Kỷ Thiên Thiên kinh ngạc nói: “Dưới lều vải là cái gì thế?”.
Yến Phi giống như Kỷ Thiên Thiên cũng chẳng biết đầu cua tai nheo gì, ngơ ngác nhìn tấm bố màu xám trùm lên đồ vật gì to lù lù như một toà núi nhỏ, đặt bên ngoài căn lều chính của Kỷ Thiên Thiên.
Lưu Dụ nhớ ra Bàng Nghĩa từng nói với gã trước tiên sẽ làm một bộ bàn ghế để Tần Hoài tài nữ ngồi ngắm Đệ Nhất Lâu trùng kiến, vẫn khó tin trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Bàng Nghĩa có thể làm xong, cảm thấy hết sức hứng thú cười nói: “Đến khi Đệ Nhất Lâu mọc lên ở Biên Hoang Tập, những thứ ở dưới cái lều vải này sẽ được chuyển đến chỗ ngồi của Biên Hoang đệ nhất kiếm, Bàng lão bản cũng không cần phải chế thêm một bộ khác làm gì, vì rằng một chiếc bàn là đủ để hai người ngồi”.
Kỷ Thiên Thiên nói huyên thuyên: “Đối với tôi dưới tấm bố này ẩn náu linh hồn của Đệ Nhất Lâu, ngày ấy nghe nói có người mỗi ngày ngồi trên lầu ngắm phố phường sống những ngày phóng túng, Thiên Thiên hâm mộ không biết bao nhiêu mà kể. Sau này khi Yến công tử anh ra ngoài tuần thú quốc thổ của ánh, người ta có thể ngồi đó ôn lại giấc mộng Biên Hoang xưa của anh”.
Thẳng thắn mà nói, tự vấn lương tâm, Yến Phi xác thực có cảm giác đang mơ màng như trong mộng, Kỷ Thiên Thiên không những có cá tính, lại còn tự chủ khác thường, biết đủ cách đùa bỡn khiến chàng thiếu điều mê say đắm đuối! Điều duy nhất khiến chàng vào thời khác chìm ngập trong biển tình này mà vẫn bảo trì được chút sáng suốt, chính là nỗi sợ yêu đương. Ái tình cáng sâu đậm, đau khổ càng nhiều.
Yến Phi mỉm cười: “Hay cho cái “ngồi lầu xem phố tháng ngày phóng túng”, tiểu thư cứ thử ngồi đi rồi sẽ biết, khi cõi lòng nguội lạnh như tro tàn, mới hay chuyện này thật là ngốc nghếch”.
Cao Ngạn vênh váo đứng bên cạnh Bàng Nghĩa ôm bụng cười: “Yến Phi ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận mình ngu ngốc rồi chứ? Con bà nó! Kẻ duy nhất ở Biên Hoang Tập cả năm nhịn khổ sở không bước nửa bước vào Dạ Oa Tử, không ngốc thì còn gì. Uổng cho ta còn cho ngươi là người đàng hoàng, cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi chứ?”.
Kỷ Thiên Thiên lộ vẻ nghịch ngợm bướng bỉnh, làm bộ giận dữ nói: “Như thế đâu có được! Nhất thiết như cũ! Y của Biên Hoang Tập sao không an phận thủ thường, ngoan ngoãn tọa trấn trên sân thượng Đệ Nhất Lâu, lại bắt chước loài khỉ chạy loăng quăng khắp Biên Hoang Tập? Ngồi lầu uống rượu là công tác hàng ngày của huynh, không được lười biếng”.
Bàng Nghĩa cười gập cả người, hổn hển nói: “Yến Phi ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay”. Nói rồi vươn tay kéo tầm vải trùm.
Một bộ bàn tròn ghế vuông làm bằng gỗ sồi hiện ra, vững chãi kiên cố, chỉ có mặt bàn và chỗ ngồi trên ghế làm kỹ, còn thì chân bàn ghế vẫn nguyên dạng thô ráp, không sơn phết gì hết, vẻ thô sơ nguyên thủy hòa quyện với nét tinh tế đẹp đẽ mang lại một phong vị thật đặc biệt.
Tiểu Thi vui mừng hớn hở kéo ghế ra xoay về hướng công trường trùng kiến Đệ Nhất Lâu, phấn khởi nói: “Bàng lão bản có nghề lắm, tiểu thư mau lại ngồi thử”.
Cao Ngạn đế thêm một câu: “Bảo đảm sẽ không ngã xuống”.
Bàng Nghĩa đang lầu bầu “Ngươi cút đi!” Kỷ Thiên Thiên tựa như hồ điệp thấy hoa thơm, cả người bay vọt lên tà tà đáp xuống ghế, hoan hỉ nói: “Thật tuyệt vời! Các vị làm gì còn chưa ngồi vào đi?”.
Yến Phi cảm thấy nhẹ nhõm, Kỷ Thiên Thiên khiến ai này đều đổi khác, biến một chuyện bình thường thành chuyện rất thú vị. Bàng Nghĩa ra sức làm để Kỷ Thiên Thiên dễ chịu, trước tiên chính y cũng thoải mái, nếu không làm sao mà khoái lạc thế được?
Cao Ngạn điệu bộ khoa trương xông đến tranh chỗ ngồi bên cạnh Kỷ Thiên Thiên, khiến cả bọn cười ầm ĩ.
Bàng Nghĩa cũng kéo chiếc ghế bên cạnh Kỷ Thiên Thiên, cười nói: “Tiểu Thi ngồi đi!”.
Khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Thi lập tức vác lên, khẽ nói: “Đấy là chố ngồi danh dự của Yến công tử mà”.
Yến Phi lấy làm ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy Bàng Nghĩa rất ân cần với Tiểu Thi, đưa mắt nhìn Tiểu Thi, tươi cười nói: “Ta la kẻ lưu lãng Biên Hoang, làm gì có chỗ ngồi cố định? Tiểu Thi không cần khách khí”.
Nói đoạn bước lên đặt một chiếc ghế hướng về phía Đông đại nhai, hân hoan ngồi xuống chống khuỷu tay lên bàn, đập bàn nói: “Ông chủ mau mang rượu ra đây, không uống rượu còn ra thế nào nữa?”.
Lưu Dụ cười to: “Lão Bàng phải thị hầu Tiểu Thi, tâm tình đâu mà lo trà nước cho ngươi, để tên gia đinh mới này phụ trách việc ấy cho”.
Nói xong, không lý gì đến Bàng Nghĩa đỏ mặt, vẻ như muốn xông đến siết cổ mình, chạy đi lấy rượu.
Kỷ Thiên Thiên nín cười nhìn ả tỳ nữ xinh đẹp của mình, thấy thị hai tay cũng đỏ lên, nói nhỏ: “Tiểu Thi còn không ngồi xuống, ngươi muốn Bàng lão bản đứng mãi hay sao?”.
Cao Ngạn lộ vẻ cổ quái, nhìn Bàng Nghĩa, lại nhìn Tiểu Thi, cũng phát hiện hai người có điểm khác lạ.
Tiểu Thi cúi đầu ngồi xuống, Bàng Nghĩa cũng ngồi xuống bên Cao Ngạn, tuy bị hắn lén đá cho một cước nhưng vẫn giả bộ làm ngơ.
Kỷ Thiên Thiên thở dài: “Nếu không có Hoa Yêu hành hung tàn ác, Biên Hoang Tập sẽ đẹp đẽ biết chừng nào?”.
Yến Phi nói: “Nếu chúng ta để Hoa Yêu phá hoại tâm tình thì đúng là trúng kế của hắn rồi. Biên Hoang Tập càng loạ, Hoa Yêu càng có thể thừa cơ gây họa. Thiên Thiên yên tâm, ta bảo đảm trong ba ngày sẽ bắt hắn về quy án, để dân Biên Hoang có thể hân hoan thưởng thức Thiên Thiên đàn ca, đây là chuyện không thể trì hoãn được”.
Kỷ Thiên Thiên hoan hỉ: “Có Biên Hoang đệ nhất kiếm bảo chứng, phen này Hoa Yêu khó lòng thoát vòng pháp luật”.
Bàng Nghĩa nói: “Sợ nhất là hắn hoảng sợ lủi mất thì thật hỏng bét”.
Cao Ngạn cười nói: “Đấy là vì ngươi tai mắt gà mờ nên mới nói thế, Hoa Yêu mỗi lần tới một địa phương, tất phải ở đó hai ba tháng làm mưa làm gió, thỏa mãn thú tính rồi mới chịu bỏ đi, xưa nay chưa từng sai khác”.
Tiếu Thi lập tức khiếp đảm, hoa dung thất sắc, run rẩy nói: “Thế thì biết làm thế nào?”.
Bàng Nghĩa tựa hồ đã có phép trị Cao Ngạn, cười lạnh: “Ngươi chờ làm bộ trước mặt ta, nếu không ta sẽ trục xuất ngươi khỏi Đệ Nhất Lâu, ngươi không chịu thì sẽ không có đùi dê nướng mà ăn. Tiểu Thi không việc gì phải sợ, xưa nay Yến Phi đã nói ra chưa bao giờ không làm được”.
Lúc này Lưu Dụ trở lại, một tay ôm hũ Tuyết Giản Hương, tay kia bỏ ly xếp đầy bàn, cười nói: “Ai dám đắc tội với đại lão bản Đệ Nhất Lâu vậy, không sợ mất phúc cửa miệng ư?”.
Yến Phi chợt giật mònh nói với Cao Ngạn: “Ngươi có nghe nói tới tuần bộ thất tỉnh Phương Hồng Đồ bao giờ chưa?”.
Cao Ngạn gật đầu: “Đương nhiên là có, Phù Kiên từng giao cho gã cầm đầu một toán cao thủ, đi khắp nơi tróc nã Hoa Yêu, sau đó bỗng nhiên thất tung, nghe đồn đã bị Hoa Yêu giết chết”.
Kỷ Thiên Thiên trừng mắt nhìn hắn: “Chớ nói hồ đồ, gã đang sống sờ sờ ra đó, lại còn là thủ lãnh Trừ Yêu đội, tất cả anh hùng hảo hán Biên Hoang Tập đều nghe gã chỉ huy”.
Cao Ngạn ngạc nhiên nhìn lại.
Tiểu Thi cười nhẹ: “Cao công tử đụng đầu vào tường rồi, vậy mà còn nói tai mắt linh thông”.
Yến Phi đưa mắt cho Lưu Dụ đang rót rượu cho Kỷ Thiên Thiên, cả hai đều ngầm hô không hay. Với tính tình rụt rè e lệ của Tiểu Thi, không dễ gì nói cười với người ngoài. Hiện tại lại chịu nói đùa với Cao Ngạn, rõ ràng là có hảo cảm với hắn. Vấn đề là ở chỗ Cao Ngạn đã thay lòng đổi dạ, Bàng Nghĩa thì lại sinh lòng yêu mến Tiểu Thi, hình thành quan hệ phức tạp.
Bàng Nghĩa vẫn cứ như thường, tiếp tục sắp chén cho mọi người.
Cao Ngạn quá mất mặt, giọng không phục: “Không thể thế được, một năm trở lại đây không nghe thấy bất cứ tin tức gì về thần bộ, Phù Kiên không muốn vạch áo cho người xem lưng, bèn giấu kín chuyện Phương Hồng Đồ bị giết”.
Yến Phi mặc nhiên không nói.
Lưu Dụ mang ghế đến bên Yến Phi, bắt chước Yến Phi ngồi nhìn về phía công trường xây dựng, gần hai trăm người dưới sự chỉ huy của đám Trịnh Hùng hăng hái ra sức, dọn dẹp mặt bằng, san lấp những chỗ lồi lõm.
Mặt trời đầu mùa hạ sáng rực, trải nắng khắp Biên Hoang Tập, trên Đông đại nhai người xe đi lại, đặc biệt những người từ Đông môn tiến vào bất giác đều dừng chân lại coi.
Kỷ Thiên Thiên hỏi đúng vấn đề Lưu Dụ đang muốn hỏi, giọng êm ái: “Yến lão đại trước lúc khai hội hôm nay, vì sao lại trầm mặc ít nói thế?”.
Yến Phi điềm đạm nói: “Biên Hoang Tập hiện giờ có hai Hoa Yêu, Phương Hồng Đồ cũng không phải Phương Hồng Đồ chân chính, Cao Ngạn ngươi hãy giúp ta lừa y một phen, không cần ta bảo ngươi phải làm thế nào chứ?”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Đúng lúc này có người xuyên qua công trường chạy tới, Yến Phi nhận ra chính là tiểu tử trước tìm gặp Cao Ngạn ở Cổ Chung Trường, biểt rằng Biên Hoang Tập lại có chuyện xảy ra.
Thiên Sư Tôn Ân ngạo nghễ đứng trên vách núi cao, xa xa ở phía đông, Biên Hoang Tập tràn ngập trong ánh dương quang, từ khoảng cách này mà nhìn, Biên Hoang Tập chỉ nhỏ như một bàn cờ, nhà cửa trên các đường phố giống như những quân cờ.
Trong giai đoạn này, Biên Hoang Tập cũng đã do trận chiến Phì Thủy mà biến thành một bàn cờ, thiên hạ những người có tư cách chơi ván cờ này chỉ có một vài người. Bản thân y là một người có đủ tư cách nhất, mỗi quyết định đều có ảnh hưởng đến kết cục thắng phụ của bàn cờ này.
Tám năm về trước, Tôn Ân đánh bại đệ nhị cao thủ người Hán lúc bấy giờ là “Nam Bá” Lý Mục, uy thế lên cao như diều gặp gió. Cho tới ngày hôm nay, chưa có người nào lay động được địa vị thủ tịch Ngoại Cửu phẩm cao thủ của y. Gần mười năm nay nghiên cứu sâu sắc đạo thuật, đọc hết đạo kinh kim cố, quán thông thiên nhiên chi đạo, ở phương Nam người duy nhất khiến y nể trọng là Tạ Huyền, mà Tạ Huyền cũng là người y muốn diệt nhất để chứng minh cao thủ Ngoại Cửu phẩm hơn hẳn Cửu phẩm cao thủ. Nhưng khi ý quyết ý giết Tạ Huyền, lại thấy bên cạnh Tạ Huyền có hai người khiến ông thủ tiêu ý định, bới vì pháp nhãn chưa bao giờ nhìn sai của ông đã phát hiện ra, một trong hai người đó cốt cách như tiên, vượt hẳn ra ngoài phạm trù võ công bình thường, người kia thì có thể chất khác thường hẳn thường nhân. Với năng lực của Tôn Ân cũng không nắm chắc nhất kích đắc thủ, đành bỏ qua cơ hội duy nhất ngày hôm đó ở bên ngoài Minh Nhật tự.
Hiện tại y đã biết hai người đó có một người tên là Yến Phi, một người là Lưu Dụ, bọn họ lúc này đều đang hiện diện bằng xương bằng thịt ở Biên Hoang Tập, ý nghĩ này khiến y vô cùng hứng thú.
Đối thủ nan cầu, như vậy mới bớt sầu tịch mịch.
Sự thực ngược lại là y thích nhất cảm giác cô tịch, cứ cách một đoạn thời gian, lại phải bỏ đi tìm núi cao rừng thẳm, một mình cô độc, chỉ có như thế y mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của bản thận, có liên hệ gần gũi với bí mật của thiên địa, vũ công đạo thuật mới có thể không ngừng tạo nên đột phá.
Cao thủ thông thường y không thèm để vào mắt, nhưng Yến Phi là ngoại lệ, chàng có khả năng đạt đến tiên đạo trước cả mình.
Có tiếng gió động, một bóng người từ đám rừng rậm ven đường vọt ra, mau lẹ tiến tới phía sau Tôn Ân, khuỵu gối cung kính nói: “Đạo Phúc thỉnh an Thiên Sư”.
Chính là một trong hai đại truyền nhân của Thiên Sư Tôn Ân, Yêu hầu Từ Đạo Phúc.
Tôn Ân nhạt giọng nói: “Đạo Phúc đang có chuyện gì mà không kiềm được tình cảm hưng phấn? Đứng dậy đi!”.
Từ Đạo Phúc vươn mình đứng lên, chiều cao chỉ kém Tôn Ân một chút, thân hình oai võ, tràn trề sức mạnh như loài báo, đường nét đẹp đẽ, hiển lộ tố chất phi phàm hết sức hấp dẫn. Y phục võ sĩ bó chặt, bội kiếm đeo lưng, hình tướng bắt mắt.
Dưới đôi mắt kiếm xanh rì là cặp mắt long lanh sâu thẳm, có chút hơi hướng trẻ thơ, khăn vàng vấn quanh đầu tóc đen nhánh kết búi anh hùng, nét mặt gần như hoàn mỹ, khóe miệng hơi cười ung dung tự đắc, vẻ vừa tự tin và tùy tiện, niên kỷ chừng hai tư hai lăm, đích xác là một nhân vật phong lưu khiến nữ nhân khó lòng kháng cự.
Hắn bị Tôn Ân khám phá nội tâm mà vẫn không hề bối rối, nếu không phải như thế, ngược lại có khi khiến y cảm thấy kỳ quái. Tôn Ân quán thông Thiên Nhân chi đạo, thấu suốt đời sống chúng sinh, ông ta quen thấy thế là thường rồi.
Từ Đạo Phúc kiêu ngạo tự phụ, trên đời chỉ có một Tôn Ân khiến hắn bội phục sát đất, hắn tin là dưới sự lãnh đạo của Tôn Ân, Trung Nguyên tất sẽ có ngày thần phục dưới gót chân Thiên Sư đạo, kẻ chinh phục Nam Bắc không phải là thế tộc hủ bại, mà phải là những môn phiệt gốc phương Nam bị bóc lột thành dân đen.
Từ Đạo Phúc cung kính nói: “Đạo Phúc vừa nhận được tin, đêm nay Lưu Dụ sẽ lên đường trở về Quảng Lăng gặp Tạ Huyền, sự tình rất không tầm thường”.
Tôn Ân vẫn ngưng thần chăm chú nhìn Biên Hoang Tập.
Hiện giờ Biên Hoang Tập đã trở thành trọng trấn có giá trị nhất về chiến lược và kinh tế trong thiên hạ, đồng thời ảnh hưởng đến việc xoay chuyển tình thế Nam Bắc trên có hai phương diện chiến lược thủy bộ, là miếng mồi thơm mà các thế lực đều dòm ngó, nhưng y nắm chắc hơn ai hết, tối hậu kẻ thắng sẽ là chính y.
Một khi thiên hạ thống nhất trong tay y, Phật giáo sẽ dần dần bật gốc, Thiên Sư đạo sẽ trở thành tôn giao duy nhất.
Đối thủ lớn nhất của y không phải Nam phương Đệ nhất danh tăng Chi Độn, mà chính là Đại Hoạt Di Lặc Trúc Pháp Khánh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Y thong dong nói: “Tin tức lấy từ đâu?”.
Từ Đạo Phúc nói: “Có chút kỳ quái là tin tức này lại từ miệng một gã tiểu phong môi ở Biên Hoang Tập để lộ ra. Bất quá người bên ta đã kiểm chứng, sau khi Yến Phi gặp Thác Bạt Nghi, Phi Mã hội đã mang một chiến mã thượng đẳng tới cho Yến Phi, còn Cao Ngạn thì tới chợ đen tìm mua một mớ vật dụng vốn dùng cho một thám tử. Nếu không nhầm tin tức này là do Thác Bạt Nghi cố ý tiết lộ, để cho kẻ hữu tâm có cơ hội trừ khử Lưu Dụ, phá hoại quan hệ giữa Yến Phi và Tạ Huyền”.
Tôn Ân làm như những lời vừa rồi không quan hệ gì đến mình, nói: “Thời điểm này hết sức đặc biệt, vì sao Lưu Dụ có thể phân thân trở về Quảng Lăng?”.
Từ Đạo Phúc trầm giọng: “Đương nhiên là vì có chuyện quan trọng, biết tin Mộ Dung Thùy tất đại cử tiến công Biên Hoang Tập, Lưu Dụ chạy về cầu việc Tạ Huyền tựa hồ cũng hợp tình hợp lý”. Lại nói tiếp: “Theo lời sư huynh, gã Lưu Dụ này sau khi được Tạ Huyền chỉ dạy, đao pháp đột nhiên tiến bộ rất nhiều, Tạ gia đã vừa mắt gã như vậy, hắn tất có chỗ phi phàm, nếu không nhân cơ hội này trừ khử, sớm muộn cũng trỏ thành đại họa”.
Tôn Ân tỉnh như không: “Đạo Phúc nhầm rồi! Người mà ta cần trừ khử nhất bây giờ không phải là Lưu Dụ, là Nhậm Dao, ngươi muốn giết Lưu Dụ nhất cũng không phải chúng ta mà là Nhậm Dao”.
Từ Đạo Phúc ngạc nhiên: “Chẳng phải Nhậm Dao đang hợp tác với chúng ta hay sao? Ít nhất trong tình huống hiện thời, chúng ta còn có thể lợi dụng y rất nhiều”.
Tôn Ân ngước nhìn bầu trời bao la, cười ha hả: “Nhậm Dao đáng gì chứ? Thủ đoạn của y trước mắt ta khác gì múa rìu qua mắt thợ, đối với ta y chỉ có mỗi tác dụng chắp nối quan hệ giữa chúng ta và Mộ Dung Thùy. Bây giờ hiệp nghị đã thành, để y lại chỉ có thành họa hoạn trong gan ruột”.
Từ Đạo Phúc nhíu mày nói: “Nhưng chúng ta có thể thông qua bọn y gây ảnh hưởng với Tư Mã thị, khống chế Tạ Huyền, khiến cho họ Tạ vô phương thò tay vào Biên Hoang Tập”.
Tôn Ân nói: “Có lúc thế nọ, cũng có lúc thế kia, lần này Lưu Dụ về Quảng Lăng, không phải là muốn xin viện binh, mà là cảnh cáo Tạ Huyền đừng nghênh chiến Mộ Dung Thùy. Với tài trí như Lưu Dụ, có thể khám phá Mộ Dung Thùy xưa nay thích dùng kỳ binh, lần này cố y tung tin để dẫn dụ Tạ Huyền kéo quân tới cứu viện”.
Từ Đạo Phúc nói: “Đệ tử càng không minh bạch, Bắc Phủ binh luôn dùng phi cáp truyền thư liên lạc với Biên Hoang Tập, Lưu Dụ nếu không cần tự thân trở về dẫn quân đi, vì cớ gì phải bạt thiệp trường đồ như thế, tới mức quên cả bạn bè ở Biên Hoang Tập”.
Tôn Ân mỉm cười: “Hoặc có thể gã khám phá Nhậm Dao và Tư Mã Đạo Tử cấu kết, chuyện này quan hệ đến an nguy của Tư Mã hoàng triểu, qua thư tín không thể nói rõ, vậy mới thân hồi Quảng Lăng trần tình với Tạ Huyền”.
Từ Đạo Phúc đồng ý: “Vậy đích xác là chuyện liên quan trọng đại, không thể sai sót. Hiện tại ta phải làm gì?”.
Tôn Ân rất chậm rãi nói: “Đương nhiên là thông tri cho Nhậm Dao, cho dù biết rõ là bản nhân xuất thủ, Nhậm Dao cũng không còn là lựa chọn nào khác”.
Từ Đạo Phúc hoan hỉ nói: “Thiên Sư quả nhiên tính không sai, phen này Lưu Dụ tất chết”.
Tôn Ân lắc đầu: “Tất chết phải là Nhậm Dao, còn Lưu Dụ phải coi vận khí của hắn”.
Từ Đạo Phúc lấy làm ngạc nhiên.
Tôn Ân xoay người lại, chắp tay sau lưng, nhìn kỹ thần tình kinh ngạc của Từ Đạo Phúc bình tình nói: “Nhậm Dao với Hoàng Hà bang quan hệ mật thiết, ở Biên Hoang Tập đã sắp đặt thế lực trường kỳ tiềm phục, nếu để y kéo Mộ Dung Thùy tới công hãm Biên Hoang Tập, kẻ tối hậu có thể phân chia chén canh là y chứ không phải Thiên Sư đạo chúng ta, lại còn có thể lợi dụng Tư Mã Đạo Tử ngăn ta không thể tới Biên Hoang Tập trên cả hai đường thủy lục, có Kiến Khang giúp sức, y có thể nhiều ưu thế hơn chúng ta để dùng với Mộ Dung Thùy phân đôi lợi ích Biên Hoang Tập, không trừ được người này, đến cuối chúng ta sẽ chỉ là chân điếu đóm cho y thôi”.
Từ Đạo Phúc cúi đầu nói: “Đạo Phúc nên làm thế nào, xin Thiên Sư chỉ dạy”.
Tôn Ân đã quay người đi, mắt nhìn về phía Biên Hoang Tập, khẽ thở dài nói: “Hiện tại những người đang quay cuồng vật lộn ở Biên Hoang Tập, mỗi người đều chẳng chóng thì chầy trở thành kẻ thất bại, là vì bọn họ căn bản không biết đối mặt với thứ gì. Chuyện Nhậm Dao không cần người lo, hãy trở lại Biên Hoang Tập, lo bắt lấy con chim nhỏ xinh đẹp đang muốn bay đi, chuyện khác để tự ta xử lý, kể cả việc thông báo cho Nhậm Dao”.
Trong lòng Từ Đạo Phúc cuộn lên ngọn sóng ngập trời, Tôn Ân đã nói như vậy biểu thị y muốn tự thân xuất thủ giết chết Nhậm Dao, bất luận Nhậm Dao tung hoành bất bại thế nào ở phương Bắc, lần này cũng khó tránh khỏi tử kiếp, cũng không người nào khả dĩ cải biến dược tình thế sẽ phát triển như vậy”.