Chương 140HỌC SINH CÁ BIỆT (21)
“Mấy người đứng ở bên ngoài làm cái gì hả?”. Chú Giản nhìn thấy một đám vệ sĩ đứng bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt kỳ quái, “Thiếu gia xảy ra chuyện gì thì ai lo hả?”
“Bắc tiểu thư đang ở bên trong.”
Vệ sĩ yếu ớt đáp.
“Cô ta? Cô ta mà ở đây mấy người lại càng phải canh gác hơn.” Chú Giản nói rồi đẩy cửa ra.
Thiếu gia một từ không hợp sẽ không hé răng, cô gái đó thì một lời không hợp liền muốn động thủ.
Vệ sĩ vội vàng ngăn chú Giản lại, để cho ông ta nhìn qua khe cửa.
Bên trong phòng, trên giường bệnh, thiếu nữ dựa vào đầu giường, thần sắc an tĩnh yên ổn, cánh tay của thiếu niên vắt ngang bụng cô, đầu gối lên ngực cô, hình tượng đẹp đẽ dị thường.
“Tình hình gì thế này?” Chú Giản bị kinh hãi.
“Ban nãy thiếu gia uống thuốc, Bắc tiểu thư chưa đi, thiếu gia liền lôi Bắc tiểu thư lại.” Vệ sĩ mồm năm miệng mười đem hết những chuyện ban nãy kể lại một lượt.
Biểu tình của chú Giản rất nhanh biến đổi mấy lần, cuối cùng là than thở một tiếng.
“Chú Giản, chú nói Bắc tiểu thư có thể làm cho thiếu gia khoẻ hơn không?” Một vệ sĩ cẩn thận, nghiêm túc mở miệng.
Chú Giản mặt đầy vẻ lo lắng lắc đầu, “Bác sĩ đã nói rồi, cơ thể của thiếu gia cho dù là có dùng thuốc cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm nửa năm nữa, cứ cho là cô ta có thể làm cho thiếu gia uống thuốc được cũng không thể nào là bàn tay thần diệu được. Thiếu gia không ra nước ngoài… chuyện này… aizzz…”
“Tôi luôn cảm thấy Bắc tiểu thư không phải là người bình thường.”
Những vệ sĩ khác đếu liếc về vệ sĩ đó.
Cái này còn cần anh phải nói sao?
Bắc tiểu thư là tiểu thư của Bắc gia đó, có thể là người bình thường sao?
“Ý tôi không phải là như thế.” Vệ sĩ kia vò vò đầu, “Trước đây, tôi nghe thấy Bắc tiểu thư gọi điện thoại, nghe cô ấy nói mấy câu, hình như là đang nói về mấy chuyện đầu tư và cổ phiếu gì đó.”
“Con cháu nhà hào phú bây giờ không phải đều là để cho bọn họ va chạm trước sao, cái này cũng bình thường.”
Vệ sĩ anh một câu tôi một câu mà thảo luận chuyện này.
“Thế nhưng Bắc tiểu thư ở Bắc gia không nhận được sự quan tâm gì hết, cứ cho là cô ấy có một ít tiền tiêu vặt, chơi cổ phiếu còn được, còn đầu tư thì…”
“Đi điều tra một chút tài sản đứng tên cô ta.” Chú Giản lên tiếng.
“Chú Giản, cái này trước đây bọn tôi đã điều điều tra qua rồi, tài sản đứng tên của Bắc tiểu thư không có bao nhiêu cả.”
“Bắc tiểu thư không phải là còn chưa đến mười tám tuổi sao? Cô ấy nếu như thật sự làm mấy thứ đó, chắc chắn cũng là đứng dưới tên của người khác.”
“Có đạo lý, lát nữa tôi sẽ đi điều tra xem ai thường qua lại mật thiết với cô ấy nhất.”
“Đừng có mà làm quá lộ liễu, cô gái đó không dễ động vào đâu.”
“Biết rồi biết rồi, chúng là chính là hiếu kỳ.” Các vệ sĩ gật đầu.
Chú Giản là đang nhắc nhở bọn họ, đừng để cho Thời Sênh phát giác ra bọn họ đang điều tra cô ấy.
…
Lúc Phó Khâm tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm một người, hắn khe khẽ ngẩng đầu, rơi vào tầm mắt của hắn là cái cằm trơn bóng của một thiếu nữ xinh đẹp.
Dường như cô đang ngủ, hơi thở rất nhẹ, cơ hồ như không thể nghe thấy được.
Thế nhưng, hắn dán lên trên ngực cô, có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập nhẹ nhàng ổn định, vô cùng sống động.
Kèm theo tiếng tim đập, ánh sáng bốn phía dường như đều biến thành ánh trăng, cũng không phải là bộ dạng u tối không chút sức sống đen xì mà hắn nhìn thấy.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy thế giới này thật sinh động.
Hắn hạ mi mắt xuống, bảo trì tư thế yên lặng, nghe tiếng tim đập ổn định của thiếu nữ, cánh tay đang ôm ngang bụng cô càng ôm chặt hơn mấy phần.
Phó Khâm vừa động Thời Sênh liền tỉnh lại, cô mở mắt, có chút vô thần nhìn vào hư không, mấy giây sau mới cúi đầu nhìn Phó Khâm.
Mái tóc loà xoà che đi khuôn mặt của hắn, Thời Sênh vén tóc của hắn sang một bên, năm ngón tay khoa khoa ở trên cổ một lát, cuối cùng hạ tay xuống kéo kéo cái chăn, đổi một tư thế khác thoải mái hơn.
Ngáp một cái, nghiêng người cầm lấy điện thoại ở bên cạnh xem, bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Đa phần là của ông Bắc.
Vài cuộc gọi khác là của Lâm Nhân và công ty của cô.
Thời Sênh gọi điện thoại lại cho công ty, bên đó không có chuyện gì, chỉ là báo cáo cho cô một ít.
Phía Lâm Nhân thì là lo lắng cho cô, hai người nói mấy câu rồi ngắt máy.
Còn về ông Bắc, Thời Sênh hoàn toàn không có ý gọi lại.
Không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm.
Sau khi uống thuốc xong, Phó Khâm ngược lại rất phối hợp, thế nhưng mỗi lần uống thuốc xong hắn đều kéo Thời Sênh không chịu buông ra.
Một tuần sau, Phó Khâm xuất viện, Thời Sênh cũng coi như là được giải thoát.
Chú Giản cũng lấy được kết quả điều tra của vệ sĩ.
Bọn họ không điều tra ra được bất cứ thứ gì hữu dụng cả.
“Chuyện này không được nhắc đến, thiếu gia… có thể làm cho thiếu gia sống được thêm mấy ngày đều là công thần, sau này đối với cô ta khách khí một chút.” Cứ coi như cô ta có mưu đồ gì, muốn ra tay trên người thiếu gia thì cũng tuyệt đối không thể thành công được.
Đám vệ sĩ gật đầu ý đã hiểu rõ.
Thế là Thời Sênh liền phát hiện đám vệ sĩ trước đây có vẻ khách khí với cô, bây giờ không những càng khách khí hơn mà còn nhiệt tình hơn không ít.
“Tôi đi đây.” Thời Sênh đứng bên ngoài xe nói với Phó Khâm đang ngồi trong xe mấy tiếng, ánh mắt lại nhìn đến vệ sĩ đứng bên cạnh đang cười với cô, chỉ cảm thất toàn thân nổi hết cả da gà lên.
Có quỷ, phải đi mau!
“Ngày mai tôi muốn ăn bánh Tô Dung.”
Phó Khâm đột nhiên mở miệng nói một câu.
“Ăn anh…”
Thời Sênh kịp thời nuốt mấy lời phía sau xuống.
Phó Khâm cau mày, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tôi không ngon.”
Thời Sênh: “…” Ai mà thèm ăn anh hả?
Thời Sênh trừng mắt nhìn Phó Khâm một cái, giơ tay vẫy một chiếc xe rời đi.
Vết thương của Bắc Trạch không nghiêm trọng, lúc này đã có thể xuống giường đi lại rồi, lúc Thời Sênh quay lại, Kỷ Tiểu Ngư đang dìu Bắc Trạch đi lại trong hoa viên.
“Tiểu Chỉ, cô về rồi?”
Thời Sênh vốn muốn phớt lờ bọn họ mà đi vào, ai mà biết Kỷ Tiểu Ngư lại đột nhiên hô lên một câu, làm cho Bắc Trạch không chú ý ở bên này cũng nhìn qua.
Nữ chính đại nhân, cô cố ý phải không?
Bắc Trạch đẩy Kỷ Tiểu Ngư ra, bước thấp bước cao đi đến trước mặt Thời Sênh, nắm lấy cổ tay cô, ngữ khí chất vấn, “Thật sự là em đang ở cùng hắn sao?”
Lực đạo của Bắc Trạch có chút lớn, cũng không tính là đau nhưng rất không thoải mái, Thời Sênh giằng khỏi sự trói buộc của hắn, bước lùi về sau một bước, “Em ở cùng một chỗ với ai thì có liên quan gì đến anh?”
“Anh…” Bắc Trạch ngừng lại, thần sắc lập tức trở nên u ám, “Anh là anh trai của em, sao lại không có liên quan đến em? Phó Khâm không phải là người mà em có thể động vào, đừng qua lại với hắn ta.”
Thời Sênh nhìn ra phía sau, Kỷ Tiểu Ngư mặt đang đầy căm hận trừng cô, biểu tình gớm ghiếc không hề che dấu.
Được rồi, nữ chủ hoá đen hẳn rồi.
Rất tốt!
“Anh trai, anh quản quá nhiều rồi đấy.” Thời Sênh kéo khoé miệng lên thành một nụ cười.
Con người, chính là phức tạp như thế.
Nếu như cô cứ đi theo con đường của nguyên chủ, Bắc Trạch vẫn sẽ chán ghét cô, không thích cô như cũ.
“Trạch, vết thương của anh vẫn chưa khỏi, chúng ta đi vào trong nói đi.” Kỷ Tiểu Ngư thu lại biểu tình ban nãy, đi đến bên cạnh Bắc Trạch, giơ tay ra muốn đỡ lấy hắn, thế nhưng Bắc Trạch lại né đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thời Sênh.
“Bắc Chỉ…”
Thời Sênh coi thường vẻ gây hấn của Kỷ Tiểu Ngư, đi qua người Bắc Trạch tiến vào trong biệt thự.
“Bắc Chỉ!” Tiếng nói của Bắc Trạch truyền đến, dường như bao hàm trăm nghìn tình cảm ngổn ngang ở bên trong.
Nhịp chân của Thời Sênh không hề dừng lại mà rời đi.
“Bắc Chỉ, con còn biết quay về à?” Vừa bước vào trong liền bị một một tiếng quát giận dữ làm dừng lại.
Ông Bắc đứng ở cầu thang tầng hai, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Là hoạ không tránh được.
“Theo ba đi vào trong thư phòng.” Ông Bắc nhìn thấy Thời Sênh không hé răng, trong đầu liền bốc lên ngọn lửa giận không tên.
Vốn dĩ vẫn còn có chút chuyện do dự, bây giờ cũng hạ quyết tâm rồi.