Bồ Công Anh Gãy Cánh – Chương 123: Phần cuối – Botruyen

Bồ Công Anh Gãy Cánh - Chương 123: Phần cuối

..

..

..

..

Ò…í…e….ò…í…e…ò..ò…

-bác sĩ….bác sĩ…cứu bạn con dùm….

-bác sĩ…bác..sĩ….sĩ….

Sau gần 30p thì củng đưa anh Phong đến dc bệnh viện trong tình trạng mất máu rất nhiều.lúc em cổng anh phong ra khỏi quán bar thì mọi người hốt hoảng chạy lại,e cổng ảnh lên xe rồi kêu tụi nó ở lại,chỉ có em với thằng Đông với 2 3 đứa đi thôi.

-các cậu ở ngoài,ko dc vào trong…đứng ngoài đợi.

-dạ vâng.con ở ngoài..bác sĩ mau mau cứu bạn con…

-rầm…

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng sầm lại…e với thằng Đ ngồi phịch xuống…cơ thể em bốc lên 1 mùi tanh lạ thường.bây giờ mới để ý áo quần em be bếch máu.tưởng như mọi chuyện đã êm xui rồi.ai ngờ đâu lại ra như vầy.

E nghiến răng 1 cái…rồi đứng dậy..

-màu đi đâu đó..

Thằng Đ lôi em lại

-tao phải giết thằng đó.

E nói.

-m điên à.anh P chưa biết sống chết thế nào.mày lại muốn thêm chuyện sau?

-tao..

-bình tỉnh lại đi.chuyện quan trọng bây giờ là anh p có sau ko?m hiểu chứ.

-ừ…tao đi ra đây cái..

-ừ.

E nói rồi đi ra ngoài….lại băng đá ngồi,lấy tay dò đầu bứt tóc…cảm giác khó chịu vcl..tự dưng thèm thuốc quá.đứng dậy định đi mua thì thấy ghế kế bên có 1 ông bác đang bập thuốc,e đứng dậy đi lại..

-bác cho cháu xin 1 điếu dc ko ạ…

E nói

-còn nhỉ mà hút thuốc gì con..

Bác ấy nói 1 giọng từ tốn…e nghe dậy quay đít đi..

-này…đi mua chứ gì…lại đây bác cho 1 điếu..

E quay lại..

-dạ…conn xin ạ

E cầm điếu thhốc lên.mượn điếu ổng đang bập mồi rồi về chỗ…

Cảm giác buồn phiền bị làm khói trắng xua đi,thích thật…cảm thấy trong lòng nhẹ hơn…nhưng nghĩ tới anh P đang nằm trong phòng cấp cứu thì lại khó chịu..

– người nhà con bị gì mà quần áo con đầy máu vậy?

Bác lúc nãy lại ngồi gần em hỏi.

-dạ…dạ..bị tay nạn ạ..

-rồi có sau ko?sau ko ở trong đó với họ.

-dạ có bạn con rồi ạ..trong đó ngột ngạt quá.nên con ra đây..

-ừ.mà nhìn con chắt đang còn đi học mà hả.

-dạ đúng rồi ạ.

-con học lớp mấy rồi.

-dạ năm nay học lớp 10 ạ.

-vậy bằng con chú rồi.

– dạ.thế con chú học trường nào ạ..

– à..nó học dưới quê con à.

-dạ..vậy chú lên đây thăm ai hay sao ?

-chú lên đưa nó đi tái khám…trong đó mùi thuốc ngẹt quá chú ko chịu dc nên ra đây.

– con chú bị gì mà phải tái khám ạ..

– nó bị té giàn giáo trong công trình con ạ.củng mai là nó bị nặng lắm.

-ủa.nãy chú nói bạn đó còn đi học mà.

-ừ.noa đang đi học.nhưng ở dưới học 1 buổi thôi,nên nó đi làm thêm,chú ko cho nhưng nó cứ cải.bảo là phụ bame để sau này còn để dành tiền thi đại học với người ta.

-vậy bạn đó có sau ko chú.

-gãy chân với gãy tay trái,với mấy cộng xương sườn à con.

-trời…gì nặng dữ vậy.rồi giờ nghĩ học hả chú.

-nghĩ gì đâu.chua kêu nó nghĩ 1 năm đi.năm s rồi học tiếp.mà nó ko chịu..sáng nào củng bắt chú đèo nó đi mới chịu,cviệc này trời trở lạnh nhứt quá nên chú chở nó đi.nó ngủ rồi sáng chú chở nó vè luôn.

-dạ…chắt bạn đó buồn lắm hả chú.

-bhồn gì đâu con.nó cười miết vậy à.nó nói còn sống là mai mắn rồi…ít nhất củng còn cơ hội để báo hiếu bố mẹ sau này,ko thôi lại phí công nuôi nó ngần ấy năm sau…bị dậy chứ suốt ngày cười nói…chú biết nó đau nhứt đó.nhưng nó ko muốn 2 bác lo thôi.

Chú nói mà nước mắt lăng tròng..e phục cậu đó quá…thật sự rất nễ.

-dạ….thôi con chào chú.con phải dô rồi…cám ơn chú về đkếu thuốc…chúc con chú mau khỏe nha…có duyên chú cháu mình lại gặp.

-ừ…cho chú gửi lời thăm đến gia đình con nhé.

-dạ..

E nói rồi chạy ù dô trong..thằng Đ vẫn đang ngồi đó.phòng vẫn đóng..e lại ngồi phịch xuống đất…2 đứa ko nói ai lời nào..dc 10p thì cánh cửa bật ra…

Bác sĩ đi ra với khuôn mặt buồn bã…e với t.Đ bặt dậy chạy lại

-sau rồi.sau rồi bác sĩ….

– xin lỗi chúng rôi đã cố gắng hết sứt.cậu ấy mất máu quá nhiều..phổi bị tổn thương.rách màng mật…bệnh nhân đã ngừng thở

E trong trạng thái rơi tự do,chóng mặt.nước mắt ứa ra…ko thể…ko thể nào tin dc..ko thể….thăng Đ nghe xong ngất xĩu luôn mấy bác ạ…

-bác sĩ cứu anh tôi đi.bao nhiêu tiền tôi củng giã…

E nói trong nước mắt.vừa nói vừa lai lai vai ổng

-cậu bình tĩnh,vấn đề…

-bác sĩ….mạch của bệnh nhân đã đập nhưng hơi yếu,trong trạng thá suy hô hấp nhẹ,

Con y tá xinh đẹp vếu to chạy ra nói..

-để tôi vào…cậu ko dc vào…

-dạ…

Ổng đẩy em ra..còn…còn huy vọng…e lấy tay quẹt nước mắt dìu thằng Đ lại ghế ngồi..noa nằm luôn ko biết trời đất gì.bỏ mẹ..

Em ngồi niệm a di đà phật a di đà các kiểu.ngồi đợi 20p thì bác sĩ đi ra..

-chúc mừng…phải nói là kì tích…cậu ta đã qua cơn nguy hiểm.chúc mừng gia đình…tôi củng ko thể tin nỗi….

-dạ…dạ…con cảm ơn…con dô thăm anh con dc chưa ạ.

-chưa…đợi sáng mới dc vào…cậu xuống dưới đống viện phí đi..

-Dạ..

Nói rồi bác sĩ đi ra.e móc bóp thằng Đ dc 1 ít,đóng tiềm..đang lúi húi đóng thì….thiếu tiền..đm nó…

-con nợ sáng đóng bù dc ko ạ.

-ờ..củng dc.

-dạ..con cảm ơn.

Còn thiếu 50k thôi.

Đóng xong lại ngồi chỗ thăng Đ.phòng hồi sức đang ngồi ngái ngủ thì ngủ quên lúc nào đéo hay…tỉnh dậy đã thấy mình trong tinh trạng bị ôm

Mở mắt ra thấy thằng Đ đang ôm em.đm nó.ko biết tối qua nó nghe xong xĩu hay là buồn ngủ quá nữa..ủa.mà sau mình nằm trên giường nhỉ?

Quay qua quay lại thì ko thấy ai,anh Phong đan nằm giường đối diện.đứng dậy đi lại coi thì…wtf?con nhỏ nào đang nằm ngủ bên kia.à ko.đan ngồi ngủ mới đúng…

Nhìn kĩ thì…á..à..hóa ra là con nhỏ bán bánh kem…

Nhìn 2 đứa hạnh phúc chưa kìa…nhìn đồng hồ thì…dcm mới 4h30.nãy giờ ngủ chưa dc 3 tiếng đồng hồ.vcl.

Trở lại giường.đẩy thằng Đ dô trong.nằm ở ngoài..khoanh tay lại và thã hồn vào giác ngủ….nhẹ lòng rồi…và cứ như vậy cô ấy hiện len..đẹp..thật đẹp maria ozawwa…

..

..

.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.