Boss Là Nữ Phụ – Chương 1782: Đại thần nghiện game (39) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 1782: Đại thần nghiện game (39)

Khách sạn quốc tế Thụy Điển.

Hôm nay là ngày cô Hai Dư gia kết hôn với người đứng đầu Hoàng tộc trong tương lai. Người tới tham dự hôn lễ nối liền không dứt.

Dư Quý là người nhà cô dâu, ngồi ở chỗ dành cho người nhà, gương mặt hắn hơi tiều tụy giống như lâu rồi không được nghỉ ngơi.

“Tiếp theo đây mời cô dâu bước lên.”

“Bộp bộp bộp.”

Cô dâu bước lên thảm đỏ trong sự bao quanh của mấy cô bé, cậu bé xách giỏ hoa. Dư Quý hoảng hốt, dường như hắn đang thấy một cô bé mặc váy cưới màu trắng tinh đang đi về phía mình.

Dư Quý hoàn toàn không nghe rõ người ta nói gì ở bên trên.

Thượng Thư đẩy Dư Quý, đưa một phần văn kiện cho hắn. Dư Quý mờ mịt liếc nhìn ông ta, trên mặt viết mấy chữ to “Làm gì thế?“.

Thượng Thư chỉ vào văn kiện, lại chỉ lên trên.

Đây là cổ phần mà ông chủ bảo cậu tặng cho cô Hai.

Dư Quý hoàn hồn, tiếp nhận lấy cái túi văn kiện trong tay Thượng Thư, đứng dậy bước lên bục cao. Đây là văn kiện chuyển nhượng cổ phần, hắn thay mặt Dư gia tặng quà cho vãn bối.

Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng trong thân thể hắn đang chảy dòng máu của Dư gia.

Dơ bẩn, tham lam, ích kỷ, cố chấp.

Dư gia cho hắn một sinh mạng, lại cũng đồng thời giao cho hắn những thứ đó.

“Cảm ơn chú Ba.” Cô dâu mỉm cười nhận lấy túi văn kiện.

Mặt Dư Quý đầy hờ hững. Khi cô dâu đưa văn kiện cho người bên cạnh thì người phía sau lại đột nhiên cướp lại. Hắn xoay người đối mặt với khách khứa.

“Dư Quý, mày làm gì thế kia?” Ông già Dư ở bên dưới tức giận mắng chửi.

Dư Quý xé nát văn kiện: “Từ nay về sau, Dư Quý tôi và Dư gia không có quan hệ gì.”

Hắn muốn vạch rõ quan hệ với bọn họ. Hắn muốn vứt bỏ những thứ kia, đi tìm thứ thuộc về hắn, người thuộc về hắn…

Dư Quý giơ tay ném đống giấy vụn đi. Những trang giấy trắng bay đầy trong không khí. Hắn rời khỏi lễ đường trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người.

Thượng Thư cắn răng đứng yên, cuối cùng không thể không đuổi theo Dư Quý.

Dư Quý bước ra khỏi khách sạn. Ánh mặt trời rơi trên người hắn như mang tới cho hắn sự ấm áp. Trong ánh sáng mặt trời, hình như có người đang đi về phía hắn. Hơi thở của Dư Quý đột nhiên dừng lại, hắn ngơ ngác nhìn thân ảnh kia.

Cô gái nhỏ từng bước bước lên bậc thang, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn lên, ánh mặt trời tán nhỏ trong mắt cô, đẹp vô cùng rực rỡ.

Âm thanh ồn ào náo động xung quanh đều như biến mất, chỉ còn lại cô gái nhỏ trước mặt này.

Dư Quý mím chặt môi, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy người trước mặt, độ ấm quen thuộc len lỏi vào trong trái tim, chân tay lạnh lẽo cũng dần ấm lên theo.

Cô hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi.” Dư Quý đáp, “Chỉ cần em không rời khỏi tôi thì bắt tôi làm gì cũng được.”

Tôi có cả thế giới, nhưng thế giới đó lại không có em, vậy thì thế giới ấy có tác dụng gì.

Thời Sênh duỗi tay ôm cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên má hắn: “Em rất nhớ anh.”

“Tôi cũng nhớ em, nhớ đến phát điên.” Giọng Dư Quý hơi run. Hắn rất muốn hôn cô. Nhưng cô còn nhỏ như thế, hắn chỉ có thể ngăn lại suy nghĩ điên cuồng kia, dùng ngôn ngữ để biểu đạt nỗi nhớ cô.

“Về nhà thôi.” Thời Sênh vỗ lưng hắn.

“Ừ, về nhà.”

Dư Quý cầm tay cô rồi đứng lên, đi về phía chiếc xe ở đằng xa. Hắn mở cửa xe để Thời Sênh ngồi lên. Dư Quý vừa mới ngồi vào ghế lái thì đột nhiên lại có người chui vào ghế sau, thở hổn hển nói: “Lái xe, lái xe, mau lái xe.”

“Cố Tiếu, mày đứng lại cho bà!!!”

Thời Sênh quay đầu nhìn người vừa lên xe, một cô gái thật trẻ, tóc đuôi ngựa, quần áo đơn giản, sau lưng đeo một cái ba lô, có lẽ vì đã chạy rất lâu nên mặt đỏ bừng bừng.

“Hi.” Cô gái vẫy tay chào Thời Sênh, sau đó lại cầu xin Dư Quý: “Anh trai à, mau lái xe đi, người đàn bà kia muốn bắt tôi để bán cho bọn buôn người, cứu mạng một người còn hơn xây bảy tháp chùa mà.”

Thời Sênh: “…”

Đây tuyệt đối không phải nữ chính được miêu tả trong cốt truyện.

Nữ chính này đã thay đổi đến mức quá quỷ dị rồi.

“Lái xe đi.”

Dư Quý định ném người ra, thấy Thời Sênh mở miệng nên đành phải từ bỏ quyết định này, giơ chân giẫm ga, lái xe đi. Người đuổi theo phía sau chỉ có thể chỉ vào đuôi xe chửi ầm ĩ.

Cố Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Anh trai, anh đúng là người tốt, người tốt sẽ được thiện báo.”

Từ đầu tới cuối, Dư Quý đều làm mặt lạnh, không biết lúc nào có thể ném người này xuống nhỉ?

Cố Tiếu quả có hơi thần kinh. Căn cứ vào quan sát của Thời Sênh thì cô ta cũng không trùng sinh. Cốt truyện mà Nhị Cẩu Tử cho cô rõ ràng không chuẩn.

[…] Ký chủ, cái này không thể trách tôi được. Tôi đã nhắc cô là cốt truyện không có tác dụng gì rồi mà. Giờ không phải thời điểm mà chủ nhân nhà tôi có thể tùy tiện bóp méo cốt truyện được đâu.

Thời Sênh hiểu chứ, dựa theo tiến triển hiện tại thì chắc chắn Linh mới là kẻ bóp méo cốt truyện, đổi nữ chính thành Diêu Họa, nhưng mà Cố Tiếu bản thân là nữ chính chân chính, vòng sáng trên người cô ta vẫn còn nguyên, vì thế nên giờ sẽ có hai nữ chính… Diêu Họa và Cố Tiếu.

Mẹ kiếp, Linh là đồ đần!

Cố Tiếu trốn không mai mối kết thân, hôm nay bị bà Cố bắt được nên cô ta mới lại chạy trốn tiếp.

“Em gái à, anh ta là anh trai em à?” Cố Tiếu chọc hỏi Thời Sênh.

“Không phải.” Thời Sênh hất tay cô ta ra.

“Thế đó là gì của em? Sao chị lại cứ cảm thấy anh ta sẽ đem chị đi giải phẫu thế… Hai người…” Cố Tiếu tỏ vẻ quỷ dị, “Không phải là bọn người chuyên lừa bán thiếu nữ trẻ đẹp mà báo chí vẫn nói đấy chứ? Chị nói cho em biết, chị vừa mới thất tình, đang rất đau khổ, hắn ngoại tình còn nói chị qua lại với đàn ông già, lúc trước sao chị lại mù mắt mà đi để ý loại người này blablabla…”

Thời Sênh: “…”

Người đâu, mau kéo kẻ tâm thần này đi ngay!

“Tôi là Ông Nội Bây.”

“Ông nội chị chết lâu rồi, hai người không có cửa lừa nổi chị đâu, hơn nữa phiền toái đổi vai nữ có được không? Lừa người thì cũng phải có tinh thần chuyên nghiệp tí chứ.” Cố Tiếu vừa nói vừa lần tìm điện thoại, cô ta muốn gọi cảnh sát.

“Thần Vực, Ông Nội Bây!”

Cố Tiếu vừa mới ấn 110 xong liền sửng sốt: “Ông Nội Bây?”

Thời Sênh lạnh mặt.

“Không thể nào, ha ha…” Cố Tiếu cười lắc đầu, tay càng siết chặt diện thoại với vẻ cảnh giác hơn, “Sao Ông Nội Bây có thể là đứa trẻ con được chứ, có phải các người đã điều tra tôi để chuẩn bị bắt cóc tôi không hả? Nhà tôi không có tiền đâu, cho dù có tiền thì bọn họ cũng không lấy tiền chuộc tôi đâu.”

Thời Sênh cầm điện thoại đăng nhập vào phần mềm chat, sau đó đưa cho cô ta xem.

Cố Tiếu như bị sét đánh trúng, tỏ vẻ “nhất định là mình chưa tỉnh ngủ rồi“.

Sao một đứa trẻ con lại có thể thao tác trâu bò như thế được chứ. Cô bé này đã tốt nghiệp tiểu học chưa thế? Hiện tại học sinh tiểu học toàn là bọn ăn hại, sao có thể như cô bé này được chứ. Mặc kệ, cô ta không tin.

Nhưng mà lịch sử trò chuyện sáng chói đã chứng minh với cô ta rằng, đây rõ ràng chính là Ông Nội Bây rồi.

Thế giới này điên cuồng quá đi mất thôi.

Xét thấy Cố Tiếu không tin, Thời Sênh liền cầm lấy máy tính của Dư Quý và đưa máy tính của mình cho Cố Tiếu, hai người cùng chơi tại chỗ với nhau luôn.

Ví thế, Cố Tiếu không thể không tin nữa.

Chị nhỏ mà cô ta gọi lâu nay thực tế vẫn là học sinh tiểu học.

Ha ha…

Để ta vào game bình tĩnh một chút đã nào.

Dư Quý nhìn một lớn một nhỏ đắm chìm trong game thì không khỏi buồn bực, tại sao hắn lại không ném văng cái kẻ không quen biết kia xuống xe chứ nhỉ?

Cố Tiếu đang chơi hăng say thì máy tính bị cướp mất. Dư Quý đứng ở cửa xe: “Xuống xe.”

Cố Tiếu: “…”

Dữ dằn thế!

Cố Tiếu nhìn mình tay chân nhỏ nhắn, chắc chắn không phải đối thủ của Dư Quý nên đành phải xuống xe. Dư Quý đóng sầm cửa xe lại, trong lúc hắn quay trở lại chỗ ngồi, Cố Tiếu ghé vào cửa sổ xe, “Anh ta là ai mà hung dữ thế? Thật đáng sợ, em không bị bạo hành đấy chứ?”

Thời Sênh kéo cửa kính xe xuống một chút: “Bạn trai tôi.”

Cố Tiếu trợn tròn mắt: “…”

Đến khi xe chạy đi rồi, Cố Tiếu liền hét lên: “Học sinh tiểu học không được yêu sớm… Nhưng mà đẹp trai thật.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.