Kỳ Tâm vừa chuyển đến đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người.
Nhất là hội học sinh cá biệt, lại càng yêu quý cô. Có trò gì đều lôi cô đi quậy cùng, làm gì có ai dám bắt bẻ con thầy hiệu trưởng chứ, đúng không?
Không, sai rồi, vẫn còn có một người, chính là thầy Vũ Dĩ Phàm, soái ca trong lòng mọi nữ sinh.
“Kỳ Tâm đi học muộn, phạt lau nhà vệ sinh.”
“Kỳ Tâm mất trật tự trong giờ, phạt đứng xó.”
“Kỳ Tâm không học bài cũ, phạt chạy mười vòng quanh sân trường.”
“Kỳ Tâm bôi phấn vào ghế của thầy Vũ, phạt xách cặp cho thầy một tuần.”
“Kỳ Tâm…”
“Kỳ Tâm…”
Sổ theo dõi ghi chi chít lỗi lớn lỗi bé của cô, toàn là những tội danh mà anh mới chế.
Cô chịu đựng như vậy là quá đủ rồi!
Thầy ấy tuy đẹp trai nhưng thật là đáng ghét, ỷ mình có chút nhan sắc, suốt ngày bắt nạt cô.
“Kỳ Tâm, nhanh lên, em lề mề quá!”
“…”
“Đừng kéo lê cái cặp của tôi như thế, nếu không tôi sẽ tăng lên hai tuần đấy.”
Anh lớn tiếng giáo huấn cô, trong lòng cười thầm. Cả tuần nay, ngày nào anh cũng bỏ thêm mấy quyển sách chuyên ngành dày cộp vào cặp, bắt cô xách đi xách lại. Một phần là do đích thân hiệu trưởng Hoa nhờ anh rèn giũa Kỳ Tâm, một phần là xuất phát từ mối thù riêng nữa…
Một đám học sinh đi qua trố mắt nhìn, nhỏ to nghị luận.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
“Đó là Hoa Kỳ Tâm, chắc là lại gây chuyện nên bị phạt đó…”
Kỳ Tâm tức sôi máu, quăng cái cặp đánh rầm một cái.
“Em không phải osin, nếu thầy cần, em sẽ thuê hộ thầy một người!”
Rồi cô quay người đi thẳng.
Anh ngơ ngác nhìn cô đi, một lúc sau mới định thần lại, ném cho đám học sinh dám chọc Kỳ Tâm tức giận kia một cái nhìn sắc lẻm. Họ bị anh nhìn cho sợ khiếp vía, co giò chạy thục mạng.
Anh vội đuổi theo cô.
“Kỳ Tâm! Em đứng lại đã, tôi sẽ không phạt…”
Anh đứng sựng lại vì nhìn thấy Sâm Phong từ đâu sốt sắng chạy đến, bộ dạng của cậu ta có vẻ rất lo lắng quan tâm đến Kỳ Tâm.
“Kỳ Tâm, có chuyện gì, có ai bắt nạt cậu hả? Nói đi, tớ sẽ đánh cho thằng đó một trận!”
“Là thầy Vũ…”
Kỳ Tâm òa lên khóc lớn.
Sâm Phong ngạc nhiên há hốc miệng. Thầy Vũ sao? Cậu sẽ đi đánh cho thầy Vũ một trận sao??
“Không sao không sao, cậu đừng quan tâm tới thầy ấy nữa là được…”
“Tớ ghét thầy ấy…huhu…cả tuần này tớ phải đi lao động khổ sai…huhu…sái cả khớp vai rồi đây này…”
Sâm Phong rất biết tranh thủ cơ hội, nhanh tay bóp bóp vai cho Kỳ Tâm, kiên nhẫn nghe cô kể hết, vắt hết vốn từ ra để an ủi cô.
Kỳ Tâm khóc chán lại cười, Sâm Phong thật tốt!