Biên Hoang Truyền Thuyết – Chương 86: Tình nhân như mộng – Botruyen

Biên Hoang Truyền Thuyết - Chương 86: Tình nhân như mộng

Tiếng côn phủ giao kích vang lên liên miên, đại hán đánh xe lấy nhanh chống nhanh, chiêu số tinh vi, kình đạo lại càng mãnh liệt, côn nối côn đập trúng cự phủ của Bác Kinh Lôi, chỗ kỹ xảo là gã cầm ngay chính giữa thiết côn sáu thước, dùng côn hai đoạn ứng phó song phủ của đối phương, nếu cái Bác Kinh Lôi sử là Liên Hoàn phủ thì côn pháp của gã có thể gọi là Song Đoạn côn (côn hai đầu).

Ngay cả Đồ Phụng Tam trầm tĩnh cùng không khỏi sinh cảm giác cực kỳ cổ quái, phải biết Bác Kinh Lôi tuy còn chưa được xếp lên bảng Ngoại Cửu phẩm cao thủ, lại vẫn là một trong những nhân vật thượng thừa trong các cao thủ nằm ngoài bảng, nếu đối phươn glà cao thủ Ngoại cửu phẩm, tình huống lúc này hợp tình hợp lý, nhưng người này chừng như chỉ có thân phận bộc phó đánh xe, càng khó hiểu nổi sao lại có thể dằng co tương đương với Bác Kinh Lôi, khiến cho y khó lòng tin vào mắt mình.

Đồ Phụng Tam trước tiên nghĩ tới những cao thủ dưới trướng Giang Hải Lưu trong Đại Giang bang, lại không có người nào hình dang, vũ khí và thủ pháp của đại hán này, thình lình nghĩ đến một độc hành đại đạo danh chấn vùng Ba Thục với côn pháp, không khỏi chấn động tâm thần.

Thủ pháp sấm sét gây hoảng hồn của Bác Kinh Lôi không có công hiệu, hắn vốn là nhân vật từng trải trăm trận, lập tức chuyển đổi công thế, triển khai công phu tiểu xảo, hai cây búa theo thân pháp thi triển dốc nước rót xuống đất, cự phủ tựa như có thể từ bất cứ góc độ nào mà tấn công đối thủ, chỉ cần đối thủ có sơ hở, lập tức lấy mạng đối phương.

Náo ngờ đại hán sử côn nửa bước cũng không dời, cứng cỏi đón tiếp tất cả mọi công thế, tư thế dùng bất biến ứng vạn biến.

Người vây quang xem đa số là người biết đánh giá, cho dù kẻ không biết cũng hiểu hai người ngang ngửa nhau, không ngừng hò reo cổ vũ, hy vọng trận tỷ đấu không kết thúc mau quá, lại bồn chốn muốn thấy thắng bại rõ rệt.

Đại hán sử côn thoáng nhìn qua thì có cảm giác thân thể gã khôi ngô chắc nịch, sau khi đón lấy thiết côn “Đồ Phụng Nhị” từ trong cửa sổ xe đưa qua, lại chừng như biến thành một người khác, bên dưới đôi mày dày cộm song mục loang loáng hữu thần, thần thái tự tin thong dong, tuyệt không giống như kẻ thô thiển đánh xe.

Đồ Phụng Tam đang lo nghĩ đến đối phương có thể là ai, cũng không khỏi phải đau đầu. Bác Kinh Lôi nếu bại, tổn hại đối với Thích Khách quán mới thành lập khó mà ước lượng được, cho dù Bác Kinh Lôi cầm hơi dài lâu, bọn họ cũng phải chịu mất mặt, làm cho người ta hoài nghi lời nói của bọn y hồi nãy là bọn họ muốn giết ai, người đó phải gặp họa.

Đối phương quả là cao minh phi thường, bên mình vừa mới khai trương là liền tới đả kích trầm trọng.

Đang trong giờ phút giao chiến dằng dai, vượt ngoài ý liệu của mọi người, “Keng! Keng! Keng!” từng tiếng vang vọng, âm thanh đánh thanh la từ xa tới gần, không những bao trùm lấy tiếng côn phủ giao kích, còn dần dần đè ép tiếng hò reo hoan hô của chúng nhân xuống, vì ai ai cũng đều ngó qua chỗ tiếng thanh la vang lên, tự nhiên ngậm miệng im hơi.

Bao gồm cả Đồ Phụng Tam, ai ai cũng thừ người ra.

Một mỹ nữ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mình vận y phục võ sĩ bó sát, khoác bạch bào trắng muốt bên ngoài, đang cười tươi như hoa gõ thanh la, từ đường xe ngựa nhắm hướng hai đại cao thủ giao chiến thản nhiên sải bước tới, giống như không một chút nào cảm thấy tình huống kịch liệt binh hung chiến nguy.

Sau lưng mỹ nữ là mười mấy nam tử hán thần khí ngang tàng và một tiểu cô nương, có vẻ như theo làm lâu la, trong đó có phong môi tiểu tử Cao Ngạn mà mọi người đều quen biết, lão bản của Đệ Nhất lâu Bàng Nghĩa, cho dù là kẻ chưa từng gặp qua Kỷ Thiên Thiên cũng biết người đánh thanh la chính là đại mỹ nhân đẹp nhất Tần Hoài kia.

Ma lực của Kỷ Thiên Thiên hiển hiện rõ ràng, kể cả bọn Đồ Phụng Tam, Âm Kỳ, không ai còn cảm hứng đưa mục quang xem trận kịch đấu trước cửa, ai ai cũng cố hết khí lực mẹ bà, chằm chằm hau háu nhìn mỹ nhân lộng lẫy phong tình kia.

Âm Kỳ không nhịn được đẩy nhẹ Đồ Phụng Tam một cái, họ Đồ sực tỉnh, quát lên: “Kinh Lôi, lùi lại”.

Trên sự thật, y đối với Kỷ Thiên Thiên chỉ có cảm giác cảm kích, tuyệt không có một chút xíu nào có ý trách nàng đến làm đảo loạn tất cả, huống hồ đối diện với tuyệt sắc nhân gian thiên kiều bá mị như vậy, bất cứ một ai cũng khó lòng sinh ra tâm ý trách cứ.

Tình huống cổ quái phát sinh, toàn trường im lặng không một tiếng động, cả xe ngựa qua lại cũng dừng hết, để cho Kỷ Thiên Thiên an tường đi qua.

“Keng! Keng! Keng!”

Lúc Kỷ Thiên Thiên thần thái tự nhiên đi thẳng đến giữa Đồ Phụng Tam và cỗ xe ngựa của “Đồ Phụng Nhị”, vừa hay lọt vào hiện trường côn phủ đối đầu, bọn Cao Ngạn dừng lại cách ngoài một trượng, bộ dạng chuẩn bị xuất thủ chi viện, tình huống dị thường đến cực điểm, không ai có thể nắm chắc được trạng huống toàn diện.

“Keng”.

Kỷ Thiên Thiên gõ tiếng thanh la cuối cùng, đôi mắt đen láy long lanh dõi trái trông phải, chớp chớp lấp lánh, quả có năng lực câu hồn nhiếp phách. Không khí hục hoặc lập tức biến mất vô ảnh vô tung, làm cho Bác Kinh Lôi và đại hán cầm côn cảm thấy vung vít binh khí tranh đấu sinh tử trước mặt mỹ nhân là hành vi ngu xuẩn và trái tự nhiên nhất.

Đồ Phụng Tam khó lòng khống chế mình ngây ngốc nhìn Kỷ Thiên Thiên, y chưa từng mê đắm nữ sắc, nhưng kinh nghiệm phùng trường tác hứng lại không ít, có thể nói đã gặp quá nhiều mỹ nữ, nhưng chưa từng thấy mỹ nhân nào từ đầu tới chân không có chỗ nào là không tràn trề mỵ lực dụ người như Kỷ Thiên Thiên, lại còn không có một tý xíu cảm giác dâm đãng nào. Thanh lệ thoát tục như một đóa sen trắng nở rộ, quả không hổ danh tài nữ cầm đầu Tần Hoài.

Kỷ Thiên Thiên đưa mắt đến đâu, người người đều cảm thấy hồn phi phách tán, cho dù là đàn bà con gái cũng không ngoại lệ.

Kỷ Thiên Thiên tựa như thỏa mãn với tình huống trước mắt, mỉm cười thốt: “Không đánh nữa có được không?”.

Lão làng như Bác Kinh Lôi cũng phải luống cuống tay chân, nghe lời nàng thì không thỏa, nhưng không nghe lời nàng lại càng không xong, đang không biết phải làm sao mới được, một bàn tay từ trong cửa sổ xe vén rèm châu thò ra, đại hán sử côn không ngoái đầu nhìn mà xoay tay đưa thiết côn sáu thước vào tay chủ nhân, thiết côn theo bàn tay lọt trỏ vào trong thùng xe.

Đại hán không còn côn nữa, cung kinh nói: “Xin tuân theo lòi phân phó của Thiên Thiên tiểu thư”.

Bác kinh Lôi chộp cơ hội hạ đài, song phủ bắt chéo về sau lưng, thoái lùi một bên Đồ Phụng Tam. Hắn không phải là không rành rọt cục diện giang hồ, nhưng tình huống như vậy bẩm sinh chưa từng đụng phải, quả không biết phải làm sao để ứng phó cho thích hợp, chi còn nước giao trách nhiệm về cho Đồ Phụng Tam.

Kỷ Thiên Thiên không cảm thấy có gì dị thường, nhưng người đã gặp “Đồ Phụng Nhị” đều đang xầm xì bàn tán, bởi vì bàn tay hồi nãy thò ra cửa sổ xe thon thả trắng trẻo, da thịt mịn mềm, tựa như tay đàn bà con gái, tuyệt không tương xứng với hán tử râu xồm hồi nãy.

“Keng!”.

Kỷ Thiên Thiên lại gõ thanh la tựa như đùa cợt, cái thanh la này vốn là Cao Ngạn đem về, chuyên dùng để kêu gọi công nhân xây lầu, cả nàng cũng không nghĩ tới không ngờ lại có tác dụng dưới tình huống này.

Mọi người đều im ắng chờ đợi nàng nói tiếp.

Mỹ nữ tràn đầy sắc thái truyền kỳ vùng Tần Hoài hà đó, chỉ nghe thấy thanh âm không uốn éo giá tạo của nàng là giống như nghe đọc sách ôn như dịu dàng đến say người, khiến cho nghe hoài không chán, phảng phất bất cứ truyện bình phàm nào đi nữa, một khi để cho nàng thỏ thẻ, đều biến thành không còn bình phàm nữa.

Kỷ Thiên Thiên liếc Đồ Phụng Tam một cái, vui vẻ thốt: “Khó có được cơ hội tề tựu nhiều người như vậy, Thiên Thiên có thể nhân cơ hội kêu gọi công nhân xây dựng Đệ Nhất lâu được không?”.

Đồ Phụng Tam nghe rõ tiếng tim mình đập, cúi người đáp: “Đương nhiên không có vấn đề, nếu có vấn đề có lẽ chỉ có vị nhân huynh trong xe thôi, tại hạ Đồ Phụng Tam, xin hỏi thăm sức khỏe Thiên Thiên tiểu thư”.

Kỷ Thiên Thiên mỉm cười: “Thì ra là Đồ lão bản”, tiếp đó ngước nhìn tấm biển hiệu, ngạc nhiên: “Thích Khách quán? Thì ra Biên Hoang Tập có cái nghề cổ quái vầy”.

Bằng vào sự lão luyện của Đồ Phụng Tam, nhất thời cũng không biết hồi đáp nàng làm sao.

May là mục quang của Kỷ Thiên Thiên đã dời đến phía đại hán đánh xe, hỏi: “Vị đại ca này phải xưng hô làm sao?”.

Đại hán đánh xe vội hoàn lễ: “Tiểu nhân Nhậm Cứu Kiệt, đã từng gặp qua Thiên Thiên tiểu thư”. Lại dời đến bên cửa sổ xe, cung kính nói: “Tệ công tử muốn thỉnh an Thiên Thiên tiểu thư”

Cả bọn Lưu Dụ, Cao Ngạn, Bàng Nghĩa, Tiểu Thi đứng đằng sau xe xem Kỷ Thiên Thiên “biểu diễn” cũng cảm thấy sự cổ quái của vị “công tử” trong xe, nói về lễ mạo, vị công tử kia nên nghe tiếng mà xuống xe gặp mặt Kỷ Thiên Thiên, nào ngờ lại muốn nói chuyện với tiểu thư người ta qua cửa sổ.

Lưu Dụ đang quan sát Đồ Phụng Tam nghe danh đã lâu, trước phương giá của Kỷ Thiên Thiên, y không có chút xíu hung khí như trong truyền thuyết, chỉ giống như một danh sỹ đó đây.

Kỷ Thiên Thiên gót sen dời nhẹ, mỉm cười nhìn vào trong rèm đang vén lên, người tại trường tuy gần sát, lại chỉ có nàng mới nhìn thấy thực hư bên trong thùng xe.

Cái đầu tiên hấp dẫn sự chú ý của nàng không phải là bộ râu xồm của đối phương, mà là một đôi mắt dài đẹp, bên trong bốc tỏa cảm tình nồng nhiệt sâu đậm, mang chút nghịch ngợm quỷ quyệt, tựa như đang hiệu triệu người ta theo hắn mạo hiểm khắp chân trời góc biển.

Kỷ Thiên Thiên nhìn đến ngơ ngẩn, nàng chưa từng gặp một đôi mắt thâm tình cuồng dã, bắn ra cốt khí vĩnh viễn không thỏa hiệp như vậy. Chuyện càng khiến cho nàng không ngờ được là người trong xe chợt vuốt mặt, tháo gỡ cái mặt nạ mỏng như tờ giấy, gương mặt thật bên dưới bộ râu xồm liền hiển hiện dưới mặt Kỷ Thiên Thiên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m

Hán tử vốn mặt mũi thô bạo lập tức biến thành công tử đẹp trai tựa hồ đến mức tà dị, từ nam tử lỗ mãng không biết gì tới ôn nhu hóa thành người trong mộng thâm khuê của các thiếu nữ. Sự tương phản cường liệt đó, bản thân là một sự chấn động rất lớn, tựa hồ không thật như một giấc mộng.

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy trước mắt sáng lên, có vẻ như bị thôi miên, “a” lên một tiếng.

Nam tử tuấn tú trong thùng xe hiện nụ cười chân thành, nhẹ nhàng thốt: “Biên Hoang công tử” Tống Mạnh Tề xin thỉnh an Thiên Thiên tiểu thư, không thể không cảm kích việc Thiên Thiên tiểu thư chịu thu nhận chút tâm ý mọn”.

Rèm châu lại hạ xuống, ngăn mục quang của song phương, đại hán đánh xe Nhậm Cửu Kiệt nhún mình, quay về vị trí cầm cương, roi ngựa giơ lên cao, lớn tiếng: “Thiên Thiên tiểu thư xin cho phép”.

Roi ngựa hạ xuống, quất nhẹ lên đùi ngựa, cỗ xe ngựa chạy đi.

Kỷ Thiên Thiên định thần trở lại, mới sực nhó trọng nhiệm mang trên mình.

Đồ Phụng Tam cũng tỉnh lại, bước tới vòng tay thi lễ, cười dài: “Thì ra là Tống Mạnh Tề huynh, thất kính, thất kính!”.

Một luồng kình khí tập trung cao độ, vô hình mà như có thật, theo lối thủ lễ của y xông qua, đập vào trong thùng xe.

“Biên Hoang công tử” Tống Mạnh Tề bàn tay dài thon trắng trong từ trong thùng xe thò ra, phẩy nhẹ: “Đồ huynh không cần đa lễ”.

“Bình” một tiếng kình khí giao kích, xem như có vẻ ngang ngửa nhau, xe ngựa đã đi tới cả trượng, những hạt châu trên rèm cửa rơi lách tách như mưa xuống đất, phát ra một tràng tiếng vọng thanh thúy.

Ai ai cũng nghĩ lần đọ sức này, Tống Mạnh Tề rơi vào thế hạ phong, chỉ có kẻ cao minh như Lưu Dụ mới hiều họ Tống có thể đơn thủ ngăn đỡ một chiêu toàn lực của Đồ Phụng Tam, đã đủ làm cho hắn danh động thiên hạ.

Đồ Phụng Tam vãn hồi được mặt mũi, tuy thử nghiệm được đối phương là một đối thủ ngoan cường, tâm tình vẫn hớn hỏ hơn, xoay sang Kỷ Thiên Thiên vẫn còn như đang trầm tư, vui vẻ thốt: “Thiên Thiên tiểu thư có thế bắt đầu kiếm nhân thủ ở đây rồi”.

Kỷ Thiên Thiên không tưởng y có đôi tai lợi hại như vậy, không ngờ cách xa ngoài hai trượng mà nghe được lời nói hạ thấp giọng của Tống Mạnh Tề, bất quá lúc này cũng không nghĩ nhiều được, chính sự khẩn cấp, liền mỉm cười đáp ứng.

Yến Phi và Hác Trường Hanh sánh vai đến mảnh đất của Đệ Nhất lâu chất đầy gỗ. Bọn Kỷ Thiên Thiên, Tiểu Thi và Bàng Nghĩa đang dẫn dắt đám tráng đinh, thanh thế ào ạt đi tới, ước lượng so sơ cũng có cả trăm người, cả hai liền đưa mắt nhìn nhau.

Kỷ Thiên Thiên háy hai người một cái, cười khúc khích: “Thành tích không tệ chứ!”.

Nói xong không dừng lại chỗ hai người mà tiếp tục đi tới khoảng đất trống.

Bàng Nghĩa lúc đi ngang qua thốt: “Đệ Nhất lâu của bọn ta ngày đêm đếm trên đầu ngón tay là có thể xây xong rồi, khà khà”.

Hác Trường Hanh than: “Đây là Biên Hoang Tập, có tiền là có thể xui ma khiến quỷ”.

Trong đám “tráng sỹ” ùa qua có người xen miệng: “Bảy huynh đệ bọn ta là tiểu quỷ trợ giúp về nghĩa, hoàn toàn nghe lời phân phó của Thiên Thiên tiểu thư, đoái công chuộc tội”.

Yến Phi liếc nhìn, không ngờ là Biên Hoang thất công tử, người nói chuyện là thủ lĩnh Tả Khâu Lượng, mặt mày thần sắc hưng phấn rõ ràng, nhìn bộ dạng bảy người tựa như là đi uống rượu xạo sự chứ không phải làm khổ sai xây lầu.

Tra Trọng Tín bán đèn tẩu mã cũng có mặt, nhướng cổ: “Tôi cũng làm miễn phí”.

Hơn trăm tráng đinh ào qua bên cạnh hai người, tình cảnh cổ quái.

Yến Phi thu hồi mục quang, nhìn Cao Ngạn cười nói: “Hác huynh là người mới đến, đối với Biên Hoang Tập còn rất nhiều chuyện không hiểu mấy, Cao Ngạn ngươi rành Biên Hoang Tập, có thể theo Hác huynh về chuyện trò giải thích”.

Hác Trường Hanh vui mừng: “Cao huynh đệ nếu làm ngọn đèn sáng chỉ đường cho ta, Hác mỗ đương nhiên cảm kích phi thường”.

Bộ mặt phá trời phá đất của Cao Ngạn lần đầu tiên đỏ bừng lên, đâu có biết Yến Phi nói gì với Hác Trường Hanh, nếu tiểu tử đó nói rõ mình muốn theo đuổi tiểu Bạch Nhạn thì thật là mắc cỡ phi thường. Bất quá đã bị Yến Phi khiêng lên kiệu, muốn cự tuyệt cũng không được, tay chân lạng quạng nói: “Hác đại ca xem trọng ta, tiểu Ngạn biết cái gì sẽ nói hết không chừa”.

Yến Phi và Lưu Dụ trao đổi một ánh mắt, cười khành khạch trong lòng.

Hác Trường Hanh quay sang gật đầu tạm biết Yến Phi và Lưu Dụ, dẫn Cao Ngạn đi.

Lưu Dụ đặt tay lên vai Yến Phi, than: “Mỵ lực của Thiên Thiên thật lợi hại, ngươi có nghe tiếng nàng gõ thanh la không?”.

Yến Phi cười đáp: “Thì ra kẻ đánh thanh la tìm người là nàng, vội vội vàng vàng mà làm sao tìm được một phong pháo dài dữ vậy?”.

Lưu Dụ cười khổ: “Chuyện đó không liên quan đến nàng, mà là Đồ Phụng Tam ăn mừng thành lập Thích Khách quán của y”.

Yến Phi ngây người: “Đồ Phụng Tam thật đã đến rồi?”.

Lưu Dụ vỗ đầu: “Chuyện xảy ra hai ngày nay, chỉ có thể dùng hình tượng đợt song này chưa dứt đã đến đợt sóng khác mà hình dung, chi bằng bọn ta đến quán ăn bên kia ngồi xuống từ từ thương nghị tiếp”.

Yến Phi sờ sờ bụng, gật đầu: “Ta từ bữa thịt dê nướng đêm qua đến nay chỉ uống có một chén trà sữa dê, đương nhiên cần tìm gì đó lót bụng. Bất quá tốt hơn hết là thông tri cho Thiên Thiên biết bọn ta đi đâu, nếu không nàng tìm không thấy lại hờn dỗi, bọn ta khó chịu nổi”.

Mục quang của Hác Trường Hanh lạc trên tấm biển Thích Khách quán, bần thần.

Đông đại nhai đã hồi phục lại như thường, Thích Khách quán giống như những hàng quán lân cận, cái thiếu chỉ là không thấy khách nhân ghé vào, chỗ cửa vào có dàn một cái bình phong lớn, người qua lại trên đường không có cách nào nhìn vào trong, tạo ra hơi hướm thần bí không lường.

Lúc Cao Ngạn giải thích này nọ xong, hai người đã đạp chân tới Dạ Oa Tử của ban ngày, đi vào Lạc Dương Lầu của Hồng Tử Xuân.

Thánh địa của Biên Hoang Tập về đêm hưng vượng nhiệt náo bao nhiêu, giờ phút này lại giống như say vùi trong giấc ngủ, tất cả các đổ trường, tửu quán, thanh lâu đều đóng chặt cửa, đường sá lạnh lạnh tanh tanh, người qua đường chỉ là đi qua các khu phố khác, không tìm thấy kẻ vui say ngã đầu đường hay kêu réo la hét. Hình ảnh vàng son của Dạ Oa Tử không tồn tại dưới ánh mặt trời chói chang.

Cao Ngạn thuận miệng hỏi: “Hành động của lão Đồ có phải là châm vào việc ngươi đến đây không?”.

Hác Trường Hanh cười khổ: “Ta rất rõ con người của Đồ Phụng Tam, đối với lối hành sự tác phong của y càng không dám sánh cùng. Y có tín niệm cơ hồ mù quáng, có thể coi là mê đắm quê hương cuồng nhiệt, tất cả đều là vì lợi ích Kinh Châu làm đầu, bảo vệ địa vị và quyền thế của Kinh Châu, ai không chịu tiếp nhận ý niệm đó của y thì là địch nhân. Lối nhìn không phải bạn tức là địch này làm cho y chỗ nào cũng có thù địch, không thể không quá tay dùng thủ pháp tàn bạo kịch liệt mà đối phó địch nhân. Nếu không phải y thật sự có chân tài thực học, đã sớm chết co đầu đường rồi. Y thiện nghệ nhất là dùng thủ đoạn khủng bố uy hiếp, bắt người ta sợ y, không cần đạt được sự kính trọng của người ta”.

Ngưng một chút, than tiếp: “Khai mở Thích Khách quán con mẹ gì đó, chính là hạp với tác phong nhất quán của y. Cái y ghim ghìm là toàn Biên Hoang Tập, không phải là Hác Trường Hanh hay một cá nhân nào”.

Cao Ngạn khinh khỉnh: “Lần này y tất sẽ giống như Phù Kiên, sẽ đại bại không còn mảnh giáp theo kiểu trận chiến Phì Thủy, dám nhập hương mà không tùy tục, lại không nghe ngóng Biên Hoang Tập là địa phương ra sao?”.

Hác Trường Hanh lắc đầu: “Giả như Cao huynh đệ coi thường y như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Y cố ý cưỡng đọat lấy hàng quán của người ta lập nghiệp ở Đông đại nhai, chính là muốn làm cái gai trong mắt Chúc lão đại, ép Chúc lão đại xuất thủ. Như vậy y có thể dùng thế lôi đình vạn quân, nhất cử nhổ tận gốc Hán bang, lập uy ở Biên Hoang Tập”.

Cao Ngạn nhíu mày: “Bằng vào mấy người bọn y?”

Hác Trường Hanh trầm giọng: “Nếu ta đoán không lầm, y ở ngoài Tập tất còn có một nhánh bộ đội có thể điều động tăng viện tiến vào. Dưới sự ủng hộ của Hoàn Huyền, y có một đội tử sĩ cỡ năm trăm mạng, ai ai cũng võ công cao cường, chịu sự huấn luyện nghiêm ngặt. Ba năm trước y đã thử tiềm nhập Lưỡng Hồ, ý đồ tiến hành đột tập ám sát tệ bang chủ, may là bọn ta được quần chúng địa phương ủng hộ, có người thông báo tin tức, bọn ta kéo hết tinh nhuệ, truy sát trăm dặm, vẫn để cho y đào thoát”.

Cao Ngạn phát lãnh: “Không ngờ lại có chuyện như vậy!”.

Hác Trường Hanh nói: “Đồ Phụng Tam là một Hoàn Huyền khác, tuyệt không thể coi thường. Ở phương nam, tệ bang chủ chỉ xem trọng vài người, Đồ Phụng Tam chính là một”.

Cao Ngạn hỏi: “Còn Hoàn Huyền thì sao?”.

Hác Trường Hanh lộ thần sắc ngưng trọng, thở dài: “Bất luận binh pháp hay võ công, Hoàn Huyền đều không thua Tạ Huyền, ngươi nói xem tệ bang chủ coi y ra sao? Luận võ công, Tôn Ân khẳng định là đệ nhất nhân phương Nam, thậm chí có thể quán tuyệt thiên hạ; luận tranh hùng đấu thắng trên chiến trường, tất không có ai hơn song Huyền, nhưng so với Tạ Huyền, Hoàn Huyền không những dã tâm lớn, hơn nữa hành sự rất tàn độc, bất chấp thủ đoạn, ngươi nói xem ai đáng sợ hơn?”.

Lúc này đã đến cửa hậu viện Lạc Dương Lâu, nghĩ tới có thể gặp được tiếu Bạch Nhạn mỹ lệ, tim Cao Ngạn không khỏi đập thình thịch khẩn trương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.