“Bố à bố! Rõ ràng thầy Vũ đến gặp con mà!”
Cô giãy nảy lên.
“Cái gì mà gặp con? Rõ ràng là gặp bố!”
“…”
“Có phải không Tiểu Vũ?”
Hiệu trưởng Hoa quay sang anh cất giọng thân thiết hỏi.
“Dạ? Hiệu trưởng mới gọi tôi là…là..”
“Tiểu Vũ, bộ cậu không phải họ Vũ à? Tôi gọi sai à?”
“Dạ không không…hiệu trưởng rất đúng ạ…”
“Tiểu Vũ, mau ngồi xuống làm ván cờ, hà hà…”
“…”
“Tiểu Vũ, hay là cậu chê ông già này cổ hủ? Vậy thôi cậu mau về đi, đám trẻ các cậu tôi không theo kịp được nữa…”
Kỳ Tâm: “…”
Bố à, bố đã sớm biên kịch kiêm đạo diễn chương trình này từ lâu rồi phải không?
Cô quay sang nhìn anh:
“Thầy Vũ, không được mắc bẫy! Tuyệt đối không được!”
Cô đâu biết là anh bị bố cô “ghim” từ lâu rồi, chạy đi đâu cho thoát.
“Kỳ Tâm, con còn chưa đi à? Con lớn rồi mà hư quá vậy?”
“…”
Kỳ Tâm bị đuổi về phòng rồi, chỉ còn lại mình anh “lâm trận” với ngài hiệu trưởng tai quái.
“Bây giờ chúng ta đánh cờ phải không ạ?”
Anh ngu ngơ hỏi.
Hiệu trưởng Hoa nhìn vẻ mặt đần độn của anh, hai tay bóp chặt nắm đấm. Không hiểu sao ông cứ muốn táng cho thằng nhóc này mấy cú nhỉ?
“Không muốn chơi thì cậu có thể đi về!”
“…”
Anh lau lau mồ hôi trên trán, sao tính khí hiệu trưởng cứ thất thường như phụ nữ thời kì mãn kinh vậy?
Anh nóng lòng muốn biết Kỳ Tâm thi cử ra sao cơ!
Muốn đánh cờ thắng hiệu trưởng đại nhân sao? Nằm mơ đi!
Nghĩ vậy nên anh cố tình thua cho nhanh.
Nhưng một lúc sau, anh khóc dở mếu dở vì thấy hiệu trưởng Hoa không chịu ăn quân cờ nào của anh cả.
Cứ như thế, anh cứ nhường, còn hiệu trưởng Hoa thì cứ cho quân đi vòng quanh bàn cờ.
Ván cờ đánh từ chiều đến tối vẫn chưa xong.
Anh mệt rã người, suýt nằm bò luôn lên bàn cờ, muỗi đậu trên mặt cũng không thèm đánh.