Ông chủ quán sợ hãi vội mang hai thùng bia ra.
Kỳ Tâm thấy vậy, mắt sáng lên, bắt đầu mở bia ra uống, uống một hơi hết một chai, vừa uống còn vừa rên rỉ hát.
“Huhu, ở đâu ra một con người vô tâm như vậy…”
“Đúng là đồ mắt mù mới không nhìn thấy mình tốt thế nào mà…”
“Một thằng khốn, tôi sẽ bắt cóc anh bán sang Trung Quốc, không, bán sang châu Phi cho chết!”
…
Khi Vũ Dĩ Phàm đuổi kịp thì đã thấy Kỳ Tâm nằm lăn ra bàn ngáy khò khò.
Ông chủ quán len lén nhìn sắc mặt đen thui của anh, dè dặt hỏi:
“Cậu là Vũ Dĩ Phàm đúng không?”
“Đúng là tôi! Có chuyện gì sao?”
“Bạn gái cậu uống say, đập nát hết quán của tôi rồi! Cô bé còn nói một lát nữa sẽ có người tên là Vũ Dĩ Phàm đến đền…”
Anh nghe đến đây, sắc mặt từ màu đen thui chuyển sang đỏ như núi lửa phun trào.
“Bạn gái gì cơ? Ông đừng ăn nói linh tinh! Lại còn đền cái gì chứ? Tôi không liên can!”
Ông chủ quán nãy giờ vẫn nghĩ Kỳ Tâm là tiểu thư nhà giàu bỏ nhà đi chơi, đợi một lúc sẽ có người đến chuộc, bây giờ nghe anh nói không chịu đền, tức giận túm áo anh la ầm lên:
“Đồ mất nết kia! Đền cho tôi mau! Thanh niên trai tráng gì mà bắt nạt một ông già lọm khọm vậy hả?”
Anh đen mặt nhìn xung quanh, chai lọ vỡ tan tành, bàn ghế đổ tứ tung, nồi niêu xoong chảo, bát đĩa thìa đũa nhà người ta đều bị Kỳ Tâm đập nát bét không chừa một thứ gì.
Còn cái kẻ đầu sỏ gây chuyện thì đang nằm lăn quay ra ngủ như chết.
“Giờ sao? Không đền đúng không?”
Ông chủ quán vẫn túm chặt anh không buông.
Giời ơi! Anh có tội tình chi? Sao ông ấy lại nhìn anh như thằng phá làng phá xóm thế này?
“Dạ cháu xin lỗi, cháu chỉ có nhiêu đây thôi, ông cầm tạm được không?”
Anh nuốt cục tức vào bụng, móc hết tiền trong túi ra đưa cho ông chủ quán.
Kỳ Tâm đang nằm ngáy o o, tự dưng ngóc đầu dậy, lè nhè nói:
“Chỗ đó không đủ đâu, ông à, cho cháu cắm tên này ở đây nha! Mai cháu đến chuộc!”
Ông chủ quán: “…”
Anh: “…”
“Ông yên tâm đi, cháu không đến chuộc thì cũng có mụ Ly Hà Thủy đến rước về!”
“…”
“Anh ta biết rửa bát, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, biết nhiều thứ lắm!”
“…”
“Cho anh ta làm bồi bàn thì các chị em ghé quán của ông ngùn ngụt cho xem! Ha ha ha ha…khụ…ọe ọe…”
“…”
Ai đó nghe thấy mấy lời chán sống của Kỳ Tâm, tức giận nhét tiền trở lại vào ví, hằm hằm bỏ về.
“Này, cậu kia, cậu không đền tôi à? Còn cô bé kia thì ai đưa về đây?”
Ông chủ quán tội nghiệp đuổi theo gọi anh lại.
Anh không thèm ngoảnh lại lấy một lần, gắt um lên:
“Ông cứ để cô ta nằm đó đi, lát nữa sẽ có người tên là Sâm Phong đến chuộc!”