng có gì hay cả.

Thời Sênh bay tới trước mặt Phong Cẩm: “Có cách gì có thể làm cho tôi hoàn dương không?”

Cuối cùng nam chính cũng hoàn dương, nhất định cô cũng có thể hoàn dương.

Phong Cẩm ngẩng đầu nhìn cô, lúc này đôi con ngươi tối tăm kia có âm khí lượn quanh, độ ấm ban phía thoáng như đều bị đọng lại, mang theo trọng lượng nặng trịch đè ép Thời Sênh.

Thời Sênh nhíu mày, đang nói chuyện, bỗng cảm giác thân thể mình không thể nhúc nhích được, giống như có sợi dây thừng vô hình trói chặt tứ chi của cô, thân thể hoàn toàn không thể động đậy.

CMN, đây là tình huống gì vậy?

Phong Cẩm đứng dậy, ngón tay tái nhợt của hắn nắm lấy cằm Thời Sênh, hơi nâng lên.

Trong nháy mắt được tiếp xúc với Phong Cẩm, Thời Sênh cảm thấy cằm mình bị tê dại, cái cảm giác khó tả này, quả thật là muốn chết.

“Ninh Oanh, Nạp Lan. Ảnh cho cô lợi ích gì, để cô về thăm dò tôi, hả?”

CMN, ai muốn thăm dò hắn, điên à!

Thời Sênh đau đến nhe răng trợn mắt, gọi thiết kiếm ra chém về phía Phong Cẩm.

Hắn tưởng bản cô nương dễ bắt nạtà?

Tại thời điểm thiết kiếm xuất hiện, Phong Cẩm thoáng nhíu mày, thanh kiếm này.

Nhưng thiết kiếm cũng không cho Phong Cẩm cơ hội suy tính, chém thẳng về phía đầu hắn.

Phong Cẩm muốn tránh thiết kiếm, nhất định phải buông Thời Sênh ra, tay hắn buông lỏng, thiết kiếm lập tức thu thế, bay về bên người Thời Sênh, cắt đi sợi dây vô hình trên người cô.

Trói buộc được cởi ra, Thời Sênh liền ôm căm, đau đên giơ chân, gào lên với Phong Cẩm: “Phong Cẩm, anh bị điên à!”

Ôi cằm của ông. Mẹ nó chứ, liệu có gẫy không?

Phong Cẩm đứng ở trên ghế sô pha đổi diện, dùng ánh mắt thâm trầm âm u nhìn thiết kiểm bên cạnh cô.

Một lúc lâu sau Thời Sênh mới cảm thấy loại cảm giác bị bỏng này giảm bớt vài phần, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Phong Cẩm đang quan sát thiết kiếm.

“Nạp Lan. Ảnh muốn cô hỏi gì từ chỗ tôi?” Phong Cẩm dời tầm mắt đi, trong giọng nói sinh ra vài phần kiêng kỵ

Chỉ mới một tháng không gặp cô, vậy mà cô lạị có thêm một thanh kiếm không rõ nguồn gốc, còn phản bội hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Phong Cẩm liền tuôn ra một luồng khí tàn ác, kẻ phản bội hắn đều đáng chết.

Trong đáy mắt như nổi cơn giông bão, muốn Xé nát Thời Sênh.

“Này này, anh đừng biến đen chứ.” Thấy vẻ mặt của Phong Cẩm có gì đó bất thường, Thời Sênh vội vàng lên tiếng: “Tôi và Nạp Lan. Ảnh không có quan hệ gì cả, một con ma háo sắc như vậy, ông đây làm sao có thể để ý được… anh nhìn tôi như vậy làm gì? Không tin? Vậy tôi cũng đành chịu.”

Thời Sênh nhún vai, vẻ mặt như thể”hắn tin hay không tùy hắn, dù sao thì ông đây vẫn sẽ nói như vậy.

Thoáng cái đã biến đen.

Không đáng yêu như thế, nhất định không phải Phượng Từ của cô.

Thời Sênh cầm thiết kiếm, đánh giá thực lực của hai bên địch ta, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ.

Cô rất muốn làm sờ một chút, nếu như tên này khộng phải Phượng Từ, cô sẽ lập tức chém hăn.

Mà bây giờ còn chưa xác định được, cô không dám chém.

Phong Cẩm nhìn cô chằm chằm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Toàn bộ không gian đều an tĩnh lại, ma thì không có hô hập, nhưng Thời Sênh gần như không nghe thấy hô hấp của Phong Cấm.

Nếu như không phải ngực của hắn còn đang phập phồng, cô cũng hoài nghi tên này cũng là một con ma.

“Đêm nay, làm cho tôi xem.”

Phong Cẩm ném lại những lời này rồi xoay người đi vào thư phòng.

Làm cho hắn xem? Làm cái gì cho hắn xem? Thật đúng là! Tức chết bản cô nương.

Thời Sênh cầm thiết kiếm đâm đâm vào ghế sô pha trong nhà Phong Cẩm, cuối cùng cảm thấy vẫn chưa hết giận, liền dùng kiếm chặt bỏ đi, cái ghế sô pha vô tội cứ như vậy bị phân thây.

Nửa giờ trước khi đến mười hai giờ, Phong Cẩm đi từ căn phòng kia ra, thấy một đống hỗn độn khắp nhà mình, nhất thời lặng im không nói gì.

Hắn nhìn về phía ma nữ mặc áo trắng đang ngồi ở trên một đống phế phẩm, vắt chéo chân, lúc lắc đầu, ngâm nga một ca khúc không biết tên.

Nếu như không phải mình có khế ước ma với cô ta, hắn thật sự sẽ hoài nghi, cô ta là do người khác giả mạo.

Trước đây, dù Ninh Oanh hơi nóng nảy, nhưng cô rất nghe lời, nào dám làm càn như vậy trước mặt hắn.

Hủy hết nhà hắn rồi còn gì.

Ngón tay Phong Cẩm nắm lại phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc, muốn bóp chết cô ta, làm sao bây giờ.

Thời Sênh kéo thiết kiếm bay. tói trước mặt Phong Câm, ngang ngược phât phât tay: “Đi trước dẫn đường.”

Ủ, càng muốn bóp chết cô ta.

Ánh sáng trong căn phòng này có chút tối, khuôn mặt Phong Cẩm ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ lắm, nhưng mà đôi con ngươi kia tản ra ánh sáng lạnh âm u.

Thời Sênh cảnh giác nhẹ nhàng lùi về phía sau một khoảng cách: “Bán thân không bán nghệ, mặc dù tôi là ma được anh nuôi, nhưng nếu anh muốn tình người duyên ma thì tôi kiên quyết không đồng ý đâu.”

Không bán nghệ? Kỹ năng giường chiếu à?

Phong Cẩm nhẫn nhịn cái xúc động muốn bóp chết Thời Sênh, mở cửa đi ra ngoài.

Tại thời điểm Thời Sênh còn không có theo sau, “phịch” một tiếng đóng cửa lại.

Thời Sênh bỗng nhiên bị phanh lại, biểu cảm trên mặt cực kỳ phong phú.

Không đúng, cô có thể trực tiếp xuyên tường, dừng lại ở đây làm gì?

Thời Sênh kéo thiết kiếm xuyên qua cửa, đúng là cô đã đi ra, nhưng thiết kiếm thì bị kẹt ở trong.

Thiết kiếm là thực thể, tất nhiên không thể xuyên qua cửa.

Phong Cẩm yên lặng nhìn Thời Sênh phạm sai lầm ngu xuẩn.

Kết quả.

Cửa nhà hắn hi sinh anh dũng, chết không có chỗ chôn.

Bị chém thành hai nửa! Phong Cẩm: “…” Cái con ma cuồng bạo lực này!

Thời Sênh hài lòng kéo thiết kiếm đi ra khỏi cửa chính, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được cô.

Món đồ chơi thiết kiểm này không thể thu vào được, tên Phong Cấm này có sát khí Với cô, bảo vệ tính mạnh quan trọng hơn.

“Cất kiếm đi.” Phong Cẩm dời mắt khỏi thi thế của cái cửa đã hoàn thành xong sứ mạng kia, nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh giấu thiết kiếm ra phía sau: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng vũ khí không thể rơi xuống, đây là vũ khí chế tạo từ linh hồn của tôi, không cất.”

Phong Cẩm: “…”Kẻ ngốc này ở đâu ra vậy?

hắn hít thở sâu một hơi, “Nó không ẩn thân được, sẽ gây chú ý.”

“Anh đùa tôià, giờ này rồi có ai không sợ chết lượn lờ bên ngoài, không sợ gặp ma sao?”

Thời Sênh làm ra vẻ tôi không cất đấy, hắn làm gì được tôi.

Phong Cẩm lần nữa liếc nhìn cửa bảo vệ bị phá hủy kia, yên lặng xoay người đi về phía thang máy.

Tuy nơi hắn ở là một khu chung cư bình thường, nhưng tầng này không có người, cho dù có người đến, cũng vào không được, cho nên cửa phòng có để mở cũng không sao.

Thời Sênh lắc lư đi vào theo, chưa từ bỏ ý định tiếp tục thử sờ hắn.

Phong Cẩm mắt nhìn thẳng, không thèm để ý tới cô. Chờ đến lúc lên xe, Thời Sênh mới yên tĩnh lại.

Cô phải nghĩ biện pháp áp chế khế ước ma của cô với Phong Cẩm, không phải thật sự muốn nhổ lông của Phong Cẩm, hắn muốn giết chết mình, đoán chừng mình thật sự sẽ không chạy thoát.

Loại vật như khế ước này có rất nhiều tính ràng buộc.

Ví dụ như khế ước ma mà cô ký kết với Phong Cẩm, là một loại khểước chủtớ.

Phong Cẩm muốn cô chết, cô căn bản không có năng lực phản kháng.

Vì mạng nhỏ, Thời Sênh quyết định – tạm thời sẽ không trêu chọc Phong Cấm.

Đợi đến khi tìm được biện pháp, lại đi trêu chọc hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.