Hàn Phong vừa dứt lời liền rút từ trong ghế ra một khẩu súng mini nhắm vào
người thần bí mà ra tay. Hắn nhanh chóng nấp vào sau chiếc ghế to, tay đưa về
phía họ không ngừng nổ súng. Người thần bì nhíu mày, cũng may mắn hắn ta đã
tránh kịp không thì toi mạng với Hàn Phong rồi. Những người trong tổ chức D.A
lẫn D.H đều bắn nhau loạn xạ, khắp căn phòng đều tràn ngập một mùi thuốc súng.
Tôi núp phía sau cánh cửa đứng nhìn bọn họ không ngừng đấu súng kịch liệt mà
hoảng sợ trong lòng. Tôi phút chốc đã không nhìn thấy Hàn Phong, hắn không
biết có bình an hay không? Tôi lo lắm.
Tôi tái mặt, bình thường chỉ xem những pha đấu súng trên phim truyền hình thật
không ngờ ngay lúc này lại được thấy một màn đấu ghê gớm như thế. Tôi không hề
cảm thấy có hút nào hứng thú với những cảnh này, thậm chí còn muốn tránh xa
nhưng là vì… trong đó có Hàn Phong. Dù biết thế nhưng mỗi lần muốn đứng lên
hai chân tôi lại mềm nhũn vì không có sức lực, lại nhìn thấy có người nhìn về
phía này nên tôi kịp trốn.
– Hàn Phong, ta bắt được ngươi rồi.
Người thần bí cười ha hả, hắn ta tóm lấy một bên tay Hàn Phong nhếch môi nói.
– Hừ. Không dễ thế đâu. – Hàn Phong mỉm cười xoay một cái đã có thể dễ dàng
thoát khỏi vòng vây của người thần bí. Hắn ta vung một chân đá ngang hông
người đó khiến hắn ta loạng chọang ngã ra phía sau. Người đó cũng đâu phải
vừa, đang mất đà vội vung tay lên, một cú đấm thẳng vào ngực của Hàn Phong.
Người thần bí nhếch môi nói:
– Ta không tin là không thắng ngươi.
Hàn Phong xoa ngực, hắn ta cười đểu chạy nhanh đến nắm lấy cổ áo người đó, tốc
độ của hắn ta nhanh như gió thật khiến người khác hoảng sợ.
– Hừ. Để rồi xem. Gương mặt phía sau chiếc mặt nạ này là ai….
Hàn Phong đưa một tay ý định gỡ chiếc mặt nạ ra thì người thần bí nhanh chóng
xoay phắt người lại, khiến tay Hàn Phong chỉ lơ lửng vào trong không khí. Hắn
nhíu mày nói:
– Ta cá là gương mặt ngươi đã bị biến dạng nên mới sợ hãi như thế,
– Không hề. – Người đó đấm vào bên má Hàn Phong tạo trên gương mặt đồng một
lớp mảng đỏ nổi bật, khóe miệng còn rỉ máu.
Hắn quệt vết máu trên môi, nhíu mày nói:
– Ta không tin, ngươi có gan thì mở mặt nạ ra ta xem ngươi là kẻ nào.
Cánh tay dài dùng hết lực đấm vào người thần bí, hắn ta ra tay cũng không thua
gì người đó, khóe môi chảy máu ròng có khi còn nhiều hơn của hắn.
– Hự. Ta không muốn. – Người thần bí loạng choạng ngã ra đất hắn cau lại mi
tâm nỗi giận nói.
– Không phải ngươi muốn là được.
Hàn Phong chớp lấy thời cơ đi đến gỡ nhanh chiếc mặt nạ ra. Đằng sau lớp mặt
nạ xấu xí ấy là gương mặt rất đẹp, lại rất lạnh lùng nhưng điều đáng nói ở đây
người đó không ai khác là….
Là Gia Khang.
– Hừ. – Gia Khang bị hắn ta nhìn thấy gương mặt thì hừ lạnh lùng
– Thì ra là cậu. – Hàn Phong cười lớn, thì ra bấy lâu nay người mà hắn luôn
tìm kiếm lại là thằng nhóc này.
– Tôi thì sao? – Gia Khang mỉm cười nhếch mép, là cậu thì đã làm sao?
– Tôi không có thù oán gì với cậu càng không có thù hằn gì đến Hoàng Gia cớ
sao cậu lại muốn giết chết tôi hả? – Hàn Phong không nén khỏi cơn tức giận.
Cậu nhóc này lại là đối thủ của hắn mà mãi hắn vẫn không tìm ra, chết tiệt
thật mất mặt.
– Tại vì ngươi đã cướp mất Uyển Nhi của ta. Uyển Nhi phải là của ta. – Gia
Khang sau khi bị vạch trần cũng không thấy gì là sợ hãi chỉ nhếch môi nói.
– Thì ra là vì Uyển Nhi. ngươi đừng mơ mộng. – Hàn Phong tức giận nói. Muốn
cướp Uyển Nhi của hắn, tên này nằm mơ à?
– Ngươi không có tư cách giữ cô ấy ở bên mình. – Gia Khang lạnh lùng nói.
– Tại sao? – Hàn Phong như nghe kịch hay, thản nhiên nói
– Ngươi là người giết chết cha cô ấy có tư cách gì lại ở bên cô ấy hả? – Cậu
ta cười lớn, tiếng cười đâm sâu vào lồng ngực cả hai người, Hàn Phong và cô.
– Ngươi đã kể cho cô ấy nghe chuyện này? – Hàn Phong sớm đã có câu trả lời
nhưng vẫn muốn xác định lại cho rõ ràng.
– Phải, là ta. Ngươi thử nghĩ đi sau này có chuyện thì cô ấy sẽ nhớ đến cái
quá khứ ấy còn ngươi, ngươi sẽ vui vẻ hay sao cô ấy sẽ vui ve hay sao? – Gia
Khang nhếch môi không hề che giấu.
– Không cần ngươi lo. – Hàn Phong tức tối hét lên, vấn đề này hắn đã không
muốn nhắc đến mà người này còn cố khơi lên vết thương này. Hắn hận cô là con
của Trần Trọng Lâm nhưng không hận về việc đã giết chết ba cô, người đó đáng
bị vậy.
– Hahaha. Ta nói đúng quá phải hay không? – Gia Khang không hề nể nang Hàn
Phong cất tiếng nói, nụ cười càng khoét sâu vào đáy lòng của Hàn Phong một
nhát cứa sâu sắc.
Một người đàn ông nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn liền lùi sâu vào cánh
cửa, tình cờ đụng phải tôi. Ông ta nhìn thấy tôi liền bắt tôi kiềm lại dẫn tôi
đến trước mặt họ, Hàn Phong và Gia Khang.
– Phong, cứu em.
Hàn Phong nghe thấy tiếng tôi liền xoay lại, mặt hắn trở nên tái lại nhưng vẫn
cố lấy bình tĩnh cất tiếng nói:
– Triệu Tử Hào mau thả Uyển Nhi ra không thì ngươi đừng hối hận.
Triệu Tử Hào nhếch môi, giọng nói khàn khàn vang lên:
– Các người muốn cứu con nhóc này thì mau chuẩn bị năm trăm triệu và một hiếc
xe cho ta.
Tôi cảm thấy hoảng sợ, nước mắt không ngừng trào ra trên gương mặt non nớt,
không thể nói gì.
– Được. Ngươi thả cô ấy ra ta lập tức sai người chuẩn bị. – Gia Khang vội lên
tiếng.
– Không nói nhiều mau. – Triệu Tử Hào chỉa súng vào thái dương của tôi, bộ
dạng rất hung tợn.
– Nguyên mau chuẩn bị.
Hàn Phong lạnh lùng lên tiếng, gương mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng
sớm đã sợ hãi tột cùng. Hắn sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô tổn thương.
Chỉ vỏn vẹn mười phút, chiếc xe Hummer đã đỗ ở phía trước, một túi tiền được
đặt trước mặt ông ta. Triệu Tử Hào nhìn thấy người tên Nguyên quăng túi tiền
lên xe thì mỉm cười, ông ta uy hiếp Hàn Phong dẫn tôi lên chiếc xe rồi không
chịu thả ra chạy đi mất.
Phong, cứu em. Em rất sợ.