Thời Sênh túm thiết kiếm chém luôn, đừng tưởng hắn nói vậy thì cô sẽ tin hắn.
Quý Yến lại tránh đi, sau đó làm một cái hôn gió với cô rồi từ trên cầu thang nhảy xuống.
Bị Quý Yến chọc giận, Thời Sênh lại bắt đầu vào game gây rối.
Quý Yến biết cô chơi game cũng vào theo, mỗi ngày đi theo cô gây họa khắp nơi, làm cho cả game gà bay chó sủa.
Chơi tới sập game lại đổi một trò khác.
Rất nhanh, trong giới kinh doanh game liền truyền ra danh tiếng của hai người, còn tặng cho họ danh hiệu “Để lại họa ngàn năm”.
Bọn họ chơi game nào, game đó nhất định sẽ sập.
Đại khái là vì Quý Yến chơi game theo Thời Sênh nên Thời Sênh cũng không còn thành kiến với Quý Yến nữa.
Nhưng không thích vẫn là không thích.
…
“Tiểu thư, hôm nay có yến hội, tiên sinh bảo cô tới dự một lát.” Quản gia đưa thiệp mời cho Thời Sênh.
Quý Yến ở bên cạnh lập tức giật lấy thiệp mời.
Thời Sênh trừng mắt với hắn một cái, cướp lại tấm thiệp.
“Tiệc đính hôn? Đông Phương Ly? Tang Du?”
Thời Sênh đặt liên tiếp ba câu hỏi.
Hai người này… Sao lại ở bên nhau rồi?
Tác giả cũng kỳ diệu quá đi, đến mức này mà vẫn kéo hai kẻ đó lại bên nhau được.
“Đúng thế, ý của tiên sinh là muốn tiểu thư ra ngoài hít thở không khí, bầu không khí của loại yến hội này cũng khá nhẹ nhàng.” Quản gia trả lời một cách tận tụy.
“Cháu biết rồi.” Thời Sênh thu lấy tấm thiệp cất đi.
Nam nữ chính lại ở bên nhau, dù thế nào cô cũng phải đi xem trò vui một chút.
Ngày tổ chức yến hội, Quý Yến mặt dày mày dạn theo Thời Sênh đi dự, không sợ bị cô chém.
Tiệc đính hôn này khá lớn, lúc Thời Sênh tới thì ông Sở đã chờ sẵn.
“Con gái yêu, có mệt lắm không?” Ông bà nhà họ Sở tuy rằng rất bận nhưng tuần nào cũng về nhà thăm con gái một lần, cho nên Thời Sênh không hề xa lạ ông bố này, ngoan ngoãn lắc đầu.
“Chào bác trai.”
“Tiểu Yến cũng tới à? Tốt tốt tốt, tôi giao con gái yêu của tôi cho cậu, cậu đưa nó đi lòng vòng xung quanh, nếu mệt thì cứ về trước.” Ông Sở tươi cười dặn dò Quý Yến.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, hồ nghi liếc nhìn Quý Yến một cái.
Quý Yến hình như rất quen với ông Sở?
Nghĩ lại cũng đúng, một người cha sao có thể giao con gái mình cho một người đàn ông không quen biết được chứ?
Trước kia, con hàng này nói ghét bọn nhà giàu, nhưng nhìn hành vi của hắn thì rõ ràng là nhận được giáo dục rất tốt, hơn nữa hắn cũng không thiếu tiền…
Các gia tộc có quan hệ tốt với nhà họ Sở hình như không có nhà nào họ Yến mà nhỉ?
Ông Sở cười ha hả nói thêm với Quý Yến vài câu, sau đó yên tâm rời đi.
Thời Sênh đen mặt nhìn Quý Yến. “Thân phận của anh là gì thế?”
“Hả?” Quý Yến nghiêng đầu. “Không phải là phu quân của em à?”
Thời Sênh: “…”
Quý Yến nắm lấy tay Thời Sênh rất tự nhiên, sau đó bỏ tay cô vào khuỷu tay hắn, nói: “Tiểu thư, tôi đã nói rồi, nếu đã trêu chọc tôi thì cũng đừng nghĩ tới chạy nữa.”
Thời Sênh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, thanh âm còn có chút lạnh lùng: “Chạy? Dù có muốn chạy cũng phải giết chết được anh rồi mới nói tiếp.”
“Không hổ là người mà tôi thích.”
Thời Sênh: “…” Nổi da gà.
Lúc Thời Sênh và Quý Yến đi vào, người đã tới rất đông, đồ tây giày da, nói nói cười cười, vô cùng vui vẻ.
Tầm mắt Thời Sênh quét một vòng, toàn là người cô không quen.
Cô đi vào làm không ít người nhìn tới, có nam sinh còn có ý định tiến lên làm quen.
Nhưng sau khi ánh mắt Quý Yến đảo qua người họ, đám người đó lập tức bỏ luôn tâm tư này.
“Tôi đi toilet.” Thời Sênh đưa đồ trong tay cho Quý Yến, xách làn váy đi về phía toilet.
Quý Yến giữ một khoảng cách, theo cô ở đằng sau.
Cửa toilet khép hờ, Thời Sênh đưa tay định đẩy cửa ra thì bên trong lại có một âm thanh vỡ loảng xoảng khiến cho cô phải khựng lại.
Ông nội nó, ở những nơi tổ chức yến hội thế này, WC là một nơi cực kỳ nguy hiểm.
Thời Sênh thu tay lại, quay đầu nhìn Quý Yến đang đứng cách đó không xa.
Quý Yến tiến lên vài bước, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Đúng lúc Quý Yến vừa dứt lời thì bên trong lại có thanh âm vang lên.
“Tang Du, tôi nói cho cô biết, dù cô có mang thai con của tôi thì tôi cũng sẽ không thích cô. Thu lại cái tâm tư vụn vặt đó của cô đi, nếu không đừng có trách tôi không lưu tình.”
Mẹ kiếp, có con ư?
Tròng mắt của Thời Sênh đảo tròn, nữ chính lại có con với nam chính, quá trâu bò rồi! Đây là chuyển sang thể loại văn tổng tài rồi à?
Quý Yến nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.
“Tôi đưa em lên lầu trên.” Hắn vươn tay ôm lấy eo Thời Sênh, mặc kệ ánh mắt không hài lòng của cô, dìu cô đi về phía thang máy.
Sau lưng còn truyền tới thanh âm mơ hồ.
“Em biết… Đứa con…”
Sau đó, Thời Sênh mới biết, một lần Đông Phương Ly uống sau trong một bữa tiệc xã giao, không biết tại sao lại gặp phải Tang Du, hai người bèn lên giường với nhau.
Một lần như vậy mà Tang Du đã mang thai con của Đông Phương Ly luôn.
Nhà Đông Phương rất coi trọng đứa bé này, vì thế để Tang Du và Đông Phương Ly đính hôn.
Đông Phương Ly cũng không phải người không biết chịu trách nhiệm, con cũng có rồi, hắn chỉ có thể nhận.
Sau đính hôn, ngày nào Tang Du cũng làm phiền tới hắn.
Bởi vì đang mang thai, nhà Đông Phương bắt cô ta ở nhà tĩnh dưỡng, không cho cô ta đi học, thế nên Tang Du rất nhàn nhã.
Mà Đông Phương Ly thì đi cả ngày không về, Tang Du sao có thể không suy nghĩ nhiều cho được, ngày nào cũng gọi cho hắn tới mười mấy cuộc để kiểm tra hắn.
Lần nghe được tin tức tiếp theo về Tang Du là một năm sau, đứa con trong bụng Tang Du không phải con của Đông Phương Ly. Đông Phương Ly cứ thế phải mang nón xanh nên căm ghét Tang Du tới cực điểm.
Tang Du bị đuổi khỏi nhà Đông Phương, mà nhà họ Tang cũng cực kỳ ghét đứa con gái làm xấu mặt gia đình này.
Một cô gái hai mươi tuổi mang theo đứa con lăn lộn ngoài cuộc sống, có thể nói là gian khổ vô cùng.
Không bao lâu sau, Tang Du ném đứa trẻ vào cô nhi viện, còn mình thì mất tăm tích từ đó.
Nhưng vào đúng hôn lễ của Đông Phương Ly, cô ta đột nhiên xuất hiện, đâm cô dâu trọng thương.
Tang Du bị ra tòa, nhà mẹ đẻ của cô dâu là quan chức nên cô ta bị phán án chung thân.
…
Mỗi ngày, Thời Sênh và Quý Yến đấu trí đấu dũng với nhau, còn phải phòng bị cha mẹ nhìn thấy, cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng may mắn là đời này của cô cũng không sống được lâu, rốt cuộc nguyên chủ là người bị bệnh.
Hai mươi lăm tuổi đã qua đời.
Trở lại không gian hệ thống, mặt Thời Sênh xám xịt.
Con bệnh tâm thần Quý Yến kia còn chưa bị cô chém chết, thật quá lời cho hắn rồi.
Hệ thống không nói nhiều, lập tức phát ra tư liệu trên màn hình.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -122000
Giá trị sinh mạng: 30
Tích phân: 12500
Cấp nhiệm vụ: F
Cho điểm nhiệm vụ: 86
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Điểm khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: 0
Đạo cụ: Vương miện của nữ hoàng
Thời Sênh: “…”
Lật bàn!
Trừ giá trị làm người tới tận một vạn?
Tích phân cũng không tăng…
Ở thế giới này, cô cũng chỉ làm sập mấy game thôi mà, đến nông nỗi ấy sao?
[Có xem tiếp phần sau không?]
Xem!” Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô muốn xem xem kết cục của tên khốn Quý Yến đó thế nào.
Sau khi cô chết, Quý Yến nhốt mình trong phòng suốt một tháng trời. Vào một ngày trời mưa dầm rả rích, hắn đi ra nghĩa địa.
Cơ thể gầy yếu trong cơn mưa bụi càng trở nên mong manh hơn, dường như cả thế giới đều bị hắn vứt bỏ, trong mắt hắn chỉ còn lại thân ảnh được in trên tấm bia mộ lạnh lẽo kia.
Trong ánh mắt còn mang theo một tia cố chấp và điên cuồng, hắn dựa vào bia mộ ngồi xuống.
Bỗng nhiên mưa lớn hơn, tầm nhìn càng mơ hồ hơn, Thời Sênh chỉ nhìn thấy hắn hơi giơ tay lên, không nhìn rõ hắn đã làm gì, đợi đến khi mưa tạnh, cô chỉ nhìn thấy vẻ tĩnh lặng và khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông ấy.
Cảnh tượng dừng lại tại đó.
[Cuối cùng hắn đã chết vì cô, ký chủ có cảm giác gì không?]
Thời Sênh thẫn thờ nhìn hình ảnh người đàn ông đang dừng lại trong khung hình kia…