Cao Ngạn nói: “Cái ta đem cho ngươi là hàng tối thượng đẳng, túi hành trang giắt lưng này là pháp bảo tùy thân mỗi lần ta đi xa, đừng coi thường nó, là dung vảy tê tê đầu đen hiếm có tẩm chế thành, lót bên trong có sợi bông đăng nam hoa có khả năng hóa giải nội gia khí công, có thể bảo vệ lưng ngươi”.
Lưu Dụ đang giắt một cây nỏ bên hông ngựa vừa tầm với tay, hai mươi bốn mũi tên xếp bày gọn gàng trong một túi vải bên kia, cảm kích thốt: “Tiểu tử ngươi thật là bằng hữu tốt”.
Cao Ngạn tận tay thắt túi hành trang cho gã: “Lúc ngươi bạt đao dùng một chút xảo kình, nhớ là dây móc câu bên phải ngươi, mê vụ đạn ở bên trái, ngươi thử xem”.
Lưu Dụ thò tay ra sau, nắm cái ống sắt trong túi hành trang có thể bắn bung ra dây móc câu, thuận miệng hỏi: “Dây dài bao nhiêu?”.
Cao Ngạn vui vẻ đáp: “Nói ra sợ ngươi không tin, bảo bối này do xảo thủ phương Bắc tinh chế, chia làm ba cúc thắt, có thể chia nhau bắn ra dây câu hai trượng, ba trượng và bốn trượng, thu phát rất dễ dàng, là ta dùng trọng kim mua được, từng nhiều lần trợ giúp ta thoát khỏi tử môn quan. Đừng tưởng sợi dây này là một sợi dây bện thô sơ, thật ra là đan bằng tơ thiên tàm cứng bền, kẻ tầm thường đừng hòng chặt đứt được nó”.
Lại vỗ túi hành trang nói: “Bên trong trừ mấy vật ngươi yêu cầu ra, còn có thuốc trị thương, hy vọng ngươi không cần dùng tới”.
Lưu Dụ đang định nói, Tiểu Thi đã đến trước mặt hai người, nhìn thấy Lưu Dụ đang chỉnh lý hành trang, ngạc nhiên hỏi: “Lưu lão đại định đi đâu đó à?”.
Lưu Dụ mỉm cười: “Ta lập tức khởi trình về Nam phương, cỡ mười mấy ngày mới quay lại”.
Tiểu Thi gật đầu như hiểu mà không hiểu: “Chúc Lưu lão đại đi đường xuôi gió”.
Cao Ngạn thấy sắc mặt ả ta âm trầm, tựa hồ có tâm sự gì đó, hỏi: “Tiểu Thi có phải là đang sợ Hoa Yêu? An tâm đi! Kẻ nên sợ là Hoa Yêu, Yến lão đại của chúng ta giỏi nhất là bắt trộm hái hoa”.
Lưu Dụ nhịn không được cười: “Tiểu tử ngươi thích khoa trương nhất, Yến Phi đã từng bắt được bao nhiêu tên trộm hái hoa chứ?”.
Tiểu Thi bị hắn chọc cười “hắc” một tiếng, háy hắn một cái: “Có Doãn cô nương đến tìm ngươi…”.
Cao Ngạn giật mình: “Doãn Thanh Nhã? Trời! Nàng đến tìm ta làm gì?”.
Vỗ mạnh lên vai Lưu Dụ, nói: “Ta mượn câu của Tiểu Thi, chúc người đi đường xuôi gió, nhớ phải sống sót về gặp bọn ta”. Lại quay sang Tiểu Thi vái chào, phóng đi như gió.
Lưu Dụ thấy Tiểu Thi buồn bã cúi đầu, biết ả ta đã nắm bắt được manh mối từ sự nhảy nhót của Cao Ngạn khi nghe nói Doãn Thanh Nhã đến tìm, trong lòng không mấy thoải mái, ngầm trách Cao Ngạn, nói: “Mẹ ta từng nói với ta, năm xưa cùng một lúc theo đuổi bà với cha ta còn có một gã cùng thôn, gã đó nói năng ngon lành lắm, biết làm cho bà vui, nhưng bà lại khơi khơi đi gả cho cha ta, vì cái bà muốn không phải là vui vẻ nhất thời mà là một lang quân có thể chung sống dài lâu”.
Mặt Tiểu Thi đỏ hồng lên, có hơi bâng khuâng chăm chăm nhìn gã, hờn dỗi: “Mấy lời đó các bà mẹ chỉ nên nói với con gái mình, Lưu lão đại đang gạt ta, người ta… hứ! Không nói nữa”.
Lưu Dụ cười khổ: “Thật là lời khuyên răn mà, tình huống thật là bên ngoại ta không cho phép mẹ ta qua lại với gã miệng lưỡi đường mật kia, bắt ép mẹ gã cho người cha thành thật cần mẫn của ta. Bất quá mẹ không hối hận dã không cùng gã kia bỏ nhà ra đi, vì cuộc sống của bà sau khi cưới rất hạnh phúc, là cha ta kể cho ta nghe”.
Tiểu Thi nhịn không được cười khì, cười vẫn có vẻ miễn cưỡng, nhưng hiển nhiên tâm tình cởi mở hơn nhiều.
Lúc này Yến Phi, Kỷ Thiên Thiên, Mộ Dung Chiến, Bàng Nghĩa và Phương Hồng Sinh kéo nhau đến, thấy Tiểu Thi cười hả miệng, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Tiểu Thi quay sang Kỷ Thiên Thiên nói: “Thì ra Lưu lão đại cũng biết xạo sự thổi phồng”.
Bàng Nghĩa khẩn trương, hỏi: “Ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ gì với Tiểu Thi đó?”.
Lưu Dụ giơ tay nắm vai Bàng Nghĩa, nói: “Đừng trách lầm người tốt, ta nói Tiểu Thi chọn phu tế tuyệt đừng để ý tới kẻ rành hoa ngôn xảo ngữ như ta, mà cần chọn người cần mẫn thành thật như lão ca ngươi”.
Tiểu Thi hứ một tiếng, cúi thấp đầu, cả tai cũng đỏ bừng lên.
Lưu Dụ nói thêm một câu “là lời dạy của mẹ ta”, nói xong nhảy lên ngựa.
Kỷ Thiên Thiên nhìn Tiểu Thi, lại liếc sang Bàng Nghĩa mặt mày ửng đỏ, cười duyên dáng: “Nhìn không ra Lưu lão đại cũng rành hoa ngôn xảo ngữ, sao không nói thêm vài câu nữa”.
Lưu Dụ ngầm than gã không những phải quên Vương Đạm Chân mà còn cần phải đem sự ái mộ đối với Kỷ Thiên Thiên hóa thành tình bằng hữu, cả hai đều không phải là chuyện vui tươi gì, bất quá sự thật là như vậy, không còn đường chọn lựa, ngồi trên ngựa nói: “Mọi sự sống sót trở về rồi hãy nói”.
Cùng trao đổi một ánh mắt với Yến Phi, lại quay sang Mộ Dung Chiến phất tay làm lễ, nhìn Phương Hồng Sinh nói: “Chúc Phương tổng tuần lãnh đạo chúng anh hùng mã đáo thành công, trừ hại cho đời”.
Thúc bụng ngựa một cái, tung vó ra đi.
Cao Ngạn truy theo bóng dáng yêu kiều của Bạch Nhạn Doãn Thanh Nhã, lại không dám nghĩ ngợi loạn xạ, còn phải trấn định tinh thần, nếu không nhất định là không rượt kịp nàng.
Dưới ánh đêm, tiểu tinh linh mê hồn kia bạch y phấp phới, không tả được vẻ phong lưu kiều mỹ bất tận, mỗi một tư thái nhún nhảy đều mỹ miều động lòng người, nhìn thấy nàng lộn một vòng lên tường hậu viện của Đệ Nhất Lâu, điểm nhẹ chân, không một chút tổn phí khí lực vọt lên không, lướt về một tòa định viện hoang phế bên kia đường, cảm giác trong lòng thật khó hình dung. truyện được lấy tại TruyenFull.net
Cao Ngạn bắt chước nàng điểm chân trên tường, tiểu mỹ nhân đã sớm hạ mình ngồi xuống mái ngói, đằng sau là ánh dương chìm lặn tản xạ, Cao Ngạn mê đắm thần hồn, cả cha mình họ tên là gi cũng nhất thời quên mất.
Ngồi xuống bên cạnh nàng, Doãn Thanh Nhã cười khúc khích nhìn sang, nói: “Khinh công của anh không tệ! Không biết công phu quyền cước ra sao? Hôm nào bọn ta thử xem”.
Cao Ngạn mình biết chuyện mình, nàng hồi nãy còn nới sức, mình thì cật lực cố hết sức, vậy mà khổ sở lắm mới theo được nàng, cái ghê gớm nhất là khinh công vốn là sở trường của mình đã kém nàng ít ra hai bước, công phu quyền cước là nhược điểm của mình càng khỏi cần phải nói đến.
May là tính cách của hắn tuyệt không vì vậy mà cảm thấy tự ti, cười hì hì: “Ngày tháng còn dài, còn chơi đùa nhiều mà! Có Cao Ngạn ta theo nàng, bảo đảm tiểu Thanh Nhã nàng sẽ không buồn bã tĩnh mịch”.
Doãn Thanh Nhã cười “hắc” lên, háy hắn một cái mê hồn, trợn mắt: “tiểu Thanh Nhã? Nghe lạ quá, sự phụ lão nhân gia người kêu tôi là Nhã nhi, Hác đại ca kêu tôi là tiểu Nhã. Hì! tiểu Thanh Nhã cũng đâu quá khó nghe! Xem kìa!”.
Cao Ngạn bị lời nói thân thiết của nàng tựa như đốt cháy tâm can thành than, nhìn theo ngón tay ngà ngọc của nàng: “Có gì đáng xem vậy?”.
Doãn Thanh Nhã cười duyên dáng: “Đáng xem chứ. Đêm hôm qua người ta ở đây quan sát động tĩnh trong doanh trại của các người, còn nhìn thấy Thiên Thiên tiểu thư và Biên Hoang đệ nhất kiếm Yến Phi, Yến Phi tướng tá không tệ, nghe nói y và anh là hảo bẳng hữu, có đúng không?”.
Cao Ngạn lập tức không thoải mái: “Đệ nhất kiếm, đệ nhị kiếm gì chứ, Yến Phi từ xưa đến nay là một tửu quỷ và một gã lười, chỉ là vì Kỷ Thiên Thiên mới chấn chỉnh tác phong. Hì! tiểu Thanh Nhã chuyến này đến tòm ta có phải là có chuyện gì không?”.
Hắn tự khen mình nói chuyện có kỹ xảo khác phi thường, đã cảnh tỉnh Doãn Thanh Nhã rằng ý trung nhân của Yến Phi là Kỷ Thiên Thiên.
Doãn Thanh Nhã làm như không nghe thấy ý tứ của hắn, nhìn bọn Kỷ Thiên Thiên, Yến Phi đang nói chuyện với Lưu Dụ, đôi mắt bắn ra thần sắc mơ hồ, tựa như đang thầm thì với mình: “Không lối nhìn của Hác đại ca không thể sai lầm, đại ca nói ở Biên Hoang Tập đáng thưởng thức nhất chỉ có một mình Yến Phi, người nào nếu không chịu giời thiệu, tôi sẽ tự đi tìm y, xem Điệp Luyến Hoa của y đạt đến trình độ nào. Tỷ thí thật là trò chơi hay nhất! Mọi người đâu cần liều mạng”.
Cao Ngạn như bị người ta quất một roi lên lưng, cười khổ: “Nàng nên trực tiếp tìm y mới đúng”.
Doãn Thanh Nhã liếc hắn một cái, mục quang quay lại ngoài ba chục trượng, nơi chuồng ngựa cách một con đường và hậu viện, nhìn Lưu Dụ cưỡi ngựa rời đi, hơi hờn dỗi: “Người ta thích tìm anh cũng không được sao? Lưu đại ca muốn đi đâu vậy?”.
Sắc trời vụt tối sầm xuống, mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, không biết có phải vì sự uy hiếp của Hoa Yêu, Biên Hoang Tập đêm nay có vẻ nguy cơ bốn bề.
Cao Ngạn bị Doãn Thanh Nhã làm ngất ngây muốn xỉu, mơ màng ngạc nhiên hỏi: “Thích tìm ta?”.
Doãn Thanh Nhã cười cười nhìn sang hắn, nhăn mũi giận hờn: “Không được sao? Mau trả lời câu hỏi của tôi. Hác đại ca kêu tôi đi nghe ngóng tin tức, nếu tôi tay không quay về nhất đị bị đại ca mắng chết. Ài! Tôi đêm hôm qua đùa chơi với các người cũng bị đại ca mắng chửi một trận, làm cho tôi sợ muốn khóc, anh nhất định phải giúp người ta đó”.
Cao Ngạn thần trí lan man: “Lưu Dụ đi về phương Nam”.
Doãn Thanh Nhã chu miệng cười: “Coi như anh ngoan ngoãn! Bất quá phương Nam rộng lớn như vậy, gã muốn về lại Quảng Lăng hay Kiến Khang? Đáp trúng có thưởng”.
Cao Ngạn vẫn còn giữ chút tỉnh táo, hỏi: “Có thưởng gì vậy?”.
Doãn Thanh Nhã nhún vai: “Hát một khúc cho anh nghe được không? Sư phụ thích nhất là nghe tôi hát, đương nhiên không bằng Thiên Thiên tiểu thư, bất quá cũng đâu phải ai ai cũng nghe được”.
Chút minh mẫn cuối cũng của Cao Ngạn cũng tan biến, lờ đờ đáp: “Gã đương nhiên là về Quảng Lăng, lẽ nào lại về Kiến Khang đi cầu viện Tư Mã Đạo Tử? Khà! Có thể hát rồi đó”.
Doãn Thanh Nhã cười yêu kiều: “Chỉ có một tin tức, đâu có đủ cho người ta giao cho Hác đại ca? Tôi còn muốn biét các người làm sao để đối phó Hoa Yêu, Hác đại ca cũng muốn giúp sức mà”.
Cao Ngạn vẫn là lão giang hồ, bắt đầu hơi cảnh giác, cau mày: “Nàng đến tìm ta chỉ là muốn dò thám tin tức, đây gọi là “thích tìm ta” của nàng sao?”.
Doãn Thanh Nhã hờn mát: “Tôi đã sớm nói với Hác đại ca phương diện này tôi không làm được. Bất quá thấy có chút giao tình với Cao Ngạn anh, mới miễn cưỡng đáp ứng. Thì ra anh căn bản đâu có coi tôi là bằng hữu, sợ tôi sẽ hại ai sao? Coi như thôi đi!”.
Hàng phòng ngự của Cao Ngạn lập tức sụp đổ, cười bồi: “Bọn ta đương nhiên là hảo bằng hữu vừa gặp mặt đã như tri giao, ài! Nàng thấy gã hán tử râu xồm kia không? Gã là Dương kiểm thần bộ Phương Hồng Đồ trứ danh phương Bắc, chuyện vây bắt Hoa Yêu do gã chủ trì. Chuyện liên quan đến phương diện này có thể trực tiếp hỏi Hồng Tử Xuân, y không phải có giao tình đặc biệt với các người sao?”.
“Cái tôi muốn viết là hảo bằng hữu Yến Phi của anh có phương pháp đặc biệt gì để đối phó Hoa Yêu, xem ra anh đâu có biết rõ phải không?”.
Cao Ngạn làm như oan khuất: “Ta sao lại không rõ? Nàng có phải đang trợ giúp cho Hác đại ca một tay, để cho hắn có thể bắt được Hoa Yêu lãnh giải thưởng Thiên Thiên treo không?”.
Doãn Thanh Nhã cười “hắc” một tiếng: “Tiêu rồi! Không ngờ để anh nhìn thấu. Con người anh rât linh thông, bất quá tôi không thích người lừa gạt không được, anh phải giả ngốc mới được”.
Đến phiên Cao Ngạn kêu tiêu rồi, lúc mình đối diện nàng, không những không sử xuất được phân nửa bản lãnh ngày thường, hơn nữa còn bị nàng nắm tay trên, cành lúc càng cảm thấy nàng mê hồn khả ái.
Nhìn nàng giống như một tiểu yêu tinh không ai có thể thuần phục, không những không có biện pháp, hơn nữa không có chỗ nào thu tóm được sức lực.
Doãn Thanh Nhã cười ngọt: “Không làm khó cho anh nữa! Thanh Nhã cũng nghĩ cho anh thôi, bọn họ muốn động thân kìa, anh còn không về tham dự hành động tiễn biệt của bọn họ?”.
Nụ cười của nàng không những ngọt như đường, còn tràn trề ý vị ngây thơ không cơ tâm, nhưng Cao Ngạn lại biết nàng giảo hoạt tới tận xương cốt, còn sử chiêu muốn bắt thì thả trước, xem mình còn có thể lộ ra tin tức hay ho gì nữa để làm cho nàng vui vẻ.
Xa xa Bàng Nghĩa và Mộ Dung Chiến dẫn hai thớt ngựa Hung Nô do Cơ Biệt dâng tăng ra khỏi chuồng ngựa, Yến Phi còn liếc nhìn hắn, lại không có biểu thị gì, Tiểu Thi tựa như không phát giác bọn họ đang nói chuyện bên này.
Cao Ngạn nghiến răng, cố ý giả thần tình như không buông bỏ được nàng trong tâm, cười nói: “Tiểu Thanh Nhã cũng phải cẩn thận một chút, đừng để Hoa Yêu bắt lấy Bạch Nhạn khả ái nàng”.
Không để ý đến nàng nữa, búng mình bay lên, quay trở về vùng doanh trại.
Hán bang tổng đàn, trong Trung Nghĩa đường, bang chủ Chúc lão đại ngồi một mình trong đường, trầm tư không nói gì, chỉ nhìn đôi mày nhíu chặt của y là biết y tâm sự trùng trùng.
Quân sư Hồ Bái bước vào, đến bên y, cúi mình ghé vào tai y: “Đổ Tiên đã đi! Bọn ta đã tăng cường giới bị, nếu Đồ Phụng Tam đến can phạm, bọn ta bảo đảm sẽ bắt y đến bao nhiêu, chết bấy nhiêu, có đi không có về”.
Chúc lão đại liếc nhìn gã, trầm giọng: “Nếu kẻ đến là hơn ngàn quân Kinh Châu tinh nhuệ, ngươi vẫn nắm chắc như vậy sao?”.
Hồ Bái hơi ngạc nhiên: “Đồ Phụng Tam dám ào ạt kéo đến như vậy sao?”.
Chúc lão đại mục quang loang loáng nhìn gã, nghiêm mặt đáp: “Đến giờ phút đêm nay, ta chợt cảm thấy mình bị cô lập không có viện trợ, cho dù là Giang lão đại cũng giúp không được, nếu không phải y phái Văn Thanh đến kịp thời, tình huống càng không dám tưởng tượng”.
Hồ Bái đứng dậy, cười hỏi: “Sự xuất hiện của Đồ Phụng Tam quả đã khiến cho bọn ta tay chân rối loạn, bất quá ngày nào thắng bại chưa phân, ai buông tay chịu chết, còn chưa biết được”.
Chúc lão đại đứng vụt dậy, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, dừng lại bên cạnh Hồ Bái, thở dài: “Bang ta bị dồn đến nước này, trước hết bị kiếm của Yến Phi kềm chế, kế đó bị Chung lâu nghị hội cô lập, không thể không đồng ý để Đệ Nhất lâu trùng kiến, tiếp sau lại bị Đồ Phụng Tam công nhiên khiêu chiến, ta đương nhiên phải gách trách nhiệm lớn nhất, nhưng càng là vì ta tin vào đề nghị của ngươi, mù quáng khuyếch trương thế lực sau trận chiến Phì Thủy, xúc phạm làm công chúng giận dữ, ngươi còn có gì để nói chứ?”.
Hồ Bái thần sắc bình tĩnh xuất kỳ, cúi đầu: “Thế sự lạ kỳ, thường vượt ngoài ý liệu, khiến khó mà liệu ngược được, lão đại ông đứng trách tội tôi, Hồ Bái tôi đương nhiên không có gì để nói”.
Chúc lão đại nổi giận phừng phừng, xoay người đối diện Hồ Bái song mục sát cơ loang loáng, la lớn: “Một câu khó lòng liệu ngược là có thể quét bỏ quá khứ sao? Ngày đó ta đối với chuyện thiết lập dây xích sắt ngăn sông cũng đã do dự quá rồi, toàn là ngươi hết sức thao túng, nói nào là làm vậy để lập uy, khiến cho ta cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được. Rồi tới thiết lập danh sách thu thuế đất, cũng là chủ ý của ngươi, để cho bọn ta bị đả kích trầm trọng, quân sự nhà ngươi làm ăn kiểu gì đây?”.
Hồ Bái ngước đầu, thong dong: “Lão đại ông đã không còn tín nhiệm tôi, người quân sự như tôi từ nay không có ý kiến gì nữa, lão đại nếu muốn giết tôi để tiết giận, Hồ Bái này tuyệt không dám hoàn thủ”.
Chúc lão đại toàn thân run bần bật, song mục tựa như muốn phún lửa, may là còn miễn cưỡng đè nén được tình cảm kích động, xoay lưng lại: “Lập tức cút cho ta, sau này đừng để ta thấy mặt ngươi nữa, Biên Hoang Tập không còn là chỗ dung thân cho ngươi nữa”.
Hồ Bái hơi rướn tới, đến sau lưng Chúc Thiên Vân, nhỏ giọng: “Hồ Bái đối với sự đề huề yêu thương của lo lắng của lão đại xin vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, trước khi rời khỏi Biên Hoang Tập, tôi còn có một bí mật trọng đại muốn báo cho lão đại”.
Chúc lão đại trầm giọng: “Nói đi”.
Hồ Bái càng thấp giọng, gần như tiếng muỗi vo ve: “Bí mật này có liên quan đến Đại Hoạt Di Lặc Trúc Pháp Khánh”
Chúc lão đại cau mày: “Trúc Pháp Khánh”.
Hồ Bái lại tiến gần hơn nữa, nói tiếp: “Ni Huệ Huy phu phân của Trúc Pháp Khánh là sư mẫu của tôi”.
Chúc lão đại toàn thân chấn động, lập tức vận công, lao về phía trước hình thanh chiêu số ứng biến trong đầu để xoay tay tung ra, Hồ Bái luôn quỷ kế đa đoan, võ công bình bình, mưới đầu ngón tay vụt đâm ra chỉa lên hai mươi mấy vị trí huyệt đạo trên lưng.
Lời nói của Hồ Bái cố ý gài bẫy tiết lộ thân phận thật của mình làm cho y phân thần lắng nghe, khiến y chậm một bước, càng quan trọng là y vẫn còn mang nội thương sau khi giao chiến với Yến Phi, thêm vào Hồ Bái trước khi xuất thủ không phô bày dấu hiệu nào, cho nên một chiêu cáo thành ngày.
Chúc lão đại tai mắt miệng mũi trào máu, lại không ngã úp xuống đằng trước, vì Hồ Bái song chưởng đã sinh ra kình lực thu hút, làm cho y vẫn đứng thẳng không té quỵ, muốn kêu cứu, tiếng kêu la thanh âm vừa dâng lên yết hầu lại biến thành yếu nhược.
Hồ Bài kề sát tai y, cười nói: “Lão đại cảm thấy sao? Tám năm nay, ta đã quá rành rọt võ công của ngươi, ngươi nặng nhẹ cỡ nào, ta còn rõ hơn ngươi nữa”.
Chúc lão đại song mục bắn ra ngọn lửa thù hận, rang chịu nỗi đau đớn mười mấy đạo kình khí xâm nhập than thể đan chéo giao chiến, rên lên: “Ngươi trốn không được đâu”.
Hồ Bái cười khì: “Ta cần phải chạy sao? Bao nhiêu năn nay ngươi sinh hoạt hoang phí, hoang dâm vô độ, võ công không tiến mà thoái, ta lại chuyên cần luyện công, gách vác sự vụ trong bang cho ngươi, không ngừng cài đặt người của ta ở các vị trí trọng yếu trong bang, chỉ là tìm chưa được cơ hội hạ thủ, hiện tại cơ hội cuối cùng đã đến”.
Chúc lão đại thở hổn hển, đôi mắt không còn hơi sức nhắm lại, run rẩy: “Ngươi không qua mắt được Văn Thanh đâu?”.
Hồ Bái cười đanh ác: “Sao lại không qua mắt được nó? Ngươi trước hết đã bị Yến Phi đả thương, có thể vì tình thế khẩn trương, cố sức vội vàng luyện công khôi phục, nội khí chạy loạn, tẩu hỏa nhập ma, cho dù Hoa Đà tái thế cũng tuyệt không phát giác bị người kề cận hạ thủ. Thủ pháp trong một chiêu hồi nãy, tuy là chuyện nháy mắt, lại là thành tựu khổ luyện nhiều năm của ta”.
Hồ Bái cười dài nói tiếp: “Ta sao lại ngu xuẩn như vậy? Hồ đồ khuê chọc cho người ta lại nghi ngờ? Huống hồ kẻ Đồ Phụng Tam muốn giết chưa từng có thể sống thọ chết già. Ngươi cũng không thể chết dễ dàng như vậy, ta còn cần thời gian vài ngày để lo cho xong bộ thự, nhường cho Đổ Tiên của bọn ta tam thời thay thế vị trí của ngươi. Lão đại ngươi minh bạch rồi chú?”.
Liền buông song thủ khỏi lưng Chúc lão đại.
Chúc lão đại cầm cự không nổi, té quỵ xuống đất.