…
…
….
….
….
…
Chiếc xe 7 chỗ bon bon trên đường sau hơn 1h đồng hồ và đáp xuống căn nhà to lớn mà ngày trước e hay đưa nó về.tiếng đàn tiếng trống nghe âm vang mà não lòng.
Bước xuống xe,5 đứa đi vào.vừa bước qua cổng thì bị 2 tên cao to đen hôi cản lại.
– mấy cậu là ai mà vào đây.
-tụi em là bạn Trinh.
Thằng Thái nói.
-đến đây làm gì?
Đm tao đang bực mà còn hỏi ngu kiểu này thì…..
-cho mấy cậu ấy vào đi.
1 người đứng tuổi từ trong nhà đi ra.5 đứa em đi vào.xe đậu khắp sân,méo mẹ người đâu mà đông thế ko pit.
-Duy,bên này nè.
E quay lại thì thấy Hằng đang ngoắc em bên kia.5 đứa em đi lại bàn có mấy đứa bạn.
-tụi kia đâu..
Thằng Đông hỏi..
-trời tối bên mấy bạn ko đi dc
Ân trả lời nó.
-mấy đứa cúng Trinh chưa?
Em hỏi
-chưa nữa Duy..hjx.
Tụi noa bắt đầu thúc thít.
-bây giờ kể lại tui nghe đc ko?
-nghe nói trung bị bệnh lâu rồi.sáng này đang ăn cơm thì Trinh nói nhứt đầu.rồi ói.chở đi bệnh viện thì mất rồi.bị xúc huyết não á duy.hic hic.
Mấy đứa con gái nước mắt lưng tròng.tụi em im lặng.ko khí ảm đảm bao quanh.tại sao chuyện lại xảy ra như vậy chuứ!
-thôi ,đừng buồn nữa.lại cúng trinh đi.
E đứng dậy.em đã cố gắng bình tĩnh lắm rồi.buồn thiệc.
Nhìn di ảnh trinh trên bàn thờ.sao thấy buồn quá.khuôn mặt xin xắn đó.mây tóc đó.và nụ cười đó.tại sao ông trời lại bất công như vậy?tại sao người đáng chết ko chết còn người tốt lại chết?tại sao những đứa trộm cắp,đánh mẹ đánh cha thì sống nhăng răng.đn tại sao lại bất công như vậy.đm.đm.
Cầm cây nhang trên tay mà lòng nặng trĩu.mấy đứa con gái khóc nức nỡ.tụi thằng Thái củng rưng rưng.em cố gắng cầm lòng.Hằng thấy vậy củng buồn theo.
Tiếng trống chầu.tiếng nhạc buồn.tiếng đàn.tiếng kèn âm vang nghe mà ko chịu nỗi.nhớ ngày nào còn đi với nhau.1 đứa em gái.1 đứa bạn.mà bây giờ….
Cấm cây nhang dô lư hương.lại vài cái rồi về chỗ.quay qua e thấy có tụi nào đang nhìn tụi em lắm.nhìn hơi quen quen mà ko nhớ ra là thằng nào.
Ngồi chút thì ra về.cả đám lên xe 7 chỗ,9 đứa..xe gửi nhà Trinh mai qua lấy vì trời tối rồi.
-ting….ting……ting….ting….
….
….
….
…
…