Boss Là Nữ Phụ – Chương 1966: Chúa tể của tinh tế (12) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 1966: Chúa tể của tinh tế (12)

Thành phố Mục Khoa.

Đây là một thành phố xưa cũ, nhiều năm từng là thành trì phồn hoa nhất ở Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt.

Nhưng sau một trận bạo động, thành phố Mục Khoa bị bắn phá. Nơi này không thể nào khôi phục lại bộ dáng như xưa nữa, chỉ có phế tích đổ nát, hoang tàn.

Hoàng thất có ý định muốn xây dựng lại thành phố Mục Khoa. Đây vốn là Đế Đô Tinh của tinh hệ Xích Nguyệt. Có một thành phố vứt đi như thế này tồn tại thật sự ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của tinh hệ Xích Nguyệt.

Nhưng lần đề nghị nào cũng bị cư dân của thành phố Mục Khoa phản đối, thêm một vài nguyên nhân khác nên tới giờ vẫn chưa giải quyết được gì.

Thành phố Mục Khoa liền mang theo bộ dáng hoang tàn đó tồn tại tới tận bây giờ, trở thành một phong cảnh khác biệt ở Đế Đô Tinh, không ngờ còn hấp dẫn rất nhiều người tới tham quan.

Cảng mà Caroll tìm cho Thời Sênh chính là ở thành phố Mục Khoa.

Người trong thành phố Mục Khoa đều rất nghèo, cảng đã sớm bỏ hoang, không người thăm hỏi tới.

Tàu Vô Cực đáp xuống bến cảng hoang vắng. Nơi này mang đầy hơi thở hoang phế, mặt đất vì nhiều năm không có người đi lại nên đã sớm rạn nứt. Cỏ hoang mọc qua các khe hở, giương nanh múa vuốt tuyên thệ chủ quyền.

Thập Phương dẫn Trảm Long Vệ xuống kiểm tra một lần, xác định an toàn mới quay lại bảo Thời Sênh xuống.

Lúc này ở thành phố Mục Khoa đang là mùa đông, cho dù tuyết chưa rơi nhưng cũng cực kỳ rét buốt, gió thổi qua như mang theo dao nhỏ, cắt lên da đau buốt vô cùng.

Phượng Từ bị Thời Sênh bọc kín người, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt.

Chàng trai chẳng khác nào búp bê được trưng bày trong tủ kính, từ đầu đến chân đều lộ ra hai chữ tinh xảo, đứng ở giữa khung cảnh hoang vắng tiêu điều càng giống như bước nhầm vào phim trường.

Còn Thời Sênh thì ăn mặc tùy ý hơn nhiều. Cô vẫn mặc váy dài ở trong khoang thuyền lúc trước, bên ngoài phủ một áo choàng, một tay giữ chặt áo choàng, một tay dắt Phượng Từ.

“Tôi chỉ có thể đưa các cô tới chỗ này.” Caroll xuống từ một phi thuyền khác, vượt qua gió lạnh tiến tới, “Người cô nói tôi sẽ lưu ý, nhưng giờ đang trong thời kỳ loạn lạc, Tinh Võng cũng không thể sử dụng, khả năng tìm được người là rất thấp.”

“Ừm.” Thời Sênh khẽ đáp lại một tiếng.

Caroll hơi chần chừ: “Hy vọng Thời gia chủ nói chuyện giữ lời.”

“Yên tâm, cho dù có tìm được người hay không, sau khi tôi rời đi sẽ trả lại Ngân Hồ cho anh.”

Caroll hừ lạnh, “Hy vọng là như vậy.”

Nếu không phải vì Ngân Hồ, còn lâu hắn mới hạ mình như thế.

Caroll hậm hực rời đi.

Thời Sênh nhìn về phía thành phố đã gần như bỏ hoang, sự tối tăm lại hiện lên từ trong đáy mắt.

“Gia chủ, bây giờ chúng ta làm gì tiếp?”

Thời Sênh thu hồi tầm mắt, thong dong đáp: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.”

“Gia chủ, người kia thì làm sao đây?”

Mọi người ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra sau phi thuyền của mình còn treo một người, suýt chút nữa bọn họ quên mất.

“Đi xem đã chết chưa, chết rồi thì ném đi.”

Thập Phương dẫn hai người tới kiểm tra dải lụa hình người kia, kết quả thực khiếp sợ… chưa chết.

Người đó vẫn còn sống.

Rốt cuộc sinh mệnh của một người phải ngoan cường thế nào mới có thể sống sót trong hoàn cảnh không ăn không uống, còn không ngừng quá độ như thế?

Siêu nhân chắc?

Thời Sênh quyết định tới xem giống loài thần kỳ đó.

Người bị Thập Phương kéo xuống, đặt trên mặt đất gồ ghề. Trên thân thể người đó mặc một bộ quần áo rất kỳ quái, bó chặt lấy thân thể bao gồm cả mặt, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt và miệng mà thôi.

Người này chẳng khác nào một cái xác được nhét vào trong túi đựng tử thi.

Một đám người vây quanh một cái “thi thể”, đưa mắt nhìn nhau.

“Thử xem có thể lôi hắn ta ra không.” Thời Sênh phá vỡ sự im lặng.

Người này có thể sống trong thời gian lâu như thế, chắc chắn là dựa vào bộ quần áo kỳ quái mặc bên ngoài này. Còn có rất nhiều đồ mà người ta không biết tồn tại ở Tinh Tế, thế nên gặp được chuyện kỳ quái cũng không có gì đáng kinh ngạc hết.

Có lẽ biết đâu giây tiếp theo, kỳ tích sẽ phát sinh trên chính người bạn.

Trảm Long Vệ lùi về sau một đoạn, để lại người chuẩn bị kéo người kia ra khỏi túi bọc xác.

Nhưng bọn họ mất sức nửa ngày cũng không kéo người ra được, cái túi bọc xác đó gặp mềm thì mềm, gặp cứng thì cứng, thần kỳ một cách khó mà tin nổi.

“Gia chủ.” Thập Phương nhìn về phía Thời Sênh, phải làm thế nào bây giờ?

Thời Sênh cũng khá tò mò về thứ này, “Cứ mang theo, ngày mai vẫn chưa tỉnh lại thì ném đi.”

“Vâng.” Thập Phương cho người khiêng “thi thể” kia lên.

Thời Sênh xoay người thu tàu Vô Cực vào trong không gian. Có người của Trảm Long Vệ kinh ngạc, nhưng cũng có người bình tĩnh. Thập Phương và Thần Hành thì thấy nhiều rồi nên càng chẳng có cảm xúc gì.

Thành phố Mục Khoa này có rất nhiều nhà bỏ hoang. Thập Phương tìm một địa điểm an toàn, bố trí một hồi, coi như chỗ ở tạm thời.

“Tiểu Sênh, anh hơi đói.” Phượng Từ kéo tay Thời Sênh, chớp mắt nhìn cô.

“Ăn một chút đồ lót dạ trước đi đã.” Thời Sênh tiện tay đưa cho hắn một túi bánh.

Phượng Từ ngoan ngoãn ôm túi bánh ăn, thỉnh thoảng lại nhét một, hai cái cho Thời Sênh.

Thời Sênh dùng Thần Hành đã hóa thành máy tính bảng xem xét gì đó. Phượng Từ đưa bánh qua, Thời Sênh há mồm định cắn, ai ngờ chẳng cắn được gì.

Phượng Từ lại một lần nữa đưa bánh tới. Thời Sênh vẫn cắn hụt như cũ. Sau mấy lần, cuối cùng cô phải ngẩng đầu lên.

“Không thấy ấu trĩ à?” Thời Sênh cướp bánh ở trong tay hắn rồi ném vào miệng mình.

Phượng Từ hơi khựng lại, không nói gì, ôm bánh ngồi yên một chỗ vừa ăn vừa suy tư gì đó.

Mấy điều trên sách viết thật vớ vẩn, Tiểu Sênh căn bản chẳng mắc lừa chút nào!

Thời Sênh xem máy tính bảng, phát hiện Phượng Từ ngồi yên bên kia rất lâu, lại vừa lúc ngồi trước đầu gió nên sắc mặt đã hơi trắng bệch.

Cô lập tức thu Thần Hành vào, đứng lên kéo Phượng Từ lại: “Có phải đầu óc lại có vấn đề rồi không hả? Sao lại ngồi đấy? Có lạnh không, đưa tay em xem nào.”

Phượng Từ đưa tay ra, Thời Sênh cầm lấy, rất ấm áp, không hề lạnh.

Có lẽ là chỉ thổi vào mặt nên mặt mới hơi trắng mà thôi.

Thời Sênh dán vào cánh môi hắn, dùng hơi thở ấm áp của mình để phủ lên cánh môi lạnh băng của hắn. Trong mắt Phượng Từ như có ánh sáng lấp lánh. Hắn ôm eo Thời Sênh, kéo cô vào lòng mình để nụ hôn được sâu hơn.

Gương mặt Phượng Từ dần khôi phục lại vẻ hồng hào, không còn lạnh lẽo nữa mà thậm chí tản ra cả hơi ấm, lúc đó Thời Sênh mới buông hắn ra.

Phượng Từ giương cánh môi đỏ thắm. Hắn ngắm người bên cạnh mình, cẩn thận hỏi: “Tiểu Sênh, kỹ thuật hôn của anh có phải khá hơn rồi không?”

“Thật à?” Thời Sênh nghiêm mặt, “Anh thử lại chút xem nào, để em xem xem.”

Phượng Từ lại thò tới gần một lần nữa.

Vài phút sau, Thời Sênh lắc đầu đầy trấn định, “Không thấy.”

Vẫn chẳng khác nào chó gặm.

Phượng Từ nhíu mày, không thật à?

“Luyện dần dần.” Thời Sênh vỗ vai Phượng Từ an ủi, “Kiểu gì cũng tốt hơn thôi.”

“Oh.”

Phượng Từ thấy Thời Sênh không để ý tới mình thì rời khỏi phòng và đi ra ngoài. Trảm Long Vệ ở bên ngoài đang nấu cơm, mùi thơm sực nức.

“Thiếu gia, cơm chiều sắp xong rồi.” Trảm Long Vệ cho rằng Phượng Từ ra ngoài giục họ nấu cơm.

Phượng Từ không nói gì, Trảm Long Vệ cũng quen với bộ dáng này của hắn. Ngoại trừ lúc nói chuyện với gia chủ ra, còn lại bình thường dù ai có nói gì hắn cũng sẽ đều im lặng như thế này.

Lúc không bình thường chính là khi nhắc tới gia chủ.

Trảm Long Vệ không dám trì hoãn, nhanh chóng bày đồ ăn ra, “Thiếu gia, để tôi mang vào cho ngài và gia chủ nhé?”

Bàn tay dưới áo choàng của Phượng Từ dần nâng lên.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.