Hợp Tan Bất Thường
Sau phiên triều sớm, Lưu Dụ mời Vương Hoằng đến thư phòng của gã ở trong Hoàng thành nói chuyện. Sau khi ra lệnh cho những người bên cạnh lui ra, Lưu Dụ hỏi: “Ngươi có nghe qua lời đồn gần đây nhất liên quan đến ta và Đạm Chân tiểu thư không?”
Vương Hoằng khịt khịt mũi đáp: “Lời đồn như vậy ai mà tin tưởng được? Thuộc hạ đương nhiên có nghe qua, nhưng chỉ những kẻ ngu si mới có thể tin thôi. Trước tiên không nói thuộc hạ hiểu rõ con người đại nhân thế nào, mà Vương Đạm Chân đâu phải là một nữ tử bình thường? Tình huống trong lời đồn căn bản không thể phát sinh trong hiện thực được, huống chi lại phát sinh tại Thống lĩnh phủ của Huyền soái ở Quảng Lăng? Điều đó tuyệt không thể.”
Lưu Dụ thầm nghĩ nếu không có Chung Tú vì bọn họ xe chỉ luồn kim thì xác thực gã muốn gặp mặt Đạm Chân một lần cũng không có khả năng. May mắn Tạ Hỗn dù vô lương vô sỉ thế nào vẫn không dám bán đứng đường tỷ của hắn. Bất quá lời của Vương Hoằng cũng khiến cho Lưu Dụ khá lúng túng, vì nếu nhờ hắn bác bỏ lời đồn thì không phải là vô tư thừa nhận, tự vả vào miệng mình sao.
Vương Hoằng lại nói tiếp: “Đại nhân không nên để những lời nói vớ vẩn như thế ở trong lòng. Điều không hay nhất của đám con cháu Kiến Khang bọn ta là rất thích bàn luận việc thị phi xấu tốt của người khác, không có những lời đồn thì tựa như không thể sống qua ngày.”
Lưu Dụ suy nghĩ rồi hỏi: “Nhưng liệu có người tin là thật không?”
Vương Hoằng đáp: “Bất luận lời đồn hoang đường vô lý thế nào thì tóm lại vẫn có người truyền tiếp hoặc có người lợi dụng lời đồn thêm mắm thêm muối với dụng tâm khác. Đại nhân thật không cần để tâm đến. Những lời đồn như vậy chỉ truyền ra một lần là sẽ tan biến, không còn người nào nhớ được đã xảy ra chuyện gì.”
Lưu Dụ cau mày hỏi: “Rốt cuộc là ai bỉ ổi như thế, tạo ra lời đồn ác độc làm tổn hại đến danh tiết của Đạm Chân tiểu thư vậy chứ?”
Vương Hoằng lộ ra vẻ cổ quái, thắc mắc: “Đại nhân muốn truy cứu người tạo ra lời đồn sao?”
Lưu Dụ ngây người hỏi ngược lại: “Ngươi biết được là ai sao?”
Vương Hoằng thở dài đáp: “Đại nhân tốt nhất là không nên hỏi.”
Lưu Dụ trầm giọng hỏi: “Phải chăng có người nói với ngươi là ai tạo ra lời đồn?”
Vương Hoằng thấy Lưu Dụ thần tình nặng nề, kỳ quái hỏi: “Vì sao đại nhân không lập tức hỏi ai là người tạo ra mà thay vào đó lại hỏi kẻ chẳng liên quan đến lời đồn nói cho thuộc hạ biết?”
Lưu Dụ chẳng chịu bỏ qua hỏi tiếp: “Thực ra là Gia Cát Trường Dân hay Si Tăng Thi nói cho ngươi biết?”
Vương Hoằng hiện ra vẻ kinh ngạc muốn nói nhưng lại thôi.
Lưu Dụ từng bước ép tới: “Ngươi không cần giấu ta. Như hiện nay ở Kiến Khang không có được bao nhiêu người có thể để cho ta tín nhiệm, ngươi là một trong những người đó, cho nên ngàn vạn lần không nên khiến cho ta thất vọng.”
Gã lại dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn nói tiếp: “Ta tịnh không muốn truy cứu bất kỳ người nào, mà chỉ là muốn ngăn chặn lời đồn làm tổn hại sự thanh bạch của Đạm Chân tiểu thư ấy.”
Vương Hoằng cười khổ nói: “Khi lời đồn truyền bá rộng rãi thì ắt sẽ có người phỏng đoán ai là người tạo ra lời đồn. Việc này là anh em song sinh của lời đồn, đồng dạng với bản chất lời đồn ấy nên không thể tin tưởng được.”
Lưu Dụ không vui hỏi: “Ngươi vẫn muốn giấu ta?”
Vương Hoằng khuất phục nói: “Đúng là Tăng Thi nói với thuộc hạ nhưng chỉ tại vì y bất bình cho đại nhân thôi.”
Lưu Dụ có thể khẳng định câu đầu tiên nói là thật, còn câu thứ hai là do Vương Hoằng muốn nói tốt cho Si Tăng Thi. Sự thật Si Tăng Thi nói cho Vương Hoằng biết rõ thân phận chân chính của người tạo ra lời đồn là muốn tăng thêm tính đáng tin cậy của lời đồn hơn để làm lung lay sự ủng hộ của Vương Hoằng đối với Lưu Dụ. Qua lời của Vương Hoằng cũng chứng thật được tin tức tình báo mà Nhậm Thanh Thị cung cấp có tính chính xác cao.
Nguồn gốc tai họa vẫn là Lưu Nghị. Những người vây quanh hắn, lấy hắn làm trung tâm dần dần hình thành một tập đoàn phản đối sự thống trị của gã. Bởi vì Lưu Nghị là một lãnh tụ quan trọng của Bắc Phủ binh có binh quyền trong tay, lại trong Bắc Phủ binh tự hình thành phái hệ nên mới khiến cho cao môn tử đệ Kiến Khang có giao hảo với hắn, sinh ra viễn cảnh hy vọng mượn lực lượng của hắn trợ giúp để ngăn trở mình bước lên đế vị.
Lưu Dụ lạnh lùng hỏi: “Có phải Tăng Thi nói với ngươi Tạ Hỗn là người tạo ra lời đồn không?”
Vương Hoằng đáp: “Thực tế tin tức ai tạo ra lời đồn đã sớm truyền đến tai đại nhân rồi.”
Bộ dạng Lưu Dụ ra vẻ bình tĩnh mỉm cười nói: “Tiểu tử Tạ Hỗn này thật không có tiến bộ, ta đối với hắn đã đặc biệt trọng dụng mà hắn lại vẫn đần độn không thông. Hiện tại ta sợ nhất là hắn bị người ta lợi dụng làm ra những việc đại nghịch bất đạo sẽ khiến cho ta khó xử.”
Vương Hoằng thấy gã không nhắc đến Si Tăng Thi nữa, thở dài nói: “Thuộc hạ từng khuyên qua hắn, chỉ là hắn vẫn luôn luôn canh cánh trong lòng cái chết của cha và anh. Có lúc thuộc hạ thật không hiểu được hắn, mọi người ở Kiến Khang ai mà không biết cái chết của cha và anh hắn đâu có liên quan đến đại nhân, muốn trách thì phải trách chính cha hắn. Chỉ là hắn không chịu chấp nhận thôi.”
Lưu Dụ hỏi: “Ngươi có thể giúp tiểu tử Tạ Hỗn ấy một việc không? Cũng coi như giúp cho ta một việc vậy.”
Vương Hoằng buộc phải nói: “Xin đại nhân phân phó!”
Lưu Dụ đáp: “Nhờ ngươi thay ta đưa ra cảnh cáo với Tạ Hỗn, nói ta niệm ân tình của Tạ gia mà có thể tha thứ cho hắn phạm lỗi ba lần. Lần tạo ra lời đồn này là lỗi thứ nhất, nếu hắn dám phạm thêm hơn hai lỗi nữa tất giết không tha. Hắn tịnh không phải là người ngu sau này cần phải biết giữ quy củ và thận trọng. Nhưng ngươi lại không thể trực tiếp nói với hắn.”
Vương Hoằng ngạc nhiên hỏi: “Không trực tiếp nói với hắn thì làm sao mà chuyển lời của đại nhân được đây?”
Lưu Dụ mỉm cười nói: “Đây kêu là dùng độc trị độc, dùng lời đồn để khắc chế lời đồn. Ngươi đem lời nói của ta truyền rộng ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt, hiển thị tâm ý của ta đối với lời đồn căm ghét vô cùng, dù cho là con cháu của Tạ gia ta cũng sẽ thực sự đối phó.”
Vương Hoằng ngây người.
Lưu Dụ nói tiếp: “Ngươi có thể làm tốt chuyện này cho ta không?”
Vương Hoằng trầm ngâm một lát rồi gật đầu đáp: “Đây coi như là biện pháp trong khi không có biện pháp. Hy vọng sau khi hắn trải qua lần cảnh cáo này nên biết điều, không thể sai một lần lại sai nữa. Nếu không lời đại nhân đã nói ra khỏi miệng rồi sẽ không thu lại được.”
Lưu Dụ từ phản ứng của Vương Hoằng có thể nhìn ra mưu kế này của Lưu Mục Chi đã có kết quả, bởi vì phản ứng của Vương Hoằng chính là đại biểu cho phản ứng của những người trong cao môn khác, tin là Lưu Dụ gã phải vắt óc suy nghĩ chỉ vì muốn Tạ Hỗn hồi đầu thị ngạn*.
Hai người lại tiếp tục nói chuyện tào lao một hồi rồi Vương Hoằng cáo từ rời khỏi.
Thái Hành sơn.
Yến Phi và Hướng Vũ Điền lên trên một mỏm núi, đứng ngắm nhìn sương mù quanh quẩn nơi đỉnh núi.
Hướng Vũ Điền nói: “Nếu tối nay bọn ta có thể đến được địa điểm chỉ định thì còn có một ngày một đêm nghỉ ngơi thoải mái bồi bổ tinh thần.”
Yến Phi im lặng không nói gì.
Hướng Vũ Điền hỏi: “Yến huynh đang nghĩ gì?”
Yến Phi cười khổ: “Còn có chuyện gì đáng để suy nghĩ chứ?”
Hướng Vũ Điền gật đầu nói: “Lại nghĩ đến Kỷ Thiên Thiên rồi. Đổi lại ta là huynh cũng sẽ lo được lo mất, bởi vì dưới tình huống bình thường, dù cho có thể đánh bại được Mộ Dung Thùy, vẫn không có giải pháp nào cứu được chủ tỳ bọn họ. Điều đáng sợ nhất là Mộ Dung Thùy khi cùng quẫn lại dập liễu vùi hoa, bất quá khả năng này rất nhỏ, bởi vì Mộ Dung Thùy sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy. Khả năng đẩy lui Mộ Dung Thùy tuyệt đối là có thể, nhưng muốn triệt để đánh thắng một nhà binh pháp quân sự lớn như Mộ Dung Thùy thật khó hơn lên trời. Dựa vào thực lực của bọn ta thì không có cách nào làm được.”
Y lại tiếp: “May mắn, tình huống hiện tại không phải bình thường, bởi vì huynh có dị thuật ngầm trao đổi với Kỷ Thiên Thiên.”
Yến Phi hỏi: “Liệu Mộ Dung Thùy có mang chủ tỳ Thiên Thiên theo đến chiến trường không?”
Hướng Vũ Điền đáp: “Điều này thật là khó nói.”
Yến Phi thở dài một hơi, hiển nhiên vô cùng phiền não.
Hướng Vũ Điền nói: “Ngược lại ta hy vọng Mộ Dung Thùy mang bọn họ theo bên cạnh, nếu không sẽ khiến cho huynh khó khăn vô cùng.”
Yến Phi hiểu rõ lời của y nói. Nếu giả như Mộ Dung Thùy để chủ tỳ bọn họ ở lại sơn trại thì Yến Phi sẽ không có chọn lựa nào khác ngoài cách đột kích sơn trại cứu người ra. Nếu như chủ tỳ bọn họ bình an trở về thì Hoang nhân coi như đã hoàn thành nhiệm vụ lớn, không cần phải đem sinh mạng đến chiến trường mạo hiểm với Yên quân ngươi chết thì ta sống nữa.
Nhưng mất đi sự trợ giúp của Hoang nhân đối với Thác Bạt Khuê cơ hội thắng lợi sẽ giảm sút rất lớn và dễ dàng dẫn đến tai họa toàn quân tan vỡ. Mà Yến Phi thì dù gì cũng là một nửa người Thác Bạt tộc, chàng sao có thể nhẫn tâm để tình huống ấy xảy ra.
Yến Phi lắc đầu nói: “Nếu Mộ Dung Thùy biết được Mộ Dung Long bị phá thì tuyệt sẽ không an tâm để cho bọn họ lưu lại trong sơn trại.”
Hướng Vũ Điền đồng ý nói: “Theo lý phải như thế.”
Lại nói tiếp: “Nếu như một chọi một huynh cảm thấy trong bao nhiêu chiêu sẽ thu thập được Mộ Dung Thùy?”
Yến Phi nói: “Huynh nghĩ ta cao minh đến thế sao?”
Hướng Vũ Điền cười: “Huynh tự thấy mà? Mộ Dung Thùy tuy có danh hiệu là người đứng thứ nhất của Hồ tộc phương Bắc nhưng so với Tôn Ân người luyện thành Hoàng Thiên vô cực còn cách một khoảng xa!”
Yến Phi nói: “Tiện đây ta cũng thật thà mà nói, ta đã từng giao thủ qua với hắn và hiểu rõ bản lĩnh của hắn. Với công pháp của ta hiện tại nếu được phóng tay mà đánh, có thể lấy tính mạng của hắn chỉ trong vòng mười kiếm. Vấn đề là ta không thể giết chết hắn, nếu không Thiên Thiên và Tiểu Thi khẳng định sẽ bị thủ hạ của hắn loạn đao phân thây.”
Hướng Vũ Điền giật mình nói: “Nếu như huynh không thể dùng Tiểu tam hợp đối phó lại không thể giết hắn, thật sẽ khiến cho huynh nhọc công phi thường, sao không thi triển chiêu số Tiểu tam hợp có giới hạn để tước bớt đi sức chiến đấu của hắn?”
Yến Phi hỏi: “Huynh nghĩ được kỳ mưu diệu kế gì không?”
Hướng Vũ Điền: “Điều ta nghĩ đến thì huynh cũng nghĩ được. Kế duy nhất có thể để chủ tỳ bọn họ thoát thân là phải tạo ra một trận thế mà mạnh như Mộ Dung Thùy cũng cảm thấy không có hy vọng thủ thắng. Muốn tạo dựng nên một hoàn cảnh đặc thù như vậy đương nhiên không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không có khả năng. Khi mà tình huống ấy xuất hiện thì mới có thể khiêu chiến với Mộ Dung Thùy, yêu cầu hắn một trận định thắng bại và phần thưởng của trận đấu đó là chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên. Bản tính Mộ Dung Thùy bình sinh cao ngạo, nếu bị thua huynh ở trước mặt thủ hạ đương nhiên sẽ không nuốt lời.”
Yến Phi nói: “Mộ Dung Thùy chịu cho ta tiện nghi như vậy sao?”
Hướng Vũ Điền nói: “Tôn Ân biết được sự lợi hại của huynh, ta cũng biết được sự lợi hại của huynh nhưng Mộ Dung Thùy lại không rõ ràng, sẽ chỉ nghĩ huynh vẫn là Yến Phi năm đó cùng hắn giao thủ. Chỉ cần đặt cược cho đủ hấp dẫn, ví dụ như nếu huynh bại, tức thì Thác Bạt Khuê sẽ hướng lên trời lập lời thề cúi đầu xưng thần với hắn. Ai dám nói không có dị tâm, sao mà Mộ Dung Thùy không mạo hiểm một trận chứ?”
Yến Phi chán nản nói: “Ta hiểu rõ tiểu Khuê, hắn tuyệt không chịu mạo hiểm một lần đem vận mệnh toàn Tộc đặt lên trên người ta. Hắn không phải là người trong cuộc nên cũng không biết được sự lợi hại của ta đến trình độ nào.”
Hướng Vũ Điền thõng tay tỏ ý bất lực nói: “Đây là phương pháp duy nhất ta nghĩ ra để cứu thoát chủ tỳ bọn họ, chỉ đành kiểm tra Thác Bạt Khuê một lần xem hắn có phải là huynh đệ chân chính của huynh hay không.”
Tiếp theo hai mắt chuyển động, nói: “Còn có một biện pháp nhưng không biết có làm được không, là bảo Kỷ Thiên Thiên hứa với hắn nếu như hắn chiến thắng thì sẽ chấp nhận** đi theo hắn suốt đời không thay đổi.”
Yến Phi chán nản: “Lời nói như vậy ta sao có thể nói ra với Thiên Thiên chứ?”
Hướng Vũ Điền cũng vừa chợt nghĩ đến, nói với tâm trạng thất vọng: “Phải! Nam tử hán đại trượng phu sao có thể nói ra miệng những lời như vậy chứ? Con bà nó! Còn có biện pháp nào làm được tốt đây? Nếu không phải không có sự lựa chọn khác, Mộ Dung Thùy tuyệt không chịu cùng người có thể trước sau giết chết Trúc Pháp Khánh và Tôn Ân quyết chiến.”
Yến Phi hỏi: “Còn có một nan đề khác. Dù ta thắng được hắn nhưng trái lại hắn không chịu thả người thì làm thế nào đây?”
Hướng Vũ Điền đáp: “Chỉ cần huynh có thể chế ngự hắn, đâu sợ hắn không thả người.”
Yến Phi đau đầu nói: “Bây giờ vẫn chỉ là đoán già đoán non, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến, coi xem có biện pháp hay không.”
Hướng Vũ Điền cười nói: “Phải! Tới đâu hay tới đó. Hiện tại còn phải suy nghĩ xem làm thế nào tiêu diệt Long Thành quân đoàn, đơn giản hơn nhiều.”
Hai người đi xuống núi.
Lưu Dụ trở về đến Thạch Đầu thành cũng là lúc mặt trời xuống núi, thủ hạ báo lên Tống Bi Phong đợi gã ở thư trai. Lưu Dụ trong lòng đang thắc mắc, buổi sớm trước khi gã đi lên triều đã thỉnh Tống Bi Phong đến Tạ gia ở hẻm Ô Y theo kế của Lưu Mục Chi thông báo trước cho Tạ Đạo Uẩn một tiếng, vì sao mà mất cả một ngày chứ?”
Gã bước vào thư trai, Tống Bi Phong đang ngồi trầm tư một bên, thấy gã đến cũng chỉ gật đầu một cái. truyện được lấy tại TruyenFull.net
Lưu Dụ đến bên cạnh lão ngồi xuống, hỏi: “Vương phu nhân phản ứng thế nào?”
Tống Bi Phong nặng nề nói: “Đại tiểu thư rất thất vọng, bất quá không phải thất vọng đối với ngươi mà là tên Tạ Hỗn ngu xuẩn. Ta thấy tâm tình đại tiểu thư rất buồn.”
Lưu Dụ sinh ra rất nhiều cảm xúc, nếu có thể có sự chọn lựa khác thì gã không nguyện gây tổn thương Tạ Đạo Uẩn, một người vừa thân thiết vừa đáng kính lại thông tình đạt lý như vậy.
Vì sao mình có thể ở vào một vị trí thế này? Làm cái gì đây? Sự thật gã hiểu rõ đáp án, con đường trải dài phía trước gã là chạy thẳng đến bảo tọa của Hoàng đế. Con đường này tịnh không dễ đi, mỗi bước tiến về đằng trước là phía sau sẽ sụp đổ không cách nào quay đầu lại. Hai bên là vực sâu vạn trượng, chỉ cần đi sai một bước có thể kết cục sẽ là tan xương nát thịt.
Lưu Dụ hỏi: “Vương phu nhân không nghĩ bọn ta trách lầm Tạ Hỗn sao?”
Tống Bi Phong đáp: “Ta kể cho đại tiểu thư nghe nội dung của lời đồn, đại tiểu thư lập tức đoán ra có liên quan đến tiểu tử Tạ Hỗn ấy, Đại tiểu thư còn nói …… Ài!”
Lưu Dụ chưa từng nghe qua Tống Bi Phong dùng giọng điệu như vậy nói về Tạ Hỗn, chứa đầy ý vị khinh bỉ, qua đó có thể thấy Tống Bi Phong phấn nộ đối với Tạ Hỗn đến mức nào.
Điều này có thể lý giải là vì sự phong lưu thi tửu của họ Tạ đã bị hủy hoại trong tay Tạ Hỗn.
Lưu Dụ hỏi tiếp: “Vương phu nhân còn nói gì không?”
Tống Bi Phong nói: “Đại tiểu thư nói việc năm đó của ngươi và Đạm Chân tiểu thư được đại thiếu gia liệt vào là việc cơ mật. Tất cả những tỳ nữ biết chuyện đều được nghiêm khắc nhắc nhở sau này không được đề cập đến chuyện này nữa, cho nên biết được việc này rõ ràng chi tiết không có nhiều người. Tạ Hỗn cũng không biết được việc này. Chỉ là về sau tôn tiểu thư thường xuyên than ngắn thở dài là mình đã hại chết Đạm Chân tiểu thư. Mới khiến cho Tạ Hỗn sinh nghi đi tìm thị tỳ hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư cật vấn, rồi hiểu được sự tình đã xảy ra.”
Không cần Tống Bi Phong nói ra Lưu Dụ cũng đoán được đại khái, nhất định là khi Tạ Đạo Uẩn biết được lời đồn đã tìm thị tỳ biết chuyện ấy chứng thực tội hành của Tạ Hỗn.
Lưu Dụ có điểm không biết nói thế nào cho đúng, bởi vì Tống Bi Phong gợi lên nỗi thống khổ của Tạ Chung Tú trong ký ức gã.
Tống Bi Phong trầm giọng: “Ta phải đi rồi!”
Lưu Dụ thất thanh: “Cái gì?”
Tống Bi Phong nói: “Ta lại đây là muốn từ biệt ngươi, hy vọng tối nay mới đi.”
Lưu Dụ ngạc nhiên một lát, đau khổ hỏi: “Có phải đại ca giận đệ?”
Tống Bi Phong thở dài: “Không phải đa tâm, chuyện này ngươi chỉ là người bị hại, việc làm bậy làm bạ của Tạ Hỗn đã đả thương tinh thần ngươi sâu sắc. Ta muốn đi tuyệt không phải vì trong lòng giận ngươi, ta hiểu rất rõ con người ngươi như thế nào. Ta muốn đi là vì không muốn nhìn thấy tên tiểu nhân vô tri duy nhất của Tạ gia tiếp tục trầm luân, không nỡ nhìn thấy thảm cảnh Tạ gia suy sụp điêu linh. Sự phong lưu của An công và đại thiếu gia đã thành quá khứ, Tạ gia lại không thể sản sinh ra người có thể cầm quyền chính phong lưu giống như bọn họ và cũng khó trên trường chính trị tái khởi phong vân nữa. Ta bây giờ đã bất lực chỉ đành bỏ đi thật xa, mắt không thấy mà yên lòng, cố gắng tìm vui trong đau khổ, hy vọng có thể an nhàn sống qua nửa đời còn lại.”
Lưu Dụ nói: “Đại ca thật muốn đi đến Lĩnh Nam sao? Đâu cần phải đi xa đến như vậy chứ?”
Tống Bi Phong nói: “Đi sớm hay đi muộn gì thì trước sau cũng phải rời khỏi đây. Bây giờ ở phương Nam đâu còn ai có thể là đối thủ của ngươi nữa. Chỉ cần ngươi mọi việc thận trọng, nói không chừng thật có thể hoàn thành khát vọng lớn của đại thiếu gia khu trục người Hồ thống nhất thiên hạ. Hãy làm cho thật tốt!”
Lưu Dụ cảm động không nói nên lời.
Tống Bi Phong lộ ra vẻ do dự muốn nói lại thôi.
Lưu Dụ nói: “Tống đại ca đối với đệ còn có kim thạch lương ngôn*** gì thì xin nói ra đi!”
Tống Bi Phong nói: “Chẳng phải kim thạch lương ngôn gì, chỉ là sáng nay ta muốn hỏi ngươi lại không cách nào mở miệng.”
Lưu Dụ kỳ quái hỏi: “Thực ra là việc liên quan đến phương diện nào?”
Tống Bi Phong đáp: “Ta muốn hỏi ngươi, giả như Tạ Hỗn sai một lần lại sai nữa phạm đến lỗi lớn thứ ba thì ngươi sẽ giết chết hắn à?”
Lưu Dụ cả người trở nên cứng đờ, hơi thở trầm trọng, cương quyết nói: “Chỉ cần Tống đại ca nói một câu, đệ có thể lập lời thề, bất luận hắn phạm lỗi thế nào đệ cũng sẽ khoan dung cho hắn một mạng.”
Tống Bi Phong chán nản nói: “Câu nói này ta cũng không thể nói ra miệng, bởi vì ta hiểu được câu nói này sẽ khiến cho ngươi biến thành một người nói ra được mà làm không được. Ài! Đại tiểu thư nói với ta Tạ Hỗn xác thực vẫn giữ cừu hận thâm sâu đối với ngươi, thường nghĩ báo thù, loại người này thật chết cũng chưa đủ. Chỉ vì hắn là con cháu của Tạ gia nên ta mới chịu không nổi đành phải hỏi ngươi!”
Lưu Dụ nói: “Chỉ cần hắn không phạm vào đại tội phạm thượng, tác loạn tạo phản thì đệ nhất định sẽ bỏ qua cho hắn một lần.”
Tống Bi Phong nói: “Đây chính là sai lầm mà đại tiểu thư lo lắng nhất hắn sẽ phạm vào. Từ sau khi tiểu Dụ ngươi vào làm chủ Kiến Khang, hành vi của hắn khác thường vả lại không thích nói chuyện với đại tiểu thư, không có người nào hiểu được trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.”
Lưu Dụ thầm nghĩ Tạ gia xong thật rồi, nếu Tạ Đạo Uẩn có gì bất trắc, Tạ gia dưới sự làm chủ của Tạ Hỗn không biết sẽ biến thành bộ dạng thế nào.
Tống Bi Phong nói: “Bọn ta cũng không nên lo lắng quá, đại tiểu thư sẽ tìm Tạ Hỗn để nói chuyện, nghiêm khắc cảnh cáo hắn, hy vọng tiểu tử ấy biết cân nhắc nặng nhẹ. Nếu không hắn sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả.”
Nói xong lập tức đứng dậy.
Lưu Dụ nói: “Để đệ tiễn đại ca một đoạn. Ôi! Là đệ tự mua dây trói mình, tiểu Phi và Phụng Tam đã bỏ đệ mà đi, bây giờ lại đến lượt Tống đại ca, đệ cảm thấy rất buồn.”
Tống Bi Phong ngượng đỏ mặt, nói: “Ngươi tiễn ta đến cửa thành là được rồi, Văn Thanh hình như có việc tìm ngươi.”
Lưu Dụ vẫn chưa phát hiện vẻ khác lạ của Tống Bi Phong, kinh ngạc hỏi: “Văn Thanh tìm đệ hả? Vì sao không có người nào nói với đệ nhỉ?”
Tống Bi Phong đáp: “Ngươi đến gặp nàng thì hiểu rõ, thay ta nói lời từ biệt với nàng nhé!”
Lưu Dụ không còn cách nào chỉ đành tiễn lão thẳng đến cổng của Thạch Đầu thành, đưa mắt nhìn theo lão khuất dần vào nơi ánh đèn mờ ảo, nghĩ tới lần này chia tay không hẹn ngày sau này gặp lại, trong lòng cũng không biết tư vị thế nào.
Chú thích:
* Hồi đầu thị ngạn: Triết lý Phật giáo, nghĩa đen là “quay đầu là bờ”. Ý nói dù phạm phải lỗi lầm gì, chỉ cần thật lòng ăn năn, sẽ được tha thứ và cứu vớt.
** Nguyên văn “Tử tâm tháp địa” nghĩa là chỉ ra lòng đã chết không còn tính toán gì khác, chủ ý đã quyết định thì quyết không thay đổi nữa.
*** Kim thạch lương ngôn: Lời nói trân quý giống như hoàng kim bảo thạch. Ví dụ như những lời khuyên nhủ có giá trị đáng quý.