Có nỗi nhớ nào dành riêng cho em
Trong khoảnh khắc hay phút giây bất chợt
Trong ánh hoàng hôn mỗi buổi chiều tắt lịm
Trong phút xao lòng và hiện tại bị bỏ quên?…
……………..*******………………………..
Hà Nội mang một màu cam vàng dịu nhẹ trong ánh chiều tà. Ông mặt trời như
chjếc thau đồng đỏ ối từ từ khuất sau những rạng mây xám tro. Có lẽ sắp mưa
rồi.Hàn Phong rất ít khi đi dạo thế mà hôm nay hắn lại có nhã hứng đi dạo cơ
chứ, có lẽ hắn muốn đi cho khuây khoả, cuộc sống của hắn lúc nào cũng vội vã.
Đang đi thì hắn trông thấy một cô gái đang lao ra dòng xe, gương mặt này rất
quen dường như…Hắn chạy nhanh đến nắm lấy tay cô rồi bảo:
– Thiên Băng sao em lại ở đây?
Cô gái ngoảnh mặt lại làm Hàn Phong giật mình, hắn hỏi thêm một lần nữa với vẻ
thảng thốt:
– Thiên Băng em tỉnh rồi sao?
Cô gái ngạc nhiên, đôi mắt mở to long lanh ánh nước. Cô ấy mỉm cười gạt tay
Hàn Phong ra.
– Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải Thiên Băng tôi là Bảo Hà.
Hàn Phong bừng tỉnh, đôi mắt như lấy lại vẻ vô hồn vốn có hắn nói:
– xin lỗi. Tôi nhận nhầm.
Cô gái xua xua tay, mỉm cười vui vẻ:
– không sao. Tôi có thể mời anh đi uống tách cafe không? Xem như kết giao
thêm bạn.
– Không cần. – Hàn Phong lẳng lặng bước đi nhưng cô gái này lại kéo lấy tay
hắn gương mắt trông tựa thiên thần:
– Thôi mà, tôi sẽ pha cho anh một ly đặc biệt.
Hàn Phong nhìn cô thận trọng đánh giá. Xem ra cô ta cũng là người mến khách có
lẽ cũng như bao người khác mà thôi. Hắn mỉm cười, khó lòng từ chối; theo như
tính cách bình thường thì có lẽ hắn đã gạt cô ra nhưng vì thật sự rất rất
giống.
– Anh tên gì? – Cô gái quay đầu lại mỉm cười hỏi
– Hàn Phong. – khuôn mặt không chút cảm xúc, hắn nói.
Cô gái mỉm cười, đôi mắt to long lanh quyến rủ. Bàn tay thon dài mềm mại nắm
lấy cánh tay hắn, dưới ánh hoàng hôn khuôn mặt cô tràn ngập hạnh phúc làm hắn
nhớ về thiên Băng của ngày nào…
Thiên Băng đột nhiên quay mặt sang hắn, bàn tay cô áp vào mặt hắn thật mịn
màng:
– Phong à, anh cười lên nào sao lúc nào mặt anh cũng hầm hầm thế chẳng đẹp gì
hết.
Hàn Phong vẫn vậy, hắn chẳng nhếch nỗi khóe môi, có lẽ hắn không có cảm xúc.
Thấy hắn im lặng không cười cũng chẳng nói gì thì Thiên Băng dùng ngón tay mềm
mại từ từ kéo dãn khóe môi hắn ra mỉm cười tươi tắn:
– Phong à, như thế này phải đẹp hơn không anh!
Hàn Phong cười, ánh mắt nhin cô đầy triều mến, khuôn mặt cô rạng rỡ dưới ánh
hoàng hôn làm hắn không bao giờ quên được. Ngay bây giờ, hắn lại gặp một người
con gái cũng có sở thích giống cô, cũng có ánh mắt giống cô, cũng có nụ cười
tỏa nắng, có một chút lay động…
– Em sẽ pha cho anh một ly ngon tuyệt hì hì – Bảo Hà cười rạng rỡ, đáy mắt
dịu dàng bao chứa cả sự yêu thương.
– Được.
Hàn Phong tìm một cái bàn cạnh đấy, hắn ngồi xuống rồi nhìn cô đang chăm chú
pha cafe cho hắn. Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển tưởng chừng không bao giờ
hắn có thể gặp lại được. Nhưng hắn đã lấy lại được lí trí, hắn không có tình
cảm gì với cô gái này chẳng qua là vì cô ấy quá giống Thiên Băng, người giống
người là chuyện thường tình. Nhưng có phải hắn đã yêu Uyển Nhi không? Hắn
không xác định được có lẽ cô cũng chỉ là một người tthay thế cho vị trí của
Thiên Băng trong lòng hắn nhưng sao hắn lại muốn có được cô bằng mọi giá?
Chính hắn cũng không hiểu nỗi chính mình… Ai cũng biết mình muốn gì nhưng có
bao nhiêu người biết mình cần gì? Nhưng bấy giờ đối với hắn người quan trọng
nhất vẫn là Uyển Nhi.
– Anh uống thử đi – Bảo Hạ kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, cô đưa tách
cà phê đến.
Hắn nhận lấy tách cafe lạnh lùng nói:
– Cảm ơn.
Hắn nhấp một ngụm, cafe có mùi nồng của sữa nhưng vẫn giữ được vị đăng đắng là
hương vị đặc trưng của cafe. Hắn nhìn cô cười nhếch môi:
– Ngon.
Bảo Hà cười rạng rỡ, cô khoanh hai tay lên bàn rồi nói:
– Tôi chỉ biết pha cafe thôi, còn lại tôi chẳng biết gì hết.
Sao lại có sự trùng hợp đến thế, cô ấy cũng chỉ biết pha cà fe cô gái này…
Hàn Phong cười cười có một chút gian xảo nhìn cô.
– Uyển Nhi, Gia Khang hai người đến đây – Bảo Hà Vẫy tay với tôi và Gia Khang
cười vui vẻ.
Chúng tôi đi đến cạnh Bảo Hà, đối diện cô còn có một người đàn ông khác, trông
anh ta rất giống Hàn Phong. Tôi cũng chẳng lên tiếng lặng lặng ngồi xuống. Bảo
Hà cười hì hì giới thiệu:
– Uyển Nhi, Gia Khang tôi mới quen được bạn mới nè.
Bây giờ tôi mới ngẫng đầu lên, có đôi chút bàng hoàng nhìn người đó đôi mắt
đen thâm trầm của hắn lướt nhẹ trên người tôi rồi nhanh chóng dời đi chỗ khác.
– Đây là Hàn Phong, tôi mới gặp anh ấy trên đường đó.
Tôi mỉm cười vui vẻ nói:
– Tổng giám đốc không ngờ lại hận hạnh gặp anh ở đây.
Bảo Hà thoáng vẻ ngạc nhiên mỉm cười nói:
– Hai người quen nhau à?
– Phải. Anh ấy là tổng giám đốc công ty chúng tôi.
Gia Khang lúc này mới lên tiếng:
– Đúng là trái đất tròn thật, đi một vòng lớn cuối cùng lại gặp nhau.
Hàn Phong vô ý nhếch mối, đôi mắt vô hồn lạnh lùng nói:
– Phải.
– Đã gặp nhau ở đây thì mình cùng đi chơi nhé. – Bảo Hà vui vẻ nói.
– Vậy thì phải xem tổng giám đốc có đồng ý không thôi. – tôi cười cười nhìn
thẳng vào hắn ta.
– Nhưng mà Gia Khang và Uyển Nhi hai người đang quen nhau à, sao lúc nào cũng
kè kè bên nhau thế? – Bảo Hà cười to sung sướng.
Gia Khang im lặng không nói gì chĩ khẽ mỉm cười. Tôi nhìn Hàn Phong bắt gặp
ánh mắt hắn ta đang nhìn Bào Hà chăm chú, hắn ta vốn không thích làm quen
người lạ hay bạn bè thế mà bây giờ hắn lại cùng Bảo Hà đến đây uống nước tâm
sự. Hừ vậy mà bảo yêu tôi ấy à, toàn là ngụy biện. Hừ hừ, anh dám lừa một cô
gái ngây ngô như tôi hả, Hàn Phong chết bầm tôi muốn xem anh có thật sự yêu
tôi không hay những gì anh nói toàn là xảo trá. Tôi cười thật tươi nhưng lại
bẽn lẹn nhìn Gia Khang nháy mắt nói:
– Phải, Hai chúng tôi đang quen nhau.
Gia Khnag nhìn cái nháy mắt của tôi rồi cười buồn nói:
– Đang quen nhau.
Bảo Hà cười phá lên rồi nói:
– Tôi biết ngay mà, ngay từ đầu thấy hai người ôm vai bá cổ là tôi đã biết
rồi. Bạn bè thì làm sao mà thân thiết được như thế.
Hàn Phong không nói gì nhìn tôi bằng đôi mắt thăng trầm khóe môi khẽ nhếch lên
tạo thành nụ cười nữa miệng. Tôi bỗng dưng lại đau, cái cảm giác này tôi
thường xuyên có khi hắn đối xử với tôi như một người xa lạ. Ánh mắt bỗng trở
nên đượm buồn. Hàn Phong đến bây giờ mới trả lời câu hỏi của tôi:
– Ngày mai 8h rồi chúng ta sẽ đi chơi hôm nay tôi có việc bận.
-Thế thì hay quá. Gia Khang và Uyển Nhi là một đôi rồi thế nào anh họ đáng ghét này cũng không chở tôi. Vậy ngày mai ai chở tôi?
Hàn Phong lạnh lùng nói:
– Gia Khang cậu cứ chở Bảo Hà đi tôi ở gần Uyển Nhi để tôi chở cô ấy.
-Thế cũng được.
…………***…………
– Uyển Nhi cô là con nít à? Sao lại đòi đến đây? – Hàn Phong nhíu chặt đôi
mày khi trước mặt là công viên giải trí.
Tôi mỉm cười hăng hái, hét với Hàn Phong:
– Con nít có gì không tốt? Con nít vô ưu vô lo.
Gia Khang nhìn tôi mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đong đầy sự ấm áp và điều đó làm
Hàn Phong không vui, hắn nói:
– Tôi không đi, ba người cứ vào đi.
Tôi nhíu mày, làm tôi mất hứng. Quay khuôn mặt đang nhăn nhúm lại vì tức giận
về phía hắn, tôi hét lớn:
– Chứ anh muốn đi đâu hả?
Hàn Phong khẽ nhếch môi, hai tay ung dung đút vào túi quần.
– Patin
– Cái gì? Anh đi một mình luôn đi.
Bảo Hà thấy tôi như thế thì khẽ lay tay tôi, khuôn mặt cún con năn nỉ:
– Uyển Nhi tôi chưa được đi patin mà, cô đi với tôi đi, không có cô thì không
vui tí nào. Nha nha
Tôi nhắn mặt, từ lúc sinh ra đến giờ tôi ợ nhất bước lên đôi giày bánh xe đó.
Ôi! Chân không chạm đất, nếu xui xẻo mà bị ngã thì phải làm sao? Nhưng mà
gương mặt Bảo Hà trông háo hức lắm, tôi cũng không nỡ làm bạn ấy buồn nhưng
mà… tôi sợ. TT TT
– Không cần sợ, tôi sẽ dạy cô. – Hàn Phong nhìn thấy vẻ mặt đang từ từ chuyển
màu của tôi thì nói chắc nich.
– Tôi…
– Không cần phiền đến anh đâu, tôi dạy cô ấy là đươọc rồi.
Gia Khang đột nhiên nghiêm mặt, bàn tay cậu ấy nắm chặt tay to6ikhie6n1 cho
tôi cảm thấy an toàn nhưng tôi không muốn GIa Khang dạy người mà tôi muốn là
Hàn Phong cơ.
Hắn ta nhếch mép mỉm cười, nhún vái nói:
– Vậy thôi!
Bảo Hà vui sướng cười thật tươi lay cánh tay của Hàn phong:
– Vậy anh dạy em đi
Hàn Phong nhìn qua tôi, đôi mắt vẫn vậy, vẫn lạnh lùng như ngày nào. Hắn quay
đi nói với Bảo Hà:
– Được
– Yeah
Bảo Hà nhảy cẫng lên sung sướng như một đứa trẻ, hai tay hân hoan vỗ bôm bốp
vào nhau. Hàn Phong lại một lần nữa nhìn về phía tôi, tôi lúc này cũng đang
nhìn về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau tôi ngại ngùng quay đi nơi khác. Gia Khang
nâng cằm tôi lên, tay siết chặt vào. Tôi nhìn cậu ấy khẽ cười, cậu ấy cũng
cười vui vẻ.
– Í ẹ hai cái người này, tình củm vừa thôi hại mắt tôi à? Ở đây là nơi công
cộng nhá!
– Bảo Hà lấy tay che mặt lại nhưng tinh nghịch hé ra một tí để nhìn khiến tôi
cười vì hành động thật dễ thương.
Tôi vô ý nhìn về phía hắn đáng sợ quá, lạnh lẽo quá. Đôi đồng tử vô hồn đang
nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy có chút gì đó buồn rầu lại có chút gì đó
bất cần khiến tôi đau lòng khó hiểu. Hắn nhếch một bên môi, mỉm cười khinh bỉ
rồi kéo Bảo Hà lúc này đang sung sướng mà xem tôi như người vô hình. Tôi nhìn
về bóng người cao lớn đang từng chút từng chút một khuất xa mà cười khổ:
– Gia Khang có lẽ tôi đã biết vì sao tôi lại quan tâm hắn nhiều đến thế.
Gia Khang buồn rầu, đôi mắt toát lên vẻ lo âu:
– Có thể đừng yêu hắn không?
Tôi lắc đầu:
– Đáng lí ra tôi không nên bắt đầu trò chơi này, nó làm tôi đau hơn tôi
tưởng.
– Uyển Nhi à! – Gia Khang cười khổ.
Chúng tôi trên suốt quãng đường đều im lặng không ai nói với ai câu nào. Hàn
Phong đưa chúng tôi đến một trung tâm lớn. Trung tâm này được phân thành nhiều
tầng, mỗi tầng kinh doanh một thứ riêng. Chúng tôi đi vòng ra sau là một sân
trượt patin rộng lớn ở ngoài trời. Bảo Hà đi cùng Hàn Phong còn tôi đi cùng
Gia Khang. Tôi bây giờ đã thực sự hối hận vì đã khởi đầu ra trò chơi này, tôi
đau khi nhìn Hàn Phong bên cạnh một cô gái khác. Bảo Hà cười, nụ cười rạng rỡ
làm lòng tôi thắt lại. Hắn nắm lấy tay cô,dìu cô đi từng bước nhẹ chở che cho
cô như sợ cô bị ngã, hắn chăm chú cô ngại ngùng. Nhiều người đi về phía họ chỉ
chỉ này nọ cười thầm, khen anh trai tài em gái sắc quả là 1 cặp trời sinh. Họ
không hề biết hắn chính là Hàn Phong vì tài hóa trang của hắn.
Tôi nhìn họ cười khổ, gia khang đặt tay lên vai tôi, khẽ nói:
-Đừng buồn nữa, không đáng. Có tôi bên cạnh còn gì.
Tôi nếm phải một gjọt nước mặn mà đắng, tôi dựa người vào lòng Gia Khang. Cậu
ta vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi an uỉ nhưng có một đôi mắt sắc bén nhìn về phía
tôi.
– 2 người tình cảm vừa thôi đừng cô tỏ ra cho mọi người biết nữa hại mắt lắm
ấy ạ. Đây là nơi công cộng.
Bảo Hà cười phá lên. Gia khang gõ nhẹ lên đầu làm cô la lên oai oái rồi nói:
– Biết trượt chưa hả?
– Biết rồi. Anh Phong dạy hay lắm.
Đột nhiên Hàn Phong lên tiếng:
– Hãy gọi tôi bằng Hàn Phong.
– Sao thế ạ?
Hàn Phong im lặng không nói gì. Tôi lay tay Bảo Hà rồi nói:
– Để tôi trượt cho cô xem nhé!
Nói rồi tôi lướt nhẹ một bước, cả cơ thể hơi chúi về phía trước nhưng vẫn ổn.
Tôi lướt với lực mạnh hơn một chút, vẫn ổn. Tôi quay lại thì thấy Bảo Hà gần
như sắp ngã nên chạy về phiá cô. Tôi lướt hụt chân khi Hàn Phong đã ôm siết
Bảo hà vào trong lòng.
Tất cả như sụp đỗ trước mắt tôi, tôi ngã một cú quá đau rồi chật mắt cá chân.
Ánh mặt trời chjếu thẳng vào tôi, nước mắt cứ thế ưá ra tuôn rơi không ngừng,
tôi đau, đau lắm Hàn Phong à.
Nước mắt được gjải phóng sau cái chớp mi của tôi, như dòng mưa tuôn ào ạt rơi
xuống ánh lên một thứ ánh sáng kì lạ., một giọt rớt vào miệng tôi mặn và đắng
mùi vị hệt như lúc Hàn Phong bỏ tôi đi mà tôi thường nếm được. Chân tôi đau
nhức đầu tôi ong lên,nước mắt rơi như không có điểm dừng. Tuy chân tôi bị trật
nhưng không đau bằng nơi đây, tim tôi như tan ra từng mảnh vụn khi Hàn Phong
không để ý đến tôi không đến đở tôi mà ckỉ ckăm ckú nhìn người đẹp trong lòng.
Tôi gìm chặt tay không ngừng xoa lên đôi bàn chân đang đau dữ dội. Hắn thật sự
rất nhẫn tâm, cái đồ có mới nới cũ, tại sao lại khiến tôi yêu anh rồi nhẫn tâm
vứt bỏ tôi. Hắn xem tôi là cái gì chứ, tôi sai rồi đáng ra tôi nên nhận ra
tình cảm của mình mà đừng đùa với trò chơi nguy hiểm. Tôi mong anh sẽ đở tôi,
tôi gục mặt vào chân mà nức nỡ.
– Về thôi.
Cậu ta cõng tôi trên lưng đi đến nơi của Bảo Hà và Hàn Phong. Gia Khang nói:
– Tôi đưa Uyển Nhi về, 2 người cứ ở lại chơi.
Hàn Phong nhíu chặt đôi mày nhìn tôi đang tựa đầu vào vai Gia Khang, tôi quay
mặt đi để tránh ánh mắt ấy, chỉ nghe giọng nói lạnh sau lưng:
– Tôi sẽ đưa cô ấy về.
Tôi lắc đầu, không nhìn về phía hắn ta đáp mệt mỏi:
– Không cần.
Tôi nói thế nhưng hắn vẫn kéo tôi từ trên lưng Gia Khang xuống làm tôi mất
điểm tựa rơi xuống đất. Hắn không yêu tôi thì cũng không cần phải làm tôi đau
như thế chứ! Tôi ứa nước mắt, Hàn Phong nhìn tôi xót xa cuối xuống đỡ tôi
nhưng Gia Khang đã gạt lấy tay hắn ra, lớn tiếng nói:
– Hàn Phong anh đang làm cái gì vậy hả? Làm cô ấy đau như thế còn chưa đủ à?
Hàn Phong không nói không rằng cuối xuống đỡ tôi nhưng 1 lần nữa Gja Khang lại
gạt ra. Hàn Phong tức gjận nói:
– Không phải chuyện của cậu tránh ra.
Hắn ta xô Gia Khang ngã lăn xuống đất. Thật là qúa đáng mà, hắn ta còn muốn
đánh luôn cả Gia Khang sao? Đồ máu lạnh. Tôi hét lớn:
– Đủ rồi. Tôi có như thế nào cũng không cần người như anh quan tâm. Tôi đây
không cần sự thương hại của anh nghe rõ chưa. Từ bây giờ ngay cả một câu chào
buổi sáng cũng không bao gjờ tôi nói với anh. Cái thứ xấu xa chuyên làm tổn
hại đến người khác.
Nói rồi tôi cùng Gia Khang đến nhà cậu ta bôi thuốc. Gia khang vừa xoa chân
cho tôi vừa nói:
– Bà thấy rồi đấy hắn ta không yêu bà đâu. Bà tội tình gì mà phải làm khổ bản
thân mình cơ chứ!
– Gja Khang chỉ có ông là tốt với tôi thôi
Tôi ôm chầm lấy Gja Khang dựa vào bờ vai săn chắc của cậu ta mà khóc nức nở.
Tên xấu xa sau này tôi sẽ không nói chuyện với hắn nữa, nước mắt lăn dài tôi
mệt mỏi thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Gja Khang.
…*…
– Cô làm tốt lắm Bảo Hà. – người thần bí cười to nói.
– Cảm ơn chủ thượng tôi sẽ không bao gjờ để ngài thất vọng đâu ạ! – Bảo Hà
cúi đầu cung kính khoé môi không kìm được ý cười
Cô ta bây gjờ không còn vẻ mặt ngây thơ thuần khiết nữa mà thay vào đó là một
bộ mặt lạnh như băng và nụ cười của một con cáo.
– Thật không uổng công ta đề bạt người ráng mà trung thành cho ta
– Dạ chủ thượng. Nhưng thuộc hạ không hjểu vì sao lại phải ckia rẽ Uyển Nhj
và Hàn Phong. Theo như kế hoạch ban đầu thì ta nên đánh nhanh thắng nhanh tìm
ra sơ hở của Hàn Phong mới phải ạ.
Người thần bí liếc nhìn cô, lạnh lùng nói:
– Ngươi ngu vừa thôi. Cô ta là ngươì mà Hàn Phong hết mực yêu thương. Chỉ cần
ngươi dành được vị trí của cô ta thì nhất định sẽ thắng được con cáo gjà Hàn
Phong. Và còn Uyển Nhi cô ấy phải là của ta ngươi hiểu chưa?
Đôi mắt vô hồn của Bảo Hà nhìn người thần bí, cô khẽ nói:
– Tôi đã hjểu. Tôi lui ra đây có chuyện gì tkì xin chủ thượng cứ tùy nkiên
sai bảo.
Người thần bí cười ha hả:
– Tốt lắm.
Sau khj Bảo Hà rời đi, người thần bí nắm chặt tay cười lớn nói:
– Uyển Nhi em phải là của tôi hahaha
Tiếng cười lạnh lùng ghê rợn phát ra trong không gian rồi nhanh chóng tan vào
trong màn đêm u ám. Sự lạnh lẽo đến kinh người từ từ bao lấy màn đêm trả lại
sự yên tĩnh đến lạnh thấu xương thấu thịt mùi vị của sự độc quyền còn thoang
thoảng đâu đó quanh đây