Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi – Chương 4: Tôi chấp nhận đề nghị của anh – Botruyen

Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 4: Tôi chấp nhận đề nghị của anh

Sáng hôm sau tôi thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.

– Tát cả là tại hắn – tên đáng ghét đồ xấu xa, đồ Hàn Phong chết bầm ; tôi
cầu trời cho anh ngay càng già già già gia““. Tôi mặt mày nhăn nhó tự nói
với chính mình. Cũng tại hắn hết nói ba cái lời ấy làm cái gì cơ chứ làm tôi
cứ suy nghỉ hoài đây này. Tôi chỉ ưa cái đẹp thôi mà hắn thì… Đẹp quá ấy
chứ, ngũ quang và đường nét đều hài hòa, dáng vẻ uy quyền cao ngạo còn cả khí
chất nữa chứ phải nói là trên cả tuyệt. Chính vì điều đó nên mỗi lần gặp hắn
tim tôi cũng có đôi lần loạn nhịp.

Haizz. Thôi mặc kệ tên đó đi, đẹp thì sao? Giàu thì sao? Khí chất có ngời ngời
thì sao cơ dù gì cũng là kẻ tay đã nhuốm đầy máu tanh. Tôi khinh, hứ!

Bước xuống bếp với tâm trạng không mấy vui, tôi gọi ngay cho Gia Khang thân
êu:

– Hello!

– Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã gọi thế hả?

– Ăn sáng chưa nà?

– Chưa. Ê, mà làm gì giọng bà ngọt thế hả? Khai mau!

– Hihi đúng là không hổ danh là bạn thân của tôi, qua chở tôi đi 2 đứa mình
đi ăn sáng.

– Ừm cho tôi 5'

Cúp máy, tôi ra trước nhà đợi Gia Khang. Trời ấm áp quá, làm 1 vài động tác
thế dục, tôi ngồi xuống xích đu hóng gió. Gio1 hiu hiu thổi mang theo hương vị
ngọt của hoa, thơm lừng của cỏ.

Bing Boong. Uyển Nhi mở cửa, Uyển Nhi

– 5' của ông đó hả? Sao tới trể vậy? Tôi bước ra với vẻ mặt hầm hầm, gì chứ
5' à, đã là 30' rồi hỏi sao mà không tức cho được!

– Sorry mà. Tôi có việc bận đột xuất nên đến trể làm gì mà căng thẳng quá
vậy? Bất quá tôi khao bà chầu này!

– Vậy thì tôi có thể xem xét lại.

– Lên xe.

Gia Khang đưa tôi đến 1 quán ăn gần đó. Lúc ăn, cậu ta hỏi có muốn đi đâu chơi
nữa không, bảo là đền cái vụ làm tổn hại bao tử ( vì ngồi đợi ) của tôi. Nói
gì thì nói chứ đi chơi là tôi chịu liền khỏi phài bàn cải thế là nhất trí đi
dạo Hồ Gươm.

Hai đưa tôi ăn xong thì lái xe thẳng đên Hồ Gươm. Mùa này, hồ đẹp không gì
bằng. Không khí trong lành xen lẫn ấm áp bao trùm cả Hồ. Mặt hồ gợn sóng,lăn
tăn. Tôi và Gia Khang chầm chậm đi dạo quanh hồ, thấy phía trước có chỗ thuê
xe đạp thì hứng khởi mà kéo cả cậu ta đi thuê xe. Vừa đi tôi vừa hỏi:

– Đi thuê xe đạp đi!

– Thế cũng được.

Chỉ chờ có thể, tôi càng hăng hái hơn, chạy nhanh hơn mà đâu hay biết rằng mặt
ai đó đã đỏ bừng bừng, tim đập lệch đi một nhịp. Gia Khang vốn là một người
không mấy thân thiện, trầm tĩnh ít nói hay còn được gọi là khó gần nhưng không
hiểu vì lí do gì mà lại chủ động làm quen Uyển Nhi chắc là vì trên gương mặt
cô ấy toát lên vẻ u buồn đau thương. Chính vì thế mà Gia Khang lại muốn đem
đến sự vui vẻ yêu đời cho cô. Khi tiếp xúc lâu dài, Gia khang nhận ra ở cô có
một sức hút tiềm ẩn nào đo mà kéo cậu ngày càng gần lại hay như chính bây giờ,
chính Uyển Nhi lại đem đến niềm vui cho cậu. Thầm mỉm cười, Gia Khang đổi lại
vẻ chủ động nắm chặt tay cô.

Tới nơi, tôi mới biết là Gia Khang đả nắm tay mình, đáng lẽ là tôi nắm tay cậu
ta chứ! Ngước nhìn Gia Khang với vẻ mặt khó hiểu , tôi nhanh chóng quay lại
điểm mấu chốt là thuê xe.

Nhưng sau khi thuê xe lại diễn ra 1 cuộc tranh luận…

– Bà chở tôi đi!

– Nờ ô nô

– Why?

– Có biết chạy đâu mà chở!!!

– Trời ơi! Thế thì thuê xe làm gì hả?

Ngước nhìn Gia Khang vời vẻ mặt vô tội, tôi nói:

– Tôi tưởng ông biết!

-Thì tôi…tôi…tôi…tôi biết

-Biết thì chở tôi đi hihi

– HiHi biết chạy thì mau chở tôi đi nào, nhanh lên tài xế Gia Khang!

– Nhưng mà chở con gấu mẹ vĩ đại như bà chắc tôi mệt chết quá!

Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn nhưng có tức đến đâu thì cũng không còn
cách nào khác chi bằng yên phận mà chở cô bé xinh đẹp là tôi đây này

Nhìn vẻ mặt như bánh bao ngâm nước tôi cố lắm mới không phát ra tiếng cười chứ
nếu lúc này mà còn cười chắc cậu ta quăng cả xe mà nhào vô đánh tôi quá. Đi
được vài vòng tôi bắt đầu thấy chán, tôi nói:

– Về thôi, tôi nóng quá à!

– Tôi chở mát muốn chết mà nóng cái gì? Tôi không than thì thôi chứ!

– Tôi nói vậy cho ông khỏi than với tôi cho khỏi quê mà còn chửi tôi hả?

– Mệt quá, đi vê““`!!!!!!

Phải nói chứ tài diễn kịch của tôi gần bằng Triệu Vy luôn ấy chứ ( p/s: =_=)
làm Gia Khang cứ xin lỗi tôi suốt cả quãng đường về. Mà cậu ta đúng là đầu óc
đơn giản, tôi diễn thế mà không biết chắc là tôi diễn quá đạt. Sau 1 tràng
cười như điên loạn tôi vui vẻ bước vào phòng mẹ. Vừa mở cửa ra, tôi giật mình
khi thấy mẹ nằm trên sàn nhà không động đậy, mắt nhắm nghiền. Hoảng sợ cực độ,
tôi lay mẹ:

– Mẹ…mẹ tỉnh dậy đi mẹ, mẹ/

Mẹ vẫn nằm đấy, không buồn mở mắt. Nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện, tôi rối
trí trong cơn kinh hãi. Yên vị trên chiếc xe cấp cứu , tôi nắm chặt tay mẹ
bằng đôi bàn tay con đang trong tình trạng run lẩy bẩy. Tôi cứ nắm chặt thế
cho đến khi chiếc giường bệnh đưa mẹ đi khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu.

1 tiếng…, 2 tiếng…,3 tiếng…rồi 4 tiếng

Cạch. Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác ỉ mặc áo blue xanh tiến
về phía tôi. Lập tức đứng dậy tôi lay mạnh cánh tay bác sĩ:

– Xin bác sĩ hay cứu lấy mẹ cháu!

Nước mắt rơi lã chã, tôi khẩn khoản cầu xin , vị bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt
thương cảm:

– Bệnh ung thư máu rất khó chữa nhưng ta sẽ cố gắng.Cháu đến quầy thu phí
thanh toán hết viện phí rồi ta sẽ đưa mẹ cháu nhập viện để tiện bề theo dõi.

– Vâng ạ!

Buông tay vị bác sĩ ra, tôi bước đi không chủ đích; trong đầu lặp đi lặp lại 1
câu nói hệt như con robot đã được lập trình : tiền, cần có tiền!

Tôi bước đi trong vô vọng trên con phố đông đúc người, tôi cảm thấy mình sao
mà nhỏ bé quá như lọt thõm giữa phố đông. Vù…ù…ù gió lạnh ở đâu tràn về,
tạt vào khắp mặt tôi tư từ mà khoét sâu vào chổ trống trong lòng ăn sâu vào
các tế bào. nhìn về 1 phía, tôi dừng lại trên bảng hiệu bar black& white.
Tiến lại gần hơn, tôi ôm 2 cánh tay lạnh buốt ý định bước vào nhưng anh bảo vệ
bước tới ngăn tôi lại:

– Em không được vào, em bao nhiêu tuổi?

Chắc có lẻ anh ta nghỉ rằng tôi chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng tôi đã 20
tuổi rồi trông tôi trẻ thế cơ à?

– 20 tuổi

– Em muốn xin việc làm sao?- 1 giọng nói vang lên

Nghe đến việc làm thì tôi mừng rỡ, nói:

– Vâng

– Mai em có thể đến làm

– Không thể làm hôm nay sao?

– Hôm nay? Oh được chứ! Em hãy đến khu vức dành cho người phục vụ, Dũng sẽ
hướng dẫn em

– Mà anh ơi em đã từng học qua bartender có thể làm không anh?

– Xin lỗi em , anh chỉ tuyển phục vụ

– Em chỉ hỏi vậy thôi, em có thể làm mà!

Tôi đến đó và gặp đúng Dũng, cậu ta bảo tôi thay đồng phục rồi đến từng bàn để
tiếp từng vị khách theo yêu cầu của họ.

Ở đây đúng như tên gọi của nó black&white thiên đường của đàn ông – địa
ngục của phụ nữ. Những cô gái ăn mặc mát mẻ như muốn phô bày hết cả thân thể
cho người ta ngắm nhìn còn bọn đàn ông thì không ngừng vung tiền cho họ và cả
những chai rượu ngoại đắc tiền gia trên trời. Đảo mắt một vòng, tôi dừng lại ở
dáng vẻ 1 người than niên được bao phủ bở 1 làn thuốc lá trắng đục, xung quanh
hắn ta có rất nhiều người mặc y phục đen vây quanh. Khí chất thật xuất phàm
lạnh lùng như của vua chúa dòng dỏi bậc đế vương. Dáng dấp quyền uy ấy đâu
phải người nào cũng có, nó chỉ xuất hiện trên người hắn – Hàn Phong không lẫn
đi đâu được. Trên tay hắn cầm một ly rượu vàng đậm là màu của rượu Cognac, tôi
dễ dàng nhận ra vì đã từng học bartender. Quay đi vội để không bắt gặp ánh mắt
của hắn, tôi quay về với công việc của mình. Đặt chai rượu vodka trên bàn tôi
vội xoay người đi nhưng tay tôi đã yên vị trong bàn tay to béo của gã mập.Ông
ta đặt tay lên bả vai tôi vuốt 1 cái làm tôi rùng mình có cảm giác buồn nôn

Ông ta nói:

– Người đẹp, em ra giá đi bao nhiêu?

– Tôi…tôi không bán thân. Tôi nói trong nước mắt. Vốn dỉ tôi đã nghe rất
nhiều về những việc phức tạp trong bar nhưng tôi thật ngu ngốc khi chỉ nghỉ
vào đây để làm phục vụ kiếm tiền. Tôi hối hận lắm hối hận thật rồi. Bất đắc
dĩ, tôi nhìn vào góc phòng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của hắn- Hàn Phong
nhưng tôi không thấy hắn ở đâu nữa.

Ông béo đả ngà ngà say, giọng nói lè nhè :

– Kiêu thì cũng tốt đấy nhưng kiêu quá thì không vui đâu, ở đây làm phục vụ
thì ai mà không bán thân. Nào lại đây anh hôn cái nào.

Ông ta đáng tuổi ông tôi luôn ấy chứ mà xưng bằng anh thật ghê tởm. Tôi đau
đớn nhắm chặt mắt lại. Gíá như có người cứu tôi, làm ơn cưu tôi với Hàn
Phong…

Bốp. Ông ta loạng choạng ngã ra làm đổ cả cái bàn và chai rượu, vuốt khuôn mặt
sưng tấy lên, ông ta nói:

– Mày là thằng nào hả?

Hàn Phong nhếch môi cười khinh bỉ im lặng không nói gì

– Anh…Anh Hàn…Hàn Phong. Em có mắt như mù xin anh tha thứ

– Mẹ kiếp! Lão già dám đụng vào người của anh Phong, mày chán sống rồi à?

Như hiểu ra chuyện, ông ta lắp bắp như trẻ con tập nói:

Ông ta kéo lấy chân tôi, không ngừng lay giọng vẫn lè nhè nhưng trong đó có
vài phần khiếp sợ:

– Xin chị tha thứ cho em, em lở ạ, xin chị tha thứ.

Thấy ông ta nói thế , Hàn Phong lên tiếng lạnh băng làm mọi người đều sợ xanh
mặt:

– Không biết không có tội

Búng tay 1 cái, 2 tên to con đã xuất hiện ngay trước mặt ông già to béo. Vẻ
mặt bặm trợn của 2 tên này làm ông ta kinh hoàng nói:

– Anh Phong không phải không biết không có tội sao?

2 tên to con đã kéo ông béo đứng lên, hắn chầm chậm buông 1 câu:

– Tội của ông là tội còn chưa xử đó! Kéo nó đi.

Kéo tay tôi ra ngoài, Hàn Phong ấn tôi vào trong giọng vẫn lạnh:

– Đi về nhà cô ta.

Chiếc xe lao boong boong trên đường Hà Nội. Từng hàng cây khuất dần bị bỏ mặc
lại phía sau. Mở cửa sổ, tôi hít thở bầu không khí trong lành, lành lạnh của
trời đông. Tôi nhìn hết bên này đến bên kia, cứ xoay đầu ra ngoài đau hết cả
cổ nhưng vẫn gắng mà chịu đựng. Giờ tôi mới cảm nhận được cái lạnh, phải nói
là quá lạnh chứ không phải lành lạnh như lúc đầu nữa. Xoa hai tay vào mặt cho
bớt lạnh, chợt có giọng nói vang ra từ phía sau tôi:

– Lời tôi nói cô có đồng ý không?

Lời gì í nhỉ? Mẹ bị bệnh làm tôi cũng quên khuấy đi mất. Cố gắng lật óc ra suy
nghỉ và kết quả là trời không phụ lòng người ., tôi cuối cùng cũng nhớ ra là
hắn muốn tôi làm bạn gái của hắn.

– Tôi biết bây giờ mẹ cô đang trong bệnh viện và cần tiền gấp, tôi có khả
năng đáp ứng nhu cầu tiền bạc cho cô– Mỉm cười hắn ta nói.

Qủa thật là hắn có thể giúp được tôi…Không chờ tôi trả lời, hắn nói tiếp:

– Tôi có rất nhiều điểm tốt cô cần gì phải suy nghĩ?

– Điểm tốt? À, phải con người thì ai mà không có điểm tốt và điểm xấu. Ngoại
trừ những khuyết điễm như tàn nhẫn, lạnh lùng, xấu xa, giết người không chớp
mắt là một kẻ đại ác ma…

Huyên thuyên 1 hồi không ngớt, tôi lập tức ngậm miệng ngay khi khuôn mặt hắn
đã kề ngay sát mặt tôi. Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng tim hắn đập. Nuốt ực
một cái tôi nhìn hắn không chớp mắt, phải nói là vì lo tập trung nhìn đường
nét biểu cảm trên khuôn mặt của hắn mà tôi quên béng mất phải đẩy hắn ra. Hắn
càng tiến gần tôi hơn, tôi hồi hộp nhắm tịt mắt lại. Khẽ nhíu mày, hắn ta nói:

– Cô nhắm mắt làm gì thế hả? Cô đang khen tôi hay chửi xéo tôi hả?

Hớ người, tôi vội mở mắt, mà cũng may là hắn cũng không chọc ghẹo tôi.

Thầm cảm ơn ông trời, tôi lấy lại bình tĩnh cười cầu hòa:

– Đừng nóng mà, đâu có ai là hoàn hảo chứ anh chỉ có những điểm xấu ấy thôi
còn những điểm tốt mà. Nào là đẹp trai, tài giỏi, giàu có nè…

Tôi nói mà còn cảm thấy ngượng mà trong khi đó thì hắn lại ngốc nghếch mà cười
chứ, tôi bảo đảm những điều tôi nói lúc nãy chỉ làm xoa diệu cơn nóng của hắn
thôi chứ thực lòng tôi chã muốn khen tí nào.

Bầu không khí một lần nữa lại chìm vào yên tĩnh làm tôi có chút thời gian để
suy nghĩ về căn bệnh của mẹ tôi. Ôi không! Tôi đào đâu ra số tiền đó bây giờ.
Hay là quay lại quán bar nhẫn nhịn ? Không bao giờ, cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Còn 1 cách nữa… Nếu không tới đường cùng thì tôi chắc chắn sẽ không chọn
phương án này chấp nhận làm bạn gái hắn . Cái ý nghĩ điên rồ đó làm sao có thể
toát ra khỏi cái đầu thông minh của tôi chứ?. Nhưng ngoài cách đó ra thì không
còn cách nào khác hết đành phải nhịn vậy dù sao cũng chỉ trên danh nghĩa thôi
mà.

– Hàn Phong nè!

Hắn quay sang nhìn tôi rồi nói:

– Sao?

– Lời lúc nãy anh nói còn hiệu lực không vậy?

Hàn Phong đã dự tính được tình huống này nên khẽ cười:

– Còn

– Vậy tôi chấp nhận làm bạn gái anh nhưng đổi lại…

Tôi ngưng một chút rồi nói với khuôn mặt ngượng ngùng:

– Anh cho tôi vay 100 triệu được chứ?

Nhếch môi, Hàn Phong cười khinh bỉ:

– Được thôi, không thành vấn đề.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.