Hôm nay có bài kiểm tra đại số.
Là về cái chương mệnh đề gì đó.
Hoa Kỳ Tâm ghét nhất là môn toán, nhưng hôm nay cô lại phá lệ chăm chỉ đột xuất, cả giờ ra chơi đều chúi mũi vào học toán.
Haizz, ai bảo thầy Vũ dạy môn toán làm gì. Thân là vợ tương lai của thầy ấy, cô không thể nào dốt toán được.
Nhưng có một sự thật không thể chối cãi, đó là cô học mãi mà vẫn không vào đầu chút nào cả.
Sắp vào lớp rồi! Làm sao đây?
“Kỳ Tâm! Đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu!”
Cậu bạn bàn trên đột nhiên quay xuống, nở nụ cười thân thiện với cô.
Cô sững người giây lát rồi cũng ngoác miệng ra cười:
“Tốt quá, cảm ơn cậu nhiều, Sâm Phong!”
Nụ cười tỏa nắng của Kỳ Tâm làm tim Sâm Phong đập lỡ một nhịp. Cậu vội quay lên, hai tai đỏ bừng.
Hoa Kỳ Tâm hí hửng ném vù quyển sách đi, thật là thoải mái quá! Sâm Phong học giỏi nhất lớp, lần này cô không cần phải lo lắng gì nữa!
Trống vào lớp. Vũ Dĩ Phàm với khuôn mặt không biểu cảm bước vào.
“Ai dám hó hé, không cần nói nhiều, 0 điểm!”
Cả lớp im thin thít, một vài người còn lấy khăn giấy chấm chấm mồ hôi cho đỡ căng thẳng. Duy chỉ có hai kẻ vẫn ung dung bình tĩnh, một là Sâm Phong đã nắm chắc bài học, hai là kẻ không biết trời cao đất dày là gì, Hoa Kỳ Tâm.
Cô cảm thấy ánh mắt của anh lúc phát đề cho cô như muốn đông lạnh cô luôn vậy.
“Sâm Phong à, cậu đề số mấy vậy?”
Cô phát tín hiệu cầu cứu.
Sâm Phong còn chưa kịp trả lời, một giọng nói lạnh lùng đã truyền đến tai cô:
“Đề số 2.”
“À…đề số 2 hả…Oái! Sao lại là thầy?”
Cô giật nảy mình khi phát hiện người vừa trả lời cô không phải là Sâm Phong như cô hằng mơ ước, mà là ông thầy giáo tai quái của cô.
“Thầy Vũ…” – Cô cười hì hì – “Đừng nhìn em như vậy…Thầy làm em phân tâm quá à…”
“Lên bàn giáo viên ngồi làm bài cho tôi.”
Anh tuyên bố một câu động trời, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.
“Há??”
“Tôi cho em mười giây.”
“Không được đâu…huhu…”
“Mười…chín…tám…”
“Em lên em lên…”
Rốt cuộc cô vẫn phải đầu hàng, ai bảo thầy ấy càng tức giận thì trông càng đẹp trai chứ…
Cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì anh đã lấy một chiếc ghế từ cuối lớp đặt bên cạnh chỗ cô đang ngồi, thản nhiên ngồi xuống, nở một nụ cười không thể đáng ghét hơn:
“Nhìn cái gì? Không thấy tôi đang tiếp thêm động lực làm bài cho em sao?”