Tất cả mọi người đều biết, Trì Tây được một người theo đuổi rất điên cuồng.
*
“Tách, tách, tách…”
Thời Sênh nhíu mày, giơ tay lên nhìn theo bản năng, chỉ cảm thấy tay cứng đờ, sau đó là một cơn đau đớn xông thẳng lên đầu.
“Cô chủ à, cô tỉnh rồi sao? Cô đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích… Bác sĩ, bác sĩ…”
Bên tai Thời Sênh là một tràng âm thanh hỗn loạn. Mãi một lúc sau cô mới tỉnh táo lại được. Trước mặt cô là rất nhiều bác sĩ và y tá. Họ không ngừng kiểm tra cho cô, qua cửa kính trong suốt, một người phụ nữ đang nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong một chút.
Bác sĩ mau chóng rời đi, sau khi nói mấy câu với người phụ nữ kia. Người phụ nữ liên tục gật đầu và khom lưng cảm ơn làm cho bác sĩ không biết phải làm sao.
Người phụ nữ vội vã đi vào phòng. Bà ấy mặc môt bộ đồ vô trùng, đeo khẩu trang, run rẩy cầm lấy tay Thời Sênh, “Cô chủ à, rốt cuộc cô cũng không sao rồi.”
Khóe miệng Thời Sênh khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong yếu ớt.
Hai mắt dì Tuệ đã đẫm lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu cô xảy ra chuyện gì thì sao tôi có thể ăn nói với ông bà chủ được đây. May mắn là cô phúc lớn mạng lớn nên không gặp phải chuyện gì, đúng là được tổ tiên phù hộ rồi.”
Dì Tuệ nói một thôi một hồi mà cũng chẳng có tin tức hữu dụng gì. Cuối cùng y tá phải tiến vào nhắc nhở bà ấy đừng quấy rầy sự nghỉ ngơi của bệnh nhân. Lúc đó dì Tuệ mới phải rời đi với vẻ không đành lòng, nhưng bà ấy cũng không rời khỏi bệnh viện mà cứ canh giữ ở bên ngoài.
Nơi này chắc là phòng theo dõi, tường kính trong suốt. Dì Tuệ ở bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy cô.
Thời Sênh nghiêng đầu, bắt đầu tiếp nhận ký ức.
Nguyên chủ tên là Trì Tây.
18 tuổi, vừa vào năm nhất đại học.
Trong tiệc chào đón tân sinh viên, cô cùng mấy nữ sinh viên khác bị một kẻ điên bắt cóc. Bọn họ bị kẻ điên đó nhốt tại một căn phòng ở nơi tổ chức vũ hội.
Kẻ điên không đồng ý nói chuyện với cảnh sát mà lại chỉ muốn nói chuyện với Cảnh Mộ – Hội trưởng hội sinh viên.
Cũng không biết Cảnh Mộ và tên điên đó nói chuyện gì với nhau mà làm tên điên kia nổi giận, lập tức cắn chết một nữ sinh ngay trước mặt nguyên chủ. Một người vừa rồi còn sống sờ sờ lập tức đã trở thành cái xác khô ngay trước mặt cô.
Sau đó, kẻ điên bắt đầu hút máu của các nữ sinh trong phòng, cuối cùng chỉ còn lại Trì Tây và một nữ sinh bị hôn mê.
Cảnh Mộ lại tiếp tục nói chuyện với kẻ điên kia lần thứ hai, nhưng hắn ta lại yêu cầu Cảnh Mộ lựa chọn một trong hai người giữa nữ sinh hôn mê kia và nguyên chủ. Trong hai người chỉ có một người được sống mà thôi.
Cuối cùng, Cảnh Mộ lựa chọn nữ sinh hôn mê kia. Trì Tây bị kẻ điên bế lên rồi nhảy từ phòng học trên tầng 10 nhảy xuống đất.
Kẻ điên bị tóm ngay tại chỗ. Lúc ý thức của Trì Tây dần tan rã, cô nhìn thấy Cảnh Mộ ôm nữ sinh kia bước qua người mình, sau đó dần biến mất trong bóng đêm.
Di nguyện của Trì Tây hoàn toàn không liên quan gì tới cái chết của cô. Cô ấy muốn trở thành một người thật ưu tú để ba mẹ có thể nhìn thấy sự tồn tại của mình.
Nếu dựa theo định luật của tiểu thuyết mà nói thì Trì Tây chỉ là một kẻ hy sinh vô tội, sống không quá ba giây.
Trì Tây là con gái lớn của Trì gia, ba mẹ là người đứng đầu tập đoàn. Vì tổng bộ tập đoàn ở nước ngoài nên Trì Tây ở lại trong nước và được dì Tuệ nuôi dưỡng. Cô còn có một đứa em trai. Đứa em trai này từ nhỏ đã được ba mẹ yêu thương. Còn với đứa con gái như cô thì bọn họ chỉ biết đưa tiền, hoàn toàn không hỏi han gì tới cô cả.
Còn em trai thì luôn sống bên cạnh ba mẹ, lúc nào cũng giẫm đạp người chị gái không được yêu thương là cô ở dưới chân.
Vì để ba mẹ có thể nhìn thấy sự tồn tại của mình, từ nhỏ Trì Tây đã rất ngoan ngoãn, không khóc, không gây chuyện, học tập luôn đứng top, là một học sinh giỏi giang trong mắt thầy cô, là bạn học xuất sắc trong mắt bạn bè, là con nhà người ta trong mắt đám phụ huynh.
Nhưng dù cô có nỗ lực như thế nào thì ông bà Trì cũng chỉ đáp lại cô bằng dáng vẻ lạnh nhạt. Cô gọi điện thoại nếu không nghe máy thì cũng chỉ nói vội vàng mấy câu rồi cúp máy.
Trì Tây gặp phải chuyện lớn như thế, được đưa tới cấp cứu ở bệnh viện, tuy rằng không chết nhưng đã được thông báo là tình trạng nguy kịch. Vậy mà ba mẹ cô ở nước ngoài vẫn chưa từng thấy mặt, có thể thấy được giá trị của Trì Tây ở trong gia đình thấp tới cỡ nào.
Đến cuối cùng, Trì Tây vẫn không được nhìn thấy mặt ba mẹ mình, một khắc đó, có lẽ cô ấy đã oán hận bọn họ tới tận cùng rồi.
Nguyện vọng của Trì Tây là muốn ông bà Trì nhìn được thấy sự ưu tú của cô.
Khiến bọn họ phải hối hận.
Sau khi Thời Sênh tiếp nhận ký ức xong thì rất nghi ngờ chuyện có khi đứa trẻ này không phải con đẻ của Trì gia rồi.
Nhưng mà nhìn diện mạo thì tuyệt đối là con ruột.
Vì vậy, hai vợ chồng ông bà Trì là trọng nam khinh nữ.
Hừ…
Nếu nói là ưu tú, Trì Tây còn ưu tú gấp bội lần cái thằng nhãi được ông bà Trì nuông chiều thành kẻ bỏ đi kia, thế nhưng ông bà Trì lại cố tình không chịu nhìn nhận cô, trong mắt của bọn họ chỉ có đứa con trai bảo bối Trì Ninh mà thôi.
Cho dù Trì Ninh đánh nhau ẩu đả phải mời phụ huynh tới thì bọn họ cũng sẽ gác lại công việc để chạy tới trường của cậu ta, nhưng Trì Tây… Nhìn đi, cho dù bây giờ cô ấy đã chết mà họ cũng chẳng xuất hiện, có thể thấy đôi ba mẹ này con yêu con ghét tới cỡ nào.
Thời Sênh cảm thấy may mắn là Trì Ninh kia không ở trong nước, nếu không chắc chắn Trì Tây không chỉ chịu tội đơn giản như thế.
…
Từ tầng 10 nhảy xuống nên toàn thân Trì Tây có rất nhiều chỗ bị gãy xương. Bác sĩ cảm thấy cô có thể tỉnh lại đã làm vô cùng may mắn rồi, nhưng nhìn sự hồi phục mỗi ngày của cô, bác sĩ cũng cảm thấy không thể nào hình dung được bằng mấy từ “vô cùng may mắn” nữa.
Người chăm sóc cho Thời Sênh là dì Tuệ. Người phụ nữ này vẫn luôn chăm sóc cho cô từ sau khi nguyên chủ bị đưa về nước.
Nguyên chủ cực kỳ cảm kích dì Tuệ, cũng hy vọng có thể chăm sóc cho bà ấy lúc tuổi già.
“Cô chủ, bác sĩ bảo cô hồi phục rất tốt, không lâu nữa là có thể ra viện rồi.” Dì Tuệ với gương mặt hiền từ dém góc chăn giúp Thời Sênh.
“Mau ra viện thôi, ở đây cháu thấy không thoải mái lắm.” Khi ở trong phòng theo dõi, cô không động đậy được, muốn chạy cũng không chạy nổi. Sau đó ra ngoài phòng bệnh bình thường, cả ngày bị dì Tuệ nhìn chằm chằm, cô có muốn chạy cũng chẳng có cách nào.
“Thế sao được, chúng ta phải nghe theo bác sĩ chứ.” Dì Tuệ lắc đầu không đồng tình, “Người ta bảo đã bị thương gân cốt thì phải nằm ít nhất trăm ngày. Cô đừng xằng bậy, nhất định phải dưỡng thương cho tốt, miễn để lại bệnh căn, sau này già rồi thì sẽ rất đau lúc trái gió trở trời. Cháu đừng trách dì Tuệ lắm lời, dì Tuệ cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi.”
Thời Sênh: “…” A, nghe chẳng khác nào rùa đang tụng kinh ấy.
Dì Tuệ không đồng ý cho ra viện sớm nên Thời Sênh đành phải ở lại bệnh viện giết thời gian, đến tận khi bác sĩ nói cô có thể đi lại được rồi, có thể về nhà điều trị.
Đôi lúc dì Tuệ lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi, trước kia mỗi lần cô chủ ốm đều sẽ hỏi ông bà chủ. Trước khi cô ấy lâm vào hôn mê cũng gọi ba mẹ mình. Nhưng từ sau khi tỉnh lại, cô ấy chưa từng hỏi một chữ nào.
Dì Tuệ thấy hơi lo lắng nhưng không biết phải nói thế nào.
Cô chủ xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, suýt mất mạng, vậy mà ông bà chủ cũng không về, thật sự không hiểu nổi ông bà chủ đang nghĩ gì nữa.
Bà chỉ là một người làm thuê, sao có tư cách đi phê bình chuyện của gia đình chủ nhân chứ. Nhưng bà nhìn đứa bé này lớn lên từ nhỏ đến giờ, thương cô như con đẻ, nhìn cô chủ lần nào cũng đau khổ vì ông bà chủ, bà cũng thấy khó chịu theo.
Dì Tuệ quan sát mấy ngày, sau khi bác sĩ đồng ý rằng Thời Sênh có thể chơi game thì cả ngày nếu không phải chơi game thì sẽ nhìn một đống biểu đồ đường cong mà bà chẳng biết là cái gì, hoặc nếu không thì chỉ có ngủ và ngủ, hoàn toàn không có hành động kỳ quái nào khác.
Dì Tuệ không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên lo lắng. Cuối cùng bà cảm thấy Thời Sênh quá khác thường, chắc chắn có chuyện nên càng trông giữ cô cẩn thận hơn, chỉ sợ cô làm chuyện dại dột gì đó.
Đến tận ngày có thể xuất viện, Thời Sênh cũng không có hành vi quá khích nào, sự lo lắng của dì Tuệ mới dần thả lỏng ra.
Cô chủ không sao là tốt rồi.