Thời Sênh nghịch điện thoại di động, nam sinh có thể nhìn thấy rõ ràng là cô đang bấm một dãy số.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, duỗi tay định cướp lấy điện thoại, nhưng không ngờ lại vồ hụt. Thiếu nữ dễ dàng tránh sang một bên rồi đứng yên, giơ điện thoại lên bên tai: “Alo, tôi muốn báo án, có người giết người, địa chỉ ở…”
Tốc độ nói chuyện của Thời Sênh rất nhanh, lúc nam sinh kia xông tới thì cô đã nói xong rồi.
Thiếu nữ ném cho nam sinh một nụ cười mỉm.
“Cô…” Vẻ mặt của nam sinh cứng đờ. Hắn nhìn Thời Sênh rất cảnh giác, “Cô là ai?”
“Nhân chứng của vụ án.” Thời Sênh chỉ vào mắt mình, sau đó lại nhét điện thoại vào trong túi, kiêu ngạo liếc nhìn nam sinh, “Giờ muốn giết tôi diệt khẩu à?”
Nam sinh hít sâu một hơi, “Cô có biết thứ vừa rồi là gì không hả?”
Thời Sênh cười đầy lưu manh, “Biết hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tôi nhìn thấy anh giết người.”
Nam sinh: “…”
Đứa con gái này bị điên rồi à?
Nhìn thấy người ta giết người mà còn… hưng phấn như thế?
“Cô biết tôi sao?” Nam sinh hỏi với vẻ khẳng định, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Hội trưởng đúng là quý nhân hay quên chuyện, không lâu trước đây vì lựa chọn của anh mà tôi bị ép phải nhảy lầu, nhanh như thế mà đã quên rồi là không tốt lắm đâu?”
Bị bắt nhảy lầu?
Cảnh Mộ lục lọi trong ký ức một chút, lập tức nghĩ tới buổi tiệc chào đón tân sinh viên kia.
“Là cô…” Tòa nhà cao như thế mà cô ta đã hồi phục nhanh như thế sao?
Hắn chỉ chịu trách nhiệm giải quyết trong phạm vi huyết tộc, không phải chịu trách nhiệm cho các chuyện sau đó, vì thế hắn cũng không biết cô ta bị thương nặng thế nào. Nhưng dựa theo lý thuyết, người bình thường mà nhảy xuống từ tầng cao như thế, có thể sống được cũng đã xem như kỳ tích, thế mà giờ cô ta còn có thể tung tăng đi lại khắp nơi rồi…
Cảnh Mộ lại đánh giá Thời Sênh một lần nữa, xác định cô không thay đổi gì, vẫn là con người thì càng nhíu mày chặt hơn.
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên một độ cong ác liệt, “Có phải rất bất ngờ khi thấy tôi chưa chết không hả?”
“Cô muốn làm gì?” Cảnh Mộ không muốn nhiều lời với cô. Cô gái này có mặt ở đây chắc chắn là có mục đích gì đó, “Chuyện lúc đó, tôi chỉ có thể lựa chọn một người, còn về chuyện của cô, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
Thời Sênh hất một lọn tóc ra sau, “Anh lựa chọn ai tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi không có mục đích gì hết, đơn giản là vừa lúc thấy có người giết người nên mới báo cảnh sát thôi.”
Nguyên chủ không hận Cảnh Mộ, vì thế hiện tại cô cũng chỉ là thấy chuyện bất bình rút điện thoại… à không, rút đao tương trợ.
Cảnh Mộ không thể nhịn nổi nữa, “Chẳng lẽ cô không ký hiệp nghị bảo mật ư, bên trên viết rõ ràng là không thể truyền chuyện này ra ngoài bằng bất kỳ phương pháp nào. Nếu không cô sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Thời Sênh suy tư một lát, lúc nằm viện, hình như cũng có người tới tìm cô, có điều cô đã lấy cớ là đau đầu để từ chối gặp nên cũng chưa ký cái hiệp nghị nào hết, “Không thấy có.”
Cảnh Mộ: “…”
Đám người kia làm việc kiểu gì thế không biết!
“Cô có mục đích gì, nói thẳng ra.”
“Tôi thật sự không có mục đích gì.” Chẳng lẽ người đi đường thấy án mạng thì không được báo cảnh sát à?
Thời Sênh kiên trì nói mình không có mục đích, Cảnh Mộ còn có thể nói gì chứ?
Một đống tức tối nghẹn mãi ở ngực không phát ra được, chẳng lẽ hôm nay ra cửa không xem lịch thật sao? Gặp được một người quái đản thế này!
“Cậu Cảnh, cậu đang làm gì thế? Sao còn có… một người nữa?”
Trong bóng đêm, có mấy người xuất hiện. Vài người dừng trước cái xác kia, chỉ có một nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu xương chéo đi về phía Cảnh Mộ. Hắn vỗ vai Cảnh Mộ, ánh mắt tùy ý nhìn Thời Sênh ở đằng sau rồi lại thu lại đầy quỷ dị.
“Người bị hại à?” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu gán cho Thời Sênh một thân phận, “Vậy thì tí nữa nhớ ký hiệp nghị, cậu không nói sớm làm tôi không mang theo…”
“Cậu nhìn cô ta giống người bị hại lắm sao?” Cảnh Mộ chỉ vào Thời Sênh cực kỳ trấn tĩnh ở trước mặt.
Tư thế này, người không biết còn tưởng cô là cấp trên của bọn họ tới đây thị sát, làm gì có điểm nào giống người bị hại chứ?
Nam sinh đeo khuyên tai bộ xương khô hơi hoài nghi trong lòng, đây là người mà, không phải người bị hại thì là gì chứ?
Hắn tóm lấy tay Cảnh Mộ kéo sang một bên: “Có địa vị gì thế?”
“Không biết.” Cảnh Mộ cũng rất buồn bực, “Cô ta báo cảnh sát rồi, các cậu mau mang thi thể kia đi đi.”
“Báo cảnh sát á?” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu kêu lên một tiếng. Đám người đang xử lý thi thể lập tức nhìn về phía hắn.
“Sao cậu lại không ngăn lại hả? Ôi, tôi cực kỳ ghét giao tiếp với đám người đó.” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu trưng ra vẻ mặt như đưa đám, “Cậu không biết bọn họ phiền thế nào đâu, chẳng có bản lĩnh chó gì nhưng cứ bám vào mấy vấn đề mà hỏi đi hỏi lại, hỏi đến mức cậu muốn tự sát luôn ấy.”
Cảnh Mộ liếc nhìn đồng bạn, nếu có thể ngăn cản thì hắn còn để cô ta báo nguy chắc?
Vẻ mặt nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu đọng lại, “Khó làm sao?”
Cảnh Mộ nghĩ lại đoạn đối thoại vừa nãy với cô gái kia, cái này không thể dùng từ “khó” để hình dung được.
“Cứ mang đi trước đã.” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu nhìn vẻ mặt của Cảnh mộ liền biết vấn đề, lập tức huýt sáo ra hiệu cho mấy người đang xử lý thi thể ở đầu kia, “Đem cô ta đi cùng luôn.”
Thời Sênh trừng mắt, “Các anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa hả? Giết người diệt khẩu là phạm pháp đó!”
“Nhanh lên, lần chần cái gì.” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu thúc giục.
Bọn họ ra tay trước đấy nhé!
Bản cô nương chỉ đang tự vệ thôi, có chết cũng không chịu trách nhiệm đâu.
Người đàn ông đầu tiên đã áp sát Thời Sênh, giơ tay định chế trụ bả vai cô. Thời Sênh gạt tay hắn ra, trong lúc hắn đang kinh ngạc thì giơ chân đá vào bụng hắn. Người kia khom lưng che lại bụng, Thời Sênh liền nâng khuỷu tay giáng xuống gáy hắn.
Gã đàn ông kêu lên một tiếng rồi đổ gục xuống mặt đất.
Thời Sênh vẫy cánh tay, mẹ nó, đau quá đi mất!
Mấy người đối diện sững sờ, bọn họ còn tưởng đây chỉ là một nữ sinh tay trói gà không chặt, kết quả lại là một cái xương khó nhằn.
Vài người cùng xông lên.
“Giỏi thật…” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu đứng bên ngoài cảm thán, “Đáng tiếc hình như thân thể quá yếu nên không có sức lực mấy, chiêu thức cũng đầy lỗ hổng, toàn phải dựa vào tốc độ, có điều đúng là rất giỏi.”
Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu vừa mới cảm thán xong thì tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần hơn.
Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, người bên kia cũng bị Thời Sênh quật ngã xuống đất.
Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu thấy tình huống không ổn liền nói với những người đó: “Lui lui lui, mau đem thi thể đi, dọn sạch hiện trường đi đã.”
Những người đang lăn lộn trên mặt đất lập tức bò dậy, tập tễnh đi về phía bên kia dọn dẹp hiện trường.
Bọn họ vừa đi, xe cảnh sát liền tới. Người bên trên xuống xe, đầu tiên quan sát xem bọn họ có vũ khí hay không, sau khi xác định là không có mới tiến lên, “Có chuyện gì thế này, là ai báo cảnh sát? Ai giết người?”
Không thấy có thi thể nào ở hiện trường, chỉ có ba thanh niên đứng ở đây, vì thế cảnh sát liền cảm thấy đây là báo án giả.
“Không có gì, không có gì, là… cô em nhà tôi đang cáu kỉnh, không thể dỗ được thôi mà. Ai biết nó quýnh lên liền báo cảnh sát.” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu lập tức tiến lên hòa giải.
Mặt chú cảnh sát lập tức trầm xuống, “Các cô cậu có biết làm thế là phạm pháp không hả? Chuyện này có thể để các người đùa giỡn được à? Đi nào, tất cả theo chúng tôi về đồn.”
Hiện tại, đám người trẻ tuổi này không dạy dỗ cẩn thận thì bọn họ sẽ không biết trời cao đất dày là gì, phải báo phụ huynh tới mới được!
Mấy người cảnh sát không cho ai giải thích liền áp giải tất cả lên xe, vậy mà Thời Sênh cũng ngoan ngoãn lên theo.
[…] Ký chủ lại định làm gì đây?