Kỳ Tâm cảm thấy lành lạnh, vội co người kéo chăn đắp.
“Tỉnh rồi sao? Con làm bố xấu hổ không dám nhìn ai luôn rồi!”
“Hả? Ông nào đang nói vậy?”
“Ông bố bụng xệ của con đây!!!”
“…”
Cô nghe đến đây thì không thể nào ngủ nổi nữa, vội lật chăn ngồi dậy cười hì hì.
“Sao con lại nằm đây? Đây là phòng y tế mà!!”
“Đúng rồi, đây là phòng y tế.”
“…”
“Lúc nãy con bị bóng đập vào mặt…”
“Thôi thôi, bố đừng nói nữa!”
Không nhắc không sao, nhắc đến là lại muốn tìm một cái mo để úp vào mặt. Cô cá chắc là tin tức Hoa Kỳ Tâm mê trai nhảy vào sân bóng cổ vũ, bị bóng đập vào mặt chính là tin hot nhất ngày hôm nay.
“Hiệu trưởng, làm ơn cho tôi vào!! Hiệu trưởng!!”
Ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ.
“Bố, chuyện này là sao?”
Kỳ Tâm nhìn ra người đang đập cửa chính là trai đẹp Vũ Dĩ Phàm, rồi lại nhìn sang vẻ mặt đen thui của bố bụng xệ đại nhân.
“Con nhìn mà không biết sao? Bố đang nhốt thằng nhóc đó ở bên ngoài!”
“Bố!!!”
“Không bố con gì cả! Tại thằng nhóc đó mà con mới bị bóng đập vào mặt!”
“Bố thật vô lí! Là tự con chạy vào sân mà…”
“Tôi không cần biết!”
Hiệu trưởng Hoa nghiêm túc nói.
Con gái bảo bối của ông không thể dâng không cho thằng nhóc đó được! Phải cho nó nếm mùi đau khổ thì nó mới biết trân trọng con bé!
Kỳ Tâm áy náy nhìn ông thầy soái ca đang la hét ngoài cửa, thở dài bất lực.
Mười lăm phút sau.
Kỳ Tâm bị bóng đập vào mặt nên hơi choáng, nằm xuống ngủ thiếp đi.
Vũ Dĩ Phàm hét mãi cũng mệt, đứng dựa người vào cửa nhất định không chịu đi.
Kỳ Tâm đầu óc vốn thuộc dạng “load chậm”, giờ bị bóng đập vào, không biết có bị hỏng đầu luôn không. Anh nhất định phải vào xem thế nào.
Hiệu trưởng Hoa cau mày nhìn chàng trai đứng bên ngoài. Bình thường ông rất yêu quý cậu ta, nhưng không hiểu sao dạo gần đây ông nhìn thấy cậu ta là thấy ngứa mắt.
Ông ngồi canh con gái ngủ như canh bảo bối, sợ bị Vũ Dĩ Phàm lấy mất.
Ba mươi phút sau.
Hiệu trưởng Hoa có việc đột xuất cần xử lí, đi vội quá quên không khóa cửa phòng y tế lại.
Mười phút sau, ông quay lại.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.”
“Đã bôi thuốc chưa?”
“Đã bôi rồi, thầy đừng lo.”
Hiệu trưởng Hoa nhìn hai người trong phòng cười như hai đứa ngốc, ông khẽ gật đầu, trở về phòng làm việc.