Boss Là Nữ Phụ – Chương 1990: Chúa tể của tinh tế (36) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 1990: Chúa tể của tinh tế (36)

Thần Hành tranh thủ lúc không có Phượng Từ liền đi vào, “Chủ nhân, chủ nhân, có tin tức của Thập Phương rồi.”

Thần Hành bổ nhào vào người Thời Sênh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, chỉ thiếu điều viết thêm hai chữ hưng phấn ở trên mặt.

Thời Sênh xách cô nhóc ra, “Đứng tử tế.”

“Chủ nhân…” Thần Hành ấm ức kêu lên.

“Cẩn thận Phượng Từ đánh mi đấy.” Thời Sênh véo cái mặt tròn xoe của cô nhóc, lên tiếng đe dọa.

Nghe thấy tên Phượng Từ, Thần Hành lập tức im miệng, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ ấm ức. Giờ chủ nhân không thích nhóc nữa rồi, thương tâm quá, Thập Phương cũng chẳng ở đây, càng thương tâm hơn.

“Thập Phương có truyền lại lộ tuyến không vậy?”

“Sao có thể nhanh như thế được ạ, hiện tại không thể dùng Tinh Võng mà.” Thần Hành trả lời trong vẻ tủi thân.

“Chờ Thập Phương truyền chỉ dẫn lộ tuyến về thì lập tức khởi hành.” Thời Sênh phân phó Thần Hành.

Lúc trước, đoàn đội dựng Tinh Võng vô cùng cẩn thận, đầu não và máy chủ đều tách ra. Thứ cô hủy diệt chỉ là một trạm trung chuyển của đầu não mà thôi, chỉ cần máy chủ vẫn còn thì Tinh Võng vẫn có thể khởi động, chẳng qua là không có Linh mà thôi.

“Chủ nhân, cho dù chúng ta tìm được máy chủ thì cũng không khởi động được đầu não, thế thì có ích gì chứ?” Thần Hành không hiểu nổi.

Thời Sênh ném cho Thần Hành một ánh mắt tự mình hiểu đi, sau đó đuổi nhóc ra ngoài.

Thần Hành: “??”

Ý của chủ nhân là gì thế?

Nhưng mà sắp được gặp Thập Phương rồi.

Rốt cuộc cũng có người chơi cùng nhóc rồi.

Lộ tuyến mà Thập Phương truyền về hơi chậm, đến khi Thời Sênh đuổi được tới vị trí của anh ta thì Thượng Quan Phổ lại đánh thắng thêm hai trận. Bên phía Cesar tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, đã hoàn toàn bị đánh bật ra khỏi tinh hệ U Minh, hướng dần về phía Liên Minh.

Tàu Hồi Tố bay lơ lửng một cách lặng lẽ trên một hành tinh. Thời Sênh cho tàu Vô Cực và tàu Hồi Tố nối đường đi với nhau. Thập Phương mang theo người tới, khom lưng hành lễ: “Gia chủ.”

Trảm Long Vệ bên phía Thời Sênh vô cùng vui sướng, cuối cùng cũng nhìn thấy Quan chấp hành rồi.

Một ngày không nhìn thấy Quan chấp hành thì trong lòng họ vẫn không yên tâm.

“Vất vả rồi.” Thời Sênh gật đầu.

“Là việc Thập Phương nên làm, không tính vất vả gì.” Thập Phương trả lời rất nghiêm túc, “hành tinh bên dưới chính là nơi mà gia chủ muốn tìm.”

Thời Sênh đứng trước cửa khoang trong suốt nhìn xuống hành tinh bên dưới. Hành tinh này có một phần hai là nước, mà ở nửa phần đất liền còn lại, có một khu vực được phủ một màu đen nhánh.

Nơi này là nơi mà lúc trước đoàn đội xây dựng Tinh Võng đã đặt máy chủ.

Tinh Võng chỉ bao trùm sáu đại tinh hệ, nhưng không ngờ nơi đặt máy chủ lại ở bên ngoài sáu đại tinh hệ.

Vì để bảo vệ máy chủ, những người đó quả thực đã bỏ ra không ít thủ đoạn.

“Gia chủ, chúng ta không thể dừng lại nơi này quá lâu được. Tôi phát hiện ra nơi này có một nguồn năng lượng rất lạ.” Thập Phương nhắc nhở Thời Sênh, “Tạm thời không biết là gì.”

Vũ trụ này tất nhiên không chỉ có sáu đại tinh hệ, ở những nơi mà bọn họ chưa tìm kiếm tới còn rất nhiều sinh vật. Hầu hết mọi người đều không rời khỏi phạm vi của sáu đại tinh hệ, một khi rời khỏi rồi, gặp phải cái gì cũng khó mà nói được.

Thời Sênh thu tầm mắt lại, giọng nói vững vàng, “Các anh chờ ở trên này.”

“Gia chủ?” Thập Phương nhíu mày, “Ngài muốn xuống đó một mình sao?”

Anh ta đã từng phái tàu không người lái xuống hành tinh đó xem xét, nhìn có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng sau khi tàu không người lái quay về, xung quanh tàu Hồi Tố luôn xuất hiện những năng lượng rất lạ.

Anh ta không biết là tàu không người lái mang về hay sinh vật ở gần đây phát hiện ra họ, tóm lại ở đây rất không an toàn.

Để một mình Thời Sênh đi xuống, tất nhiên Thập Phương là người đầu tiên không đồng ý.

“Các anh xuống thì có tác dụng gì không?” Thời Sênh nói đầy khinh thường, “Được rồi, mau chuẩn bị đi.”

Thập Phương: “…”

Sao bọn họ đi xuống lại vô dụng được chứ?

Thập Phương cũng không dám phản bác Thời Sênh: “Vậy thiếu gia thì sao?”

“Không dẫn anh ấy theo.” Thời Sênh lập tức đáp lại, “Tôi sẽ quay về nhanh thôi.”

Ngay cả Phượng Từ cũng không dẫn theo…

Bình thường, gia chủ đi đâu cũng dẫn hắn theo. Tuy nói có thể gia chủ xuống đó có việc nhưng chẳng phải lúc cô ấy đi đánh nhau cũng dẫn Phượng Từ theo sao? Đây chẳng phải là chứng minh dưới đó rất nguy hiểm à?

Thời Sênh một mình lái cơ giáp xuống đó, có những hành tinh sẽ không có tầng khí quyển mà lại có một tầng từ trường rất kỳ quái, hành tinh này cũng thế. Khi cơ giáp tiến vào vùng từ trường đó liền không khởi động được nữa, lập tức rơi xuống với tốc độ cực nhanh, cũng may ngoại trừ hệ thống không vận hành được thì cũng không có chuyện gì khác phát sinh cả.

Sau khi rời khỏi vùng từ trường kia, cơ giáp liền khôi phục lại như thường, Thời Sênh có thể nhìn thấy một mảng núi non xanh mướt bên dưới.

Thời Sênh thử truyền tin về cho tàu Vô Cực nhưng lại phát hiện không gửi được tin. Cô lấy Thần Hành ra, dùng Thần Hành truyền tin thì có thể gửi đi ngay lập tức.

Lúc trước, Thập Phương cũng nói rằng anh ta cho tàu không người lái xuống cũng gặp phải tình huống y như vậy. Nói cách khác, rất có khả năng vùng từ trường trên không kia là nhằm vào cơ giáp.

Dùng từ trường để tác động, quả thực là một cái bẫy thiên nhiên rất lớn.

Hừ…

Thời Sênh báo bình an cho bên trên, lại lái cơ giáp hướng về khu vực màu đen bên dưới.

Ở trên trời nhìn thì không xa, nhưng bay tới đó quả thực tốn không ít thời gian.

Đến tận hôm sau, Thời Sênh mới tới được nơi cần tới. Đó là một hẻm núi, bốn phía là núi non vây quanh, ở giữa là một con sông, mà những kiến trúc màu đen kia được xây dựng từ kim loại.

Thời Sênh đáp cơ giáp xuống mặt đất bằng phẳng. Mặt đất rất sạch sẽ, cách đó không xa còn có người máy. Người máy nhìn có vẻ xưa cũ, kích thước dường như cũng là loại đã sớm không được phát minh ở thành phố nữa.

Sau khi ngồi trong cơ giáp quan sát một hồi, Thời Sênh mới mở cơ giáp và đi ra.

Người máy kia đã dừng vận hành. Thời Sênh khởi động nó, đại khái chỉ là một người máy không quan trọng lắm, cũng không cần phải có thông tin chứng thực gì. Thời Sênh có thể dễ dàng để Thần Hành xâm nhập vào nó để đọc nhật ký vận hành, phát hiện thời gian dừng vận động của nó là không lâu sau khi cô phá hủy Tinh Võng, có thể là do lệch múi giờ nên thời gian không quá chuẩn.

Người máy đã vô cùng cũ nát, vỏ bên ngoài đều bong tróc, để lộ ra những dây nhợ ở bên trong. Sau khi Thời Sênh khởi động lại, nó liền phát ra những tiếng kêu răng rắc, rồi bắt đầu dọn dẹp sạch mặt đất xung quanh.

Thời Sênh nhìn mác công ty sản xuất ra nó, là một nhãn hiệu lâu đời, hiện giờ vẫn còn tồn tại.

Thời Sênh đi về phía kiến trúc bằng kim loại màu đen kia, kiến trúc này không cao, chỉ có hai tầng, toàn thân đen nhánh, ánh sáng phản chiếu chẳng khác nào một tấm gương. Nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy có chỗ khấp khiểng nào, những chỗ tiếp nối nhìn cực kỳ hoàn mỹ.

Những kiến trúc đều nằm rải rác trong sơn cốc. Có nhiều kiến trúc hình chữ nhật, lại có kiến trúc hình lập phương, nhìn tổng thể giống một chữ hồi (出).

Thời Sênh nhìn thấy người máy chiến đấu ở ngay ngoài lối vào, cũng được sản xuất từ một công ty giống người máy vệ sinh bên ngoài, có điều nhìn mới mẻ hơn nhiều.

Chẳng lẽ còn có người tới đây bảo dưỡng ư?

Thời Sênh gãi đầu, loại này cô không dám khởi động lung tung, lỡ đâu lát nữa một đám tụ lại đuổi theo cô thì chết mệt.

Cô vừa mở cửa vào liền hiểu ra tại sao đám người máy chiến đấu lại mới hơn nhiều như thế. Bởi vì ở đây có một lò sản xuất dây chuyền, còn có một người máy bán thành phẩm đang dừng trên băng chuyền sản xuất.

Lúc Linh còn tồn tại, nó có thể tự mình khống chế dây chuyền sản xuất này để đổi mới đám người máy cũ mèm kia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.