Đợi cô ta đi rồi, hiệu trưởng Hoa hỏi lại, giọng điệu như khẳng định:
“Hai đứa cãi nhau sao?”
Khuôn mặt tê liệt không cảm xúc của anh lúc này mới như vỡ ra, thay vào đó là khuôn mặt ăn vạ nước mắt nước mũi tung bay:
“Bố ơi con phải làm sao đây…con lại thua một con bé ba tuổi ranh con vắt mũi chưa sạch sao…bố ơi bố ơi là bố ơi…”
Bố vợ bụng bự đen mặt đẩy con rể thần kinh ra xa:
“Cái đứa vắt mũi chưa sạch chính là con đó!”
“…”
“Nói đi, chuyện là thế nào?”
Ông đẩy đẩy gọng kính, nghiêm túc hỏi.
Chưa biết ai đúng ai sai nên ông vẫn giữ thái độ trung lập.
Nếu là thằng con rể hâm hấp này sai, ông lại cho một trận lên bờ xuống ruộng như mọi khi thôi.
Còn nếu là con gái bảo bối của ông sai, ừm, thì thôi kệ vậy.
Ông không nỡ mắng chửi nặng lời với con bé, chứ nói gì là đánh đập.
“Vợ con dạo này bị một con nhóc quyến rũ…”
“Quyến…quyến rũ?”
Khuôn mặt hiệu trưởng Hoa méo xệch.
“Khụ khụ, không phải quyến rũ, chỉ là hai đứa rất thân thiết, thân kiểu rất rất rất mờ ám đó bố…”
“…”
“Con lỡ miệng nói xấu con bé đó vài câu, thế mà vợ con lại mắng con là đồ ghen bậy ghen bạ, à…ừm…sau đó tụi con cãi nhau…”
“…”
Lỡ miệng nói xấu? Có thật không đó? Tôi biết tỏng cái “lỡ miệng” của anh rồi!
“Bố ơi, con bé đó không đơn giản đâu, con nói thật, nghe đồn con bé đó là less…”
Bố vợ bụng bự: “…”
Còn có cái đặc sắc như phim thế này nữa hả?
“Nghe đồn như vậy sao? Hay là con tự suy diễn?”
“Suy diễn cái gì chứ?? Con nghe đồn như vậy mà!”
Bố vợ bụng bự: “…”
Ừ, nhìn kiểu kia là biết tự suy diễn rồi.
Ông đang có rất nhiều việc phải xử lý, không rảnh để cho anh một trận lên bờ xuống ruộng, nên dứt khoát mặc kệ anh ngồi một bên lải nhải.
Đến khi Vũ Dĩ Phàm lải nhải đến một mức độ không ai chịu nổi nữa, ông phũ phàng đuổi anh ra ngoài.
[…]
“A, anh Dĩ Phàm, bây giờ anh có rảnh không?”
Anh thờ ơ nhìn khuôn mặt đang cười tươi như hoa của Ly Hà Thủy.