– Tựa vào tường …
– Tôi tìm chút yêu thương …
– Nhìn vào gương …
– Tôi tìm Tôi của ngày trước…
……………………..*********…………………….
– Gia Khang 3h tôi chờ cậu ở quán Hoàng Nhật, nhớ đến đúng hẹn nha.
– Có chuyện gì? – Gia Khang nhìn tôi thắc mắc.
– Hihi đến đó thì khắc biết. Thôi tôi về đây.
Nói rồi tôi nhanh chóng chạy ra cổng trường nơi có chiếc xe của Hàn Phong đang
chờ ở đó. Mở cửa xe, tôi ngồi cạnh Hàn Phong không thì hắn lại nhỏ mọn mà
không chở tôi về mất. Sở dĩ tôi nhịn hắn chẳng qua là vì buổi sinh nhật đáng
nhớ dành tặng Gia Khang thôi.
– Tôi đã bảo là không được gặp tên Gia Khang đó mà. – Hàn Phong nhíu mày nói.
– Tôi gặp ai là chuyện của tôi không cần anh quản. – Tôi khoanh hai tay lên
trước, mắt hướng ra phía cửa sổ.
Hàn PHong lạnh giọng nói:
– Cô là của tôi.
Của anh? Cái tên điên tính tình củng khùng, ai là của hắn chứ! Tôi tức gjận
nói:
-Của anh cái con khỉ á!
Hàn Phong cười lạnh bảo:
– Cô đi lên kia ngồi đi.
– Được thôi anh tưởng tôi muốn ngồi cạnh anh à, hứ! Vũ anh dừng xe lại gjúp
tôi nhé.
Kịch. Chiếc xe dừng lại, tôi mở cửa bước xuống. Đột nhiên chiếc xe được chia
thành hai khoang riêng biệt. Tôi hốt hoảng nhưng vẫn bước xuống xe, bỗng dưng
Hàn Phong kéo tôi lại hôn nhẹ lên cánh môi tôi rồi hắn ta buông tôi ra ôm tôi
vào lòng rồi thì thầm:
– Tôi thật sự rất yêu em , tôi không muốn em gặp người khác ngoài tôi. Đừng
để tôi phải lo lắng được không Uyển Nhi?
Tôi ngỡ ngàng, tim đập liên hồi, máu nóng như dồn lại trên mặt tôi khjến nó đỏ
bừng. Tôi lắp bắp nói:
– tôi… Tôi… Thôi được rồi.
Hàn Phong mỉm cười vui vẻ bảo Vũ lái xe về Thiên Băng thành. Tôi đi lên phòng
nằm nghỉ rồi một chút xuống phòng ăn theo yêu cầu của Hàn Phong. Tôi thay ra
một chiếc đầm voan đơn gjản màu trắng sáng rồi lên gjường nằm nghỉ .Tôi bất
gjác sờ nhẹ lên cánh môi, nụ hôn lúc nãy như còn đang hjện hữu trong tôi khiến
tôi mỉm cười rồi từ từ chìm vào gjấc ngủ.
…**…
Cạch. Hàn Phong mở cửa bước vào với ý định đánh thức Uyển Nhi dậy. Hắn tiến
đến gần, ngồi lên trên ckiếc gjường nkìn cô đang say gjấc. Mái tóc mượt mà xõa
dài dọc theo chiều dài của ckiếc gjường, đôi mi cong dài che phủ đôi đồng tử
đen láy, Cái môi nhỏ xinh đang chụm lại ánh lên một thứ ánh sáng kì lạ chói
vào mắt của hắn khiến hắn mất đi tự chủ mà từ từ mà áp vào.
,,,**…
Tôi đang ngủ thì bừng tỉnh, mở to đôi mắt tôi nkìn thấy Hàn Phong đang chăm
chú thực hiện nụ hôn đối với tôi. Tôi đẩy hắn ra, nhìn xuống pkía dưới, chiếc
áo đầm đã bị tuột mất một bên vai để lộ làn da trắng ngần. Tôi nhanh kéo lên
rồi chỉ vào mặt hắn :
– Á Hàn Phong sao anh lại vào phòng mà chưa có sự cho phép của tôi, còn hôn
trộm tôi nữa, á á á đồ dê xồm.
Hàn Phong ckỉ nhếch môi tạo thành một nụ cười nữa miệng, hắn nói:
– Ai bảo cô câu dẫn tôi.
– Cái gì? Tôi câu dẫn anh? Anh vào phòng con gái mà không gõ cửa lại bảo là
tôi câu dẫn anh? Anh đi ra ngoài cho tôi, đi ngay…!!!
Tôi hét lớn hết mức có thể, tay ckỉ ra phía cửa không ngừng thở dốc vì mệt.
Cái tên này lại bảo tôi câu dẫn hắn cơ chư, cái tên biến thái mà! Tôi trừng to
mắt nhìn hắn nhưng hắn đáp lại cơn tức gjận của tôi bằng lời nói:
– Ai bảo cô mặc đồ thoáng thế chứ. Áo thì mỏng không đủ dài còn là loại dây
nữa chứ, cô đang thử sức ckịu đựng của tôi à?
– Cái gì? Tôi ở một mình thì mặc đồ cho thoải mái chút hay anh bắt tôi phải
mặc quần dài áo tkì kéo sát cổ mà áo đầm tôi mặc là bằng voan lụa dài ngang
gôí ngắn cái gì mà ngắn. Anh cũng lạ lùng thật anh vào phòng tôi làm gì?
– Đi xuống ăn. Từ nay cấm tuyệt đối trước mặt tôi mà mặt mấy loại đồ này ngke
rõ ckưa.
– Xì. Mặc cho anh ngắm à? Anh có xin tkì tôi cũng chả thèm mặc. Tôi cũng cấm
anh vào phòng tôi khi tôi chưa cho phép.
– Tôi thích vào lúc nào thì cũng không cần có sự cho phép của cô.
Nói rồi Hàn Phong lạnh lùng quay đi để lại cho tôi một cơn tức to thật là to.
Cái tên chết bầm này, tôi là bà tiên thì không mún cứ mún biến tôi thành bà
điên là cái quái nào! Hừ hừ anh ăn một mình luôn đi tên khốn. Tôi tắm rửa sạch
sẽ rồi thay một chiếc áo đầm maxi đi kèm theo một chiếc túi hộp màu đen hiệu
channel, vui vẻ bước ra ngoài cầm theo hộp quà đã chuẩn bị từ trước.
Tôi có dám đi ngang trước mặt Hàn Phong đâu. Hắn mà biết tôi đi gặp Gia Khang
thì thế nào cũng bắt tôi ở nhà vậy là bao tâm huyết của tôi coi như đi tong
rồi, tốt nhất nên đi mà không báo cho hắn biết. Xin lỗi anh nha Hàn Phong, tôi
ckỉ có người bạn thân là Gia Khang thôi, tôi không mún mất cậu ấy! Thế là ngồi
trên taxi mà tôi cứ nơm nớp lo sợ, không biết hắn có gjận tôi không nửa?
– Gia khang, ông đến rồi à? – tôi vẫy tay với Gja Khang mỉm cười nói.
– Bà kêu tôi tới đây làm gì thế? -Gia Khang ngồi xuống nhìn tôi mỉm cười
– Mau đi cùng tôi đến đây đi – Tôi đứng dậy kéo Gia Khang đi.
– Bà muốn dẫn tôi đi đâu? – Gia Khang hỏi
– Chú ơi đi theo địa ckỉ này nha! – tôi đưa mảnh giấy cho bác tài xế rồi nói
với Gia Khang.
– Sẽ có bất ngờ dành cho ông. Mà hôm nay là sinh nhật ông phải không?
Gia Khang ngạc nhiên rồi nói:
– Phải
Chiếc xe dừng lại trước cánh đồng hoa hướng dương to lớn, nơi này đã từng có
tôi và Hàn Phong ở cùng nhau nó khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã lừa dối Hàn
Phong nhưng tôi nghĩ rằng Hàn Phong sẽ không biết tôi đến đây đâu. Tôi lập tức
thay đổi vẻ mặt, lấy lại nụ cười tươi tắn nói với Gia Khang:
– THấy sao? Có đẹp không?
Gia Khang nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc:
– Đẹp lắm, mà sao bà biết chỗ này vậy?
– À hôm trước Hàn Phong dẫn tôi đến đây chơi đó.
– Hàn Phong sao?- Gia Khang nhìn tôi ngờ vực
– Phải. Thôi tôi dẫn ông đi dạo xung quanh nha, ở đây đẹp tuyệt, Chúng tôi
cùng nhau chạy vòng vòng trên cánh đồng hướng dương cười nói vui vẻ, tiếng nói
giòn tan được cuốn đi theo chiều của gió. Ánh dương của buổi chiều tà sắp tắt
liệm, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt nên tôi kéo Gia Khang ngồi xuống bãi cỏ
bảo cậu ta nhắm mắt lại. Sau khi thực hiện theo lời nói của tôi thì tay tôi
cầm một hôp bánh sinh nhật và một chiếc hộp quà chìa ra phía cậu ta, vui vẻ
nói:
– Happy birthday Gia Khang thân yêu.
Gia Khang mở mắt ra nhìn tôi đang mỉm cười thì cậu ta nói:
– Cảm ơn, từng tuổi này rồi mới có người nhớ đến ngày sinh nhật của tôi. Uyển
Nhi tôi vui lắm.
Tôi cười hì hì bảo cậu ấy mở bánh kem ra xem tôi trang trí có đẹp không. Gia
Khang vui vẻ mở chiếc hộp đựng bánh kem ra, rồi hét lên:
– Uyển Nhi, đẹp lắm!
-Hì hì. Thôi đốt nến đi rồi còn hát mừng sinh nhật nhật nữa chứ.
Gia Khang thắp nến lên, dưới ánh nến lung linh huyền ảo có hai người đang vui
vẻ cùng nhau đón sinh nhật hát vang bài hát chào mừng. Gia Khang mở hộp quà mà
tôi tặng thì thấy một chiếc áo sơ mi và kèm theo một sợi dây chuyền thánh giá,
cậu ta đưa sợi dây chuyền lên trước mặt tôi, vui vẻ bảo:
– Uyển Nhi bà đeo cho tôi đi
Tôi nhích người sát lại gần cậu ta và đeo sợi dây chuyền vào cổ. Tôi không
biết có người đã vất vả chạy đi tìm khi không thấy tôi ở nhà và ở góc độ này
người đó có thể nhìn thấy cảnh tượng hai người đang hôn nhau ngay trong ánh
nến. Hàn Phong tức giận chạy đến kéo tôi ra khỏi người Gia Khang. Hắn vung nắm
đấm khiến Gia Khang ngã nhào, tôi hốt hoảng chạy đến nhưng không thể hắn đã
giữ chặt lấy tay tôi.
– Uyển Nhi em mau đi về cho tôi.
Tôi vùng vằn giật thật mạnh cuối cùng cũng đã giật được ra, tôi chạy đến bên
Gia Khang đỡ cậu ấy lên rồi nức nở trong dòng nước mắt:
– Anh đi đi đồ xấu. Sao anh lại đánh cậu ấy, là tôi sai là tôi không đúng anh
cứ đánh tôi đi cái tên đáng ghét này. Gia Khang cậu không sao chứ?
Gia Khang lau vệt máu trên môi, cười nói:
– Không sao có câu nói này của bà thì tôi không đau nữa.
-Gia Khang à, tôi xin lỗi tất cả là tại tôi – Tôi khóc nấc lên, nước mắt thẫm đẫm chiếc sơ mi màu trắng.
Hàn Phong khẽ nhếch môi, cười lạnh:
– Cảm động quá, cậu đừng để tôi trông thấy cậu gặp Uyển Nhi nếu còn lần nào
nữa thì không đơn giản là đánh một đấm như hôm nay không đâu.
Gia Khang nhếch môi nói:
– Tôi vẫn gặp.
Hàn Phong nhăn mi tâm, hàng mày nhíu chặt lại, hắn ta lôi tôi ra rồi đấm mạnh
vào người Gia Khang. Cú nào cú nấy đều dùng lực rất mạnh, gia Khang phun ra
một dòng máu đỏ rồi nói:
– Anh cứ đánh tôi đi nhưng tôi vẫn sẽ gặp Uyển Nhi.
Đến lúc này, tôi không còn biết gì nữa, lao đến đỡ cho Gia Khang. Bốp, một cú
đấm thẳng vào mặt tôi khiến nó sưng tấy lên, tôi chẳng còn biết có đau hay
không nhưng có lẽ đã mất đi cảm giác. Hàn Phong nhìn tôi lạnh lùng nói, đôi
mắt đục lại vô hồn:
– Được lắm Trần Uyển Nhi em dám đở cho nó. Tôi cất công đi tìm em để đổi lại
được cảnh này, em khá lắm. Tôi chán rồi chơi đùa kiểu này thật vô vị, tôi sẽ
không quản em nữa.
Hàn Phong đứng lên bước đi lạnh lùng như chính con người của hắn, khuất dần
trong đêm tôi thanh tĩnh.Đau, lòng tôi quặn lên tim thắt lại vì Gia Khang hay
là vì chính Hàn Phong? Đắng, nước mắt đắng hay là lòng tôi cũng đã đắng ngắt
theo từng câu từng chữ lạnh lùng của Hàn Phong? Lạnh , tôi lạnh do gió trời
đang không ngừng cào xe hay là lòng tôi đã lạnh đi sau khi Hàn Phong cất bước.
Tôi không phân biệt được đau , đắng , lạnh là do thứ gì đã làm tôi thành ra
như thế.
– Gia Khang à, mình về thôi. – Tôi quệt đi một dòng nước mắt, kéo Gia Khang
đứng lền rồi dìu cậu ta về nhà.
– Ông còn đau không? – Tôi lấy hộp y tế rồi bôi thuốc lên vết thương của Gia
Khang.
– Không
– Ờ bôi xong rồi, tôi về đây
– Khoan tôi muốn hỏi cái này.- Gia Khang kéo tay tôi lại rồi nói
– Chuyện gì thế?
– Bà thích Hàn Phong phải không?
– Ơ …Tôi không biết mà không có chuyện đó đâu. – tôi cười hì hì nói với cậu
ta.
– Ừm. Thôi bà về đi cũng trễ rồi.
Tôi đóng cửa cho Gia Khang rồi lang thang trên con phố, đột nhiên tôi không
muốn trở về nhà, tôi muốn dùng cái sự ồn ào để che lấp đi nổi cô đơn trong
lòng. Tôi không biết là tôi có yêu hắn không nữa, tôi đau khi hắn quay đi mà
không ngoảnh lại. Tôi bỗng dưng thấy sợ, tôi sợ trở về một căn phòng lạnh lẽo
không người quan tâm, tôi sợ hắn sẽ lạnh lùng với tôi sẽ không quan tâm như
lời hắn nói và càng sợ đến một ngày nào đó hắn sẽ bước ra khỏi cuộc sống của
tôi. Tại sao tôi lại sợ đến vậy? Ngay cả bản thân tôi cũng không biết tại sao.
Ngước mặt lên trời, tôi kiềm chế để nước mắt đừng rơi, sao nhiều sao sáng vậy
sao có soi rõ lòng tôi. Người hứa người quan tâm vậy người có bỏ rơi tôi giữa
dòng đờ vội vả?
Tách. Tiếng máy ánh lóe sáng, tôi quay lại, một người đàn ông trung niên tiến
về phía tôi, ông ta mỉm cười nói:
– Chào cô, tôi đang tìm một diễn viên thích hợp để quay một MV ca nhạc tôi
thấy biểu lộ cảm xúc của cô rất thích hợp vậy cô có đồng ý làm diễn viên cho
tôi không. Đây là danh thiếp của tôi.
Tôi nhìn danh thiếp, người đàn ông này tên là Đông Âu năm nay 40 tuổi làm việc
tại công ty giải trí Sun. Có lẽ tôi cũng cần bận rộn để quên đi cái cảm giác
lạ đang hiện lên trong lòng tôi. tôi mỉm cười rồi nói:
– Tội sẽ liên lạc với ông sau.
Ông ta mỉm cười vui vẻ:
– Vậy được. Cảm ơn cô