Boss Là Nữ Phụ – Chương 1776: Đại thần nghiện game (33) – Botruyen

Boss Là Nữ Phụ - Chương 1776: Đại thần nghiện game (33)

Dư Diệu nhìn bé gái thấp hơn mình tới một phần ba cơ thể: “Cô định làm gì?”

“Đóng cửa đánh chó chứ làm gì.”

Đóng cửa đánh chó?

Mắng ai là chó đây?

Thời Sênh vặn cổ tay, lấy thiết kiếm ra. Dư Diệu thầm kinh hãi, nhìn qua video và tận mắt nhìn thấy thực sự quá khác nhau, thanh kiếm này cho người ta cảm giác quá quái dị.

“Chú Ba…”

Dư Diệu còn chưa nói xong thì thiết kiếm đã chém lại, trong không khí xuất hiện lực cản quen thuộc làm cho cổ tay Thời Sênh tê đi.

Thiết kiếm mang theo tiếng gió rít lướt qua mặt Dư Diệu. Hắn nhảy tới cạnh bàn, thiết kiếm bám sát mà tới, hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Thiết kiếm dần phóng lớn trong mắt hắn.

“A!”

Thượng Thư ném Dư Diệu ra khỏi phòng. Thời Sênh xóa video trong điện thoại. Máy theo dõi này cài ở trên người Diêu Họa, chỉ có Dư Diệu mới có thể xem video. Điện thoại của hắn chưa có dấu vết gửi thông tin đi, vì thế có lẽ chưa kịp sao sang một bản khác.

Trước khi đe dọa ai đó thì trước tiên là phải chuẩn bị đường lui cho mình để đề phòng đối phương có giá trị vũ lực cao hơn.

Hiển nhiên, vì Dư Diệu nhận được điện thoại của kẻ bắt cóc nên đã quá hấp tấp, chưa kịp làm công tác chuẩn bị.

Thời Sênh ném cả điện thoại ra ngoài.

Dư Diệu xanh mặt nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt mình.

Tiểu quái vật kia ở đâu ra vậy?

“Sau này đừng sử dụng năng lực của em ở trước mặt người khác như thế.” Dư Quý hoàn toàn không có ý trách cứ hành vi vừa rồi của Thời Sênh, chỉ nhắc nhở cô đừng quá lộ liễu mà thôi.

“Sợ gì chứ.” Thời Sênh chẳng để bụng, hất cằm khoe khoang, “Em lợi hại hơn anh nghĩ nhiều.”

Ánh mắt Dư Quý trầm xuống. Thời Sênh cảm thấy ánh mắt ấy có điểm không thích hợp, cả người đều nổi đầy da gà.

Cô đột nhiên lùi về sau, chỉ vào hắn gào lên: “Em nói cho anh biết nhé Dư Quý. Anh đừng có nằm mơ có ý tưởng kỳ quái với em nữa đi, nếu không em sẽ giết anh.”

“Thật à?”

Trên đường trở về, trong đầu Thời Sênh vẫn vang lên hai tiếng kia của Dư Quý. Cô hoàn toàn không biết tâm tình của hắn khi nói ra câu đó là gì, dù sao vẫn cứ thấy quái quái.

Về đến nhà, Dư Quý vẫn duy trì vẻ mặt như ở biệt thự Cố gia. Hắn đặt Thời Sênh lên giường, nửa ngồi xổm trước mặt cô, đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào cô: “Đưa thanh kiếm kia cho tôi.”

“Làm gì?”

“Cho tôi.”

“Cho anh cũng không được, dù anh có đem nó vứt lên mặt trăng thì em vẫn có thể triệu hồi nó về.” Thời Sênh lấy thiết kiếm ra. Cô hơi buông lỏng tay, thiết kiếm xoay tròn rồi bay lơ lửng giữa không trung.

Dư Quý đứng lên cầm thiết kiếm rồi xoay người đi ra cửa: “Đi ngủ đi.”

Thời Sênh: “…”

Mẹ kiếp!

Không định cho ông ngủ cùng à?

Thời Sênh nhanh chóng nghe thấy những âm thanh kỳ quái ngoài cửa, cô mở cửa phòng ra, trước mặt liền xuất hiện một hàng song sắt, bên cạnh có người đang hàn lan can, Dư Quý đứng ở bên ngoài, trong mắt đầy lửa.

“Dư Quý!” Thời Sênh nghiến răng, hắn lại thật sự dám.

Dư Quý tiến lên, cầm tay cô, giọng vẫn dịu dàng như cũ: “Ngoan, sau này đừng ra ngoài nữa.”

Thời Sênh rụt tay về, sắc mặt xanh mét, đóng sầm cửa lại.

Trong lòng Dư Quý hơi nhảy lên, cảm thấy bất an. Nhưng chuyện xảy ra tối nay càng làm hắn thấy không yên hơn, hắn không muốn mất cô.

Toàn bộ căn phòng đều bị những song sắt bao quanh, chỉ có cửa phòng là có thể mở ra. Dư Quý nhập vân tay và mật mã của chính mình vào. Hắn chần chừ một chút rồi mở cửa sắt vào phòng.

Trong phòng trống rỗng, thần kinh Dư Quý lập tức căng thẳng. Hắn nhanh chóng tìm quanh trong phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng Thời Sênh đâu cả.

Dư Quý vén rèm lên, lan can vẫn bị song sắt vây chặt. Hắn nhanh chóng kiểm tra tất cả các cửa sổ, phát hiện có một cửa sổ bị hỏng, chắc hẳn là cô đi từ nơi đó ra.

Trong đáy lòng Dư Quý đột nhiên hụt hẫng, cả người lạnh toát, không phải phẫn nộ mà toàn là tự trách.

Máy tính đã bị cô mang đi. Trên bàn máy tính có một tấm thẻ ngân hàng. Thẻ đè lên một tờ giấy, chữ viết rồng bay phượng múa chứng tỏ người viết đã tức giận tới mức nào.

“Khi nào không nghĩ tới việc nhốt em lại nữa thì em sẽ trở về, đừng tìm em, anh sẽ không tìm được em đâu. Nếu nghĩ thông suốt thì liên hệ em ở trong game. Anh chỉ có thời gian một năm. Một năm sau còn chưa nghĩ thông thì chúng ta cùng chết đi thôi.”

Dư Quý nắm chặt tờ giấy: “Thượng Thư.”

“Cậu Ba?” Thượng Thư từ ngoài tiến vào, trong lòng run lên khi nhìn Dư Quý, sao giọng của cậu Ba giống như đã có chuyện lớn xảy ra thế này?

Ông ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, mấy chỗ mà trước kia Thời Sênh hay ngồi hoàn toàn trống rỗng.

Cô chủ đi đâu rồi?

“Tìm ra cô ấy cho tôi.”

Thượng Thư: “…” Cô chủ trốn rồi?

Nhà này giờ đã trở thành tường đồng vách sắt, sao cô chủ có thể chạy được chứ?

“Còn không đi?” Mặt Dư Quý âm trầm, ánh mắt như có thể giết chết người ta ngay lập tức.

Thượng Thư khó khăn nuốt nước bọt, vội vàng rời khỏi phòng, “Mau, mau tập hợp mọi người lại, đúng, ngay bây giờ, ngay lập tức, nhanh lên!”

Dư Quý lại mở tờ giấy ra, cố gắng bình phục xao động trong lòng, thong thả vuốt phẳng tờ giấy, gấp nó lại và đút vào túi quần.

Thượng Thư cho người điều tra toàn bộ trang viên của Dư gia làm cho rất nhiều người không hiểu ra sao. Bên chỗ Dư Diệu cũng hỗn loạn vô cùng, bên này Dư Quý lại cắm vào một chân làm loạn càng thêm loạn hơn.

Thượng Thư lục soát trang viên mấy bận mà cũng không tìm ra người, bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Thiết kiếm vẫn ở trong biệt thự, cô không mang nó theo. Dư Quý đứng trước thiết kiếm, những ngón tay thon dài vuốt ve dọc thân kiếm, ánh mắt hắn trống rỗng, tự lẩm bẩm: “Tại sao chứ…”

Tại sao phải rời khỏi hắn.

“Oong.” Lúc trước ngươi nhốt chủ nhân lại, chủ nhân đã nhịn ngươi lắm rồi. Giờ ngươi còn quá đáng như thế, chủ nhân đã nhịn tới cực hạn, ngài ấy sẽ không thể tiếp tục nhường nhịn nữa, cho dù ngươi có là Phượng Từ.

Nhưng Dư Quý hoàn toàn không hiểu ý của thiết kiếm.

“Mi biết cô ấy ở đâu đúng không?”

“Oong.” Đương nhiên rồi, ta là kiếm của chủ nhân cơ mà.

Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi tới gặp chủ nhân đâu, chủ nhân sẽ tức giận. Chủ nhân mà điên lên thì đáng sợ lắm, còn lâu ta mới đi rước cái rủi ro đó vào mình nhá!

Dư Quý không hiểu ý của thiết kiếm, thiết kiếm chấn động mấy cái rồi lại im lặng, màu đỏ tỏa ra xung quanh thân kiếm cũng tối hơn rất nhiều, tựa như vì chủ nhân đã rời đi nên nó cũng sẽ chìm vào ngủ say.

Hai tay Dư Quý chống lên bàn, đầu hơi rũ xuống.

“Cậu Ba, không tìm thấy…”

“Cậu Ba, không có tin tức gì.”

“Cậu Ba…”

Các tin tức không tìm được người lần lượt truyền tới, khủng hoảng trong đáy lòng Dư Quý đã cực kỳ lớn. Lần đầu tiên Thượng Thư thấy cậu Ba nhà mình lo lắng và khủng hoảng tới mức này.

Ông ta nhìn Dư Quý đi tới đi lui trong phòng với vẻ bất an và nóng nảy, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, cố gắng lấy hết can đảm, “Cậu Ba, không phải cô chủ có ý muốn rời bỏ cậu đâu, chỉ là tối hôm đó cậu thật sự hơi…” Quá đáng!

Ông ta nhìn ra được, cô chủ hoàn toàn không thích bị nhốt lại, có thể thấy điều đó qua biểu hiện bực bội và giọng điệu không kiên nhẫn của cô ấy. Ngoại trừ thời gian chơi game, đại đa số thời gian cô ấy chỉ hỏi bao giờ cậu Ba sẽ về.

“Quá đáng ư?” Dư Quý nhìn Thượng Thư đầy mờ mịt, “Nhưng mà tôi… chỉ muốn bảo vệ cô ấy.”

“Cậu Ba, bảo vệ một người không phải chỉ nhốt người ta lại là được đâu.” Thượng Thư thở dài, “Hẳn là cô chủ có để lại cho cậu phương thức liên lạc. Cậu Ba, sao cậu không làm theo lời cô chủ nói đi?”

Một người có thể mất đi lý trí vì một người, điều đó chứng tỏ người kia là không thể thay thế được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.