“Muốn đi đóng quảng cáo?”
“Đúng… đúng vậy…”
Cô bị anh nói trúng tim đen, chỉ có thể ấp úng thừa nhận.
Anh đen mặt, muốn đóng quảng cáo là cái cớ, muốn quậy tung nóc nhà mới là thật.
Trò vui siêu to khổng lồ này đời nào người tăng động như Kỳ Tâm có thể bỏ qua.
“Ông xã, làm ơn nhận lời đi mà…”
Lỡ bị lộ tẩy ý đồ rồi nên cô đành mặt dày xin xỏ luôn.
Khuôn mặt Vũ Dĩ Phàm thoáng qua một tia lưu manh, chậm rãi nhả ra thánh chỉ lời vàng ý ngọc:
“Muốn anh đồng ý cũng không phải là không thể, chỉ có một điều kiện…”
“Điều kiện gì?”
Cô hóng hớt nhún nhảy trên giường, cái đuôi thỏ lắc lắc theo động tác của cô.
Vũ Dĩ Phàm gian xảo nhấc cô ngồi lên đùi mình, cười hắc hắc:
“Điều kiện đơn giản lắm.”
“…”
“Đêm nay, năm hiệp.”
Kỳ Tâm sợ xanh mặt, kịch liệt khóc mếu ăn vạ vẫn không sao thoát được vuốt sói của Vũ Dĩ Phàm.
Trách ông trời sinh ra Hoa Kỳ Tâm ta đây mà lại ban cho ta chỉ số IQ âm vô cực, cái gì cũng bị sói thành tinh Vũ Dĩ Phàm lừa cho tơi bời hoa lá.
“Ngoan, đừng nhảy nháo nữa, giữ sức đi.”
“…”
Hu hu, mẹ ơi, tôi giả chết đây.
Kỳ Tâm khóc cha gọi mẹ làm như Vũ Dĩ Phàm chuẩn bị đưa cô lên giàn thiêu không bằng, vì đang ở thế bị động nên cô luôn đinh ninh trong đầu sắp tới cô sẽ đau đến chết đi sống lại.
Vũ Dĩ Phàm: “…”
Trẻ nhỏ IQ thấp thật khó dạy quá.
Cuối cùng vẫn là thỏ trắng bị sói xám ăn sạch không chừa lại một cọng lông.
Kỳ Tâm eo mỏi lưng đau, cảm giác người bị gãy làm đôi, mẹ ơi, nam thần cấm dục lâu năm sức chiến đấu thật đáng sợ.