Biên Hoang Truyền Thuyết – Chương 547: Phúc Chu Chi Chiến – Botruyen

Biên Hoang Truyền Thuyết - Chương 547: Phúc Chu Chi Chiến

Cuộc Chiến ở Phúc Chu Sơn

Trong bóng tối trước khi bình minh, dưới cơn gió đông bắc thổi mãnh liệt, Lưu Dụ, Yến Phi, Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong đến bìa khu rừng ở mặt đông của Phúc Chu sơn, quan sát tình huống trận địa đối phương.

Phúc Chu sơn phía bắc đối diện Huyền Vũ hồ, đông tiếp giáp Phú Quý sơn, cùng Chung sơn cắt đứt mạch giao thông, hình dáng núi như chiếc thuyền đảo ngược, chính là bình phong che chắn quan trọng nhất của phía bắc thành Kiến Khang.

Sườn phía đông và một dải mặt đông của Phúc Chu sơn, đèn đuốc khắp nơi, chứng tỏ chủ lực của địch nhân dàn trận ở mặt đông Phúc Chu sơn, để ứng phó với kẻ địch từ hướng Giang Thừa tới. Chỉ từ trận thế của chúng, cũng biết được Hoàn Khiêm đã trúng kế rồi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Lưu Dụ cười nhẹ nói: “Ta dám cam đoan Sở quân sau khi nửa đêm bị kinh động tỉnh giấc, sẽ không thể nhắm mắt lại được nữa.”

Đồ Phụng Tam cười lạnh nói: “Phu địa hình giả, binh chi trợ dã. Liệu địch chế thắng, kế hiểm ách viễn cận, thượng tương chi đạo dã. Tri thử nhi dụng chiến giả tất thắng, bất tri nhi dụng chiến giả tất bại*. Bây giờ Hoàn Khiêm bày bố binh sĩ ở mặt đông Phúc Chu sơn, rõ ràng là dự liệu địch sai lầm, cuộc chiến này tất sẽ bại không nghi ngờ gì nữa.”

Tống Bi Phong nói: “Điều này cũng khó trách được Hoàn Khiêm. Trước hết hắn không nghĩ chúng ta sau khi kịch chiến lại dám suốt đêm tiến lên. Hắn cho rằng chúng ta phạm vào việc tối kị của binh gia là nóng nảy tấn công, nóng lòng cầu thắng, nào hay cái mà gọi là đại quân của chúng ta từ phía đông tới, chỉ là hư trương thanh thế. Kế đến là lực lượng thủy lục của Ngô Phủ Chi và Hoàng Phủ Phu, đều đã bị chúng ta tiêu diệt, thủy sư quân Sở ở Kiến Khang lại tập trung tới Thạch Đầu thành, chắp tay dâng quyền khống chế mặt sông của hạ du Kiến Khang, làm chúng ta có thể bí mật tới phía tây Phúc Chu sơn mà thần bất tri quỷ bất giác, có thể đánh bất ngờ từ sau lưng Hoàn Khiêm.”

Yến Phi khó hiểu nói: “Hoàn Huyền sao lại không tập trung binh lực tại Kiến Khang, dựa vào thành mà đánh, như vậy thì hươu chết về tay ai vẫn chưa thể biết được.”

Lưu Dụ ung dung nói: “Vấn đề là ở phía cao môn Kiến Khang. Lời đồn đại Hoàn Huyền giết anh đột nhiên truyền đi khắp thôn cùng ngõ hẻm. Việc xưng đế của Hoàn Huyền đã làm dao động sự ủng hộ của cao môn đại tộc đối với hắn. Hoàn Huyền không phải không nghĩ tới dựa vào sức phòng thủ của thành, nhưng lại sợ cao môn Kiến Khang lâm trận trở giáo, làm hắn rơi vào tình huống lúc hắn công đánh Kiến Khang, do đó hi vọng mượn vào địa thế của Phúc Chu sơn, chống trả chúng ta ở ngoài thành. Hắn lại hi vọng chúng ta do trở ngại đường bộ, sẽ mạo hiểm theo đường sông công đánh Kiến Khang, như vậy thuyền đội phải đóng quân ở Thạch Đầu thành, hắn có thể phát huy chiến thuật thuận dòng thắng ngược dòng, đánh chúng ta tơi tả như nước chảy hoa trôi. Hoàn Huyền! Ngươi lầm rồi!”

Lúc này Ngụy Vịnh Chi đi tới bên cạnh mọi người, báo cáo: “Địch nhân ở Đông Lăng, đang ở trong thành đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát. Theo phỏng chừng của ta, bọn chúng sẽ xuất thành sau khi trời sáng, tới Phúc Chu sơn hội họp cùng quân chủ lực của địch nhân.”

Lưu Dụ bình tĩnh hỏi: “Từ Thúc Lăng tới đó cần bao lâu?”

Ngụy Vịnh Chi đáp: “Cho dù là đội kị binh tiên phong, cũng phải cần tới nửa canh giờ.”

Đồ Phụng Tam vui mừng nói: “Khi đó Hoàn Khiêm đã sớm xong đời rồi.”

Lưu Dụ lại hỏi: “Tình hình quân chủ lực của địch thế nào?”

Ngụy Vịnh Chi nói: “Quân chủ lực của địch nhân ước chừng một vạn tám ngàn người, kết lại thành bối sơn trận**, lấy bộ binh làm chủ lực, tổ chức thành năm đội cách nhau nhưng lại có khả năng hỗ trợ cho nhau, dựa vào nơi địa thế hiểm ác. Nếu chúng ta tấn công từ mặt đông, nhất định là sẽ bị thua mất mặt. May mắn là năm ngàn quân của chúng ta ở mặt đông bây giờ chỉ có tác dụng hãm chân địch nhân thôi.”

Lại nói: “Thủ hạ của chúng ta, đã y theo lệnh của thống lĩnh, đem cờ quạt cắm khắp các đỉnh núi chung quanh Phúc Chu sơn, hiện giờ địch nhân nhìn không rõ ràng, nhưng lúc trời sáng, cam đoan địch nhân sẽ chấn động thất kinh, mất đi ý chí.”

Lưu Dụ nhìn lên bầu trời, nói: “Đến lúc rồi.”

Ngụy Vịnh Chi lĩnh mệnh rời đi.

Lưu Dụ ngoài mặt tỉnh táo ung dung, nhưng sự thật trong lòng gã đang nổi sóng cuồn cuộn.

Thời khắc chờ đợi nhiều năm này cuối cùng đã tới, cuộc chiến Phúc Chu sơn sẽ đem tình thế giữa gã và Hoàn Huyền đảo ngược hoàn toàn, từ nay về sau Hoàn Huyền sẽ bị bức vào thế hạ phong tuyệt đối, cho đến lúc binh bại nhân vong.

Đối với trận chiến trước mắt, gã có mười phần nắm chắc và tin tưởng, chẳng những vì chiến lược hợp lý của gã, làm Hoàn Huyền trong ngoài khó khăn dồn dập, mà còn vì lực lượng Bắc Phủ binh dũng mãnh tinh nhuệ nhất thiên hạ. Dưới ưu thế cứ đánh là thắng của Bắc Phủ binh, sĩ khí cao vút tới đỉnh điểm, thiên hạ căn bản không có một lực lượng nào có thể chạm trán với sự sắc bén của họ.

Lưu Dụ biết rõ bản thân gã ở trong lòng Bắc phủ binh, chính là hóa thân của một Tạ Huyền khác, không có kẻ nào không tin tưởng rằng Lưu Dụ gã đang lãnh đạo bọn họ bước chân lên con đường thắng lợi.

Nếu như mọi việc thuận lợi, sau giờ Ngọ thì gã sẽ có thể đặt chân tới Kiến Khang. Một địa phương mà gã muốn tới nhất không phải là Đài thành đại biểu cho Hoàng quyền phương Nam, mà là cầu Chu Tước bên cạnh tòa nhà Tạ gia trong hẻm Ô Y. Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Dụ càng thêm kích động.

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Tiếng trống trận vang lên.

Ở trận địa mặt tây Phúc Chu sơn, truyền đến từng thanh âm trống trận làm xao động lòng người, đây là tín hiệu Lưu Nghị báo rằng hắn bắt đầu hành động.

Khi tiếng trống trận chuyển sang nhanh chóng dồn dập, tám đội kị binh của bọn họ sẽ phân binh ba lộ, một lộ lao thẳng tới phía sau địch nhân, hai lộ khác làm nhiễu loạn hai bên địch nhân.

Tiếng trống sẽ xóa nhòa tiếng vó ngựa.

Hoàn Huyền phái binh thủ ở Phúc Chu sơn, đúng là hành động bất trí. Từ khi nhà Tấn dời xuống phương Nam, Phúc Chu sơn biến thành vườn thuốc hoàng gia, cũng là địa phương du ngoạn của Tấn đế, đã xây dựng nhiều sơn đạo có thể để nhiều người ngựa rong ruổi. Cũng vì thế đội ngũ toàn kị binh của bọn họ có để phát huy ưu điểm của kị binh đến cực hạn.

Lúc này thân binh dắt chiến mã lại, trong lòng Lưu Dụ hiện lên hoa dung buồn bã của Vương Đạm Chân, chính là thần thái bộ dáng với trang phục lộng lẫy lúc nàng bị đưa tới Giang Lăng.

Lưu Dụ sinh ra cảm giác kì dị, phía sau mặc dù có thiên quân vạn mã, trời đất lại chỉ còn có hai người, một là gã, người kia là Hoàn Huyền.

Lưu Dụ hít sâu một hơi, đè nén cơn sóng lòng xuống, đạp bàn đạp lên ngựa.

Ba Lăng. Phủ Thái thú.

Cao Ngạn đi vào ngồi xuống một bên Trác Cuồng Sinh đang viết lách trên bàn ở đại đường, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đêm qua không ngủ sao?”

Trác Cuồng Sinh dừng bút đáp: “Đúng như gã tiểu tử Diêu Mãnh đó nói, thói quen hình thành đã lâu rất khó thay đổi. Dạ Oa tộc chúng ta đã quen sinh hoạt ngày đêm đảo lộn rồi, ở thời điểm không bình thường, đành phải miễn cưỡng thay đổi. Bây giờ tình thế đã lơi lỏng đi rất nhiều rồi, mọi thứ sẽ hồi phục “bình thường”. Đương nhiên là ta nói đến cuộc sống “bình thường” của Dạ Oa tộc chúng ta.”

Cao Ngạn nói như còn chưa hết giận dữ: “Nhắc tới tên tiểu tử Diêu Mãnh đó làm lão tử ta tức chết đi được, nữ tử tốt như thế lại để vuột mất.”

Trác Cuồng Sinh vừa chùi bút lông vừa nói: “Ta lại cho rằng tiểu Mãnh lần này đã làm đúng. Khi tiểu Dụ bình định được phương Nam, chúng ta cứu chủ tỳ Thiên Thiên về, Biên Hoang tập sẽ bước vào thời kì hoàng kim, chí ít có tới từ mười đến hai mươi năm thịnh vượng. Trong một thời gian dài, hai phương Nam, Bắc đều sẽ không rảnh rỗi quản đến Biên Hoang tập. Bởi vì Hoang nhân với hai thế lực lớn nam bắc, ta muốn nói tới tiểu Dụ và Thác Bạt Khuê, có quan hệ sâu sắc cực kì phức tạp, cho nên bọn họ bất luận thế nào, đều sẽ đôi chút nể mặt Hoang nhân chúng ta. Ngẫm lại, chỉ nhìn vào Yến Phi, ai dám đụng đến Hoang nhân chúng ta chứ?”

Cao Ngạn nhíu mày hỏi: “Chuyện đó và chuyện tiểu Mãnh có quan hệ gì chứ?”

Trác Cuồng Sinh gác bút vào giá, thản nhiên ôm ngực nói: “Đương nhiên có nhiều quan hệ, nếu tiểu Mãnh ở rể Tả gia, ở lại phương Nam, hắn sẽ bỏ mất những năm tháng đỉnh cao nhất của Biên Hoang tập, lại phải thích ứng đối với cuộc sống mới có rất nhiều thay đổi, thử hỏi hắn có vui vẻ nổi không? Tục ngữ có nói, kẻ quen làm ăn mày lười nhác sẽ không muốn làm quan, tiểu Mãnh đúng là một người như thế. Nói cho ta biết, sau này ngươi có dự tính gì?”

Cao Ngạn đáp: “Bây giờ không phải quá sớm để nói sao? Một ngày chưa giết Hoàn Huyền báo thù cho lão Nhiếp và lão Hác, chúng ta có lẽ vẫn khó mà dứt ra được.”

Trác Cuồng Sinh mỉm cười nói: “Khi chúng ta tiến chiếm Ba Lăng, thì đã định ra vận mệnh bại vong của Hoàn Huyền rồi. Nói cho ta biết, Hoàn Huyền có là đối thủ của tiểu Dụ chúng ta không? Hoàn Huyền có thể thủ được Kiến Khang hay không? Chỉ nhìn Lão Thủ và lão Trình có thể chuyển 'Kỳ Binh hào' đến thẳng Lưỡng Hồ, thì cũng biết là ngày tháng của Hoàn Huyền không còn nhiều nữa. Ngay cả khi Hoàn Huyền có thể chạy về quê nhà Giang Lăng, cũng không thể ứng phó nổi một trường chiến tranh ở hai chiến tuyến.”

Cao Ngạn nghe vậy không nói được gì.

Trác Cuồng Sinh đắc ý nói tiếp: “Cho nên ta mới hỏi ngươi, chẳng những không phải là quá sớm, mà là chuyện cấp bách sắp xảy ra. Một khi Kiến Khang rơi vào tay tiểu Dụ, chúng ta sẽ phải quyết định đi hay ở.”

Cao Ngạn cười khổ nói: “Ta đương nhiên hi vọng có thể lập tức cùng các ngươi trở về Biên Hoang tập, tham dự hành động cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi. Nói cho cùng các nàng sở dĩ tới Biên Hoang tập, ta cũng có phần trách nhiệm, nhưng ..”

Trác Cuồng Sinh thông cảm: “Đều là anh em trong nhà, ta sao lại không hiểu rõ ngươi? Ngươi và lão Trình đều phải lưu lại, bởi vì đó là yêu cầu của tình thế. Vì Tiểu Bạch Nhạn không thể rời đi, ngươi đương nhiên muốn lưu lại với nàng ta, đúng không? Cam đoan sẽ không có ai dám nói với ngươi nửa câu phàn nàn.”

Cao Ngạn hỏi: “Mà ngươi chuẩn bị khi nào thì rời đi?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Ta và tiểu Mãnh đã thương lượng qua, đêm nay sẽ đi.”

Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không đợi tin tức Kiến Khang bị tiểu Dụ công hạ truyền đến đã đi rồi sao?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Như thế sẽ quá muộn. Ngày tiểu Phi trở lại Biên Hoang tập, đó là lúc Biên Hoang tập đại quân khởi hành. Dù sao nơi này cũng không cần chúng ta nữa, mà huống chi còn có tiểu tử Cao Ngạn ngươi ở đây, còn cần chúng ta ở lại làm gì?”

Cao Ngạn bất đắc dĩ nói: “Sau khi giết Hoàn Huyền, ta và Tiểu Bạch Nhạn sẽ lập tức trở về Biên Hoang tập, xem có thể giúp chút gì không.”

Trác Cuồng Sinh chậm rãi đứng lên, vuốt râu mỉm cười nói: “Hoàn Huyền vẫn có đường lui, muốn chém cái đầu chó của hắn xuống sẽ không dễ dàng như vậy. Lúc ngươi trở về, nói không chừng có thể còn kịp cuộc biểu diễn công khai của Thiên Thiên tại Chung lâu, sau đó tổ chức đại đội đến Đệ Nhất lâu sau khi được xây lại uống rượu mừng chiến thắng.”

Tiếp đến hai mắt lộ ra thần sắc thèm muốn, mơ màng nói: “Đó cũng là một chương tiết cuối cùng của cuốn thiên thư này của ta, hi vọng sẽ có một kết cục viên mãn.”

Hoàn Huyền đi đầu phi ngựa phóng ra Đài thành, theo sau là vài trăm thân binh.

Trước đó không lâu, hắn còn uy phong bát diện, đắc ý phóng vào Hoàng thành. Thế mới hay đế vị ngồi chưa nóng chỗ, đã phải hốt hoảng vội vàng chạy nạn.

Cho tới thời khắc này, hắn vẫn không tin loại chuyện này sẽ xảy đến với hắn, hắn càng không hiểu được, bản thân đã sai lầm ở chỗ nào?

Tin dữ từ Phúc Chu sơn truyền về, vào sáng sớm hôm nay, Bắc Phủ binh cường công trận địa quân của hắn ở Phúc Chu sơn. Không đến nửa canh giờ, quân phòng thủ đã tan vỡ, Hoàn Khiêm chết ngay tại trận, tướng sĩ đào vong tứ tán, đại quân Lưu Dụ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến thẳng tới Kiến Khang.

Hoàn Huyền phóng ngựa trên ngự đạo, chỉ thấy hai bên nhà nhà cửa sổ đóng chặt, đường cái ngõ hẻm không có bóng người, cảnh tượng trước mắt, làm lòng hắn phát lạnh.

Nếu đây là quê hương Giang Lăng, cam đoan mọi người sẽ chạy ra giúp thủ thành, tuyệt không có ai trốn tránh, suy nghĩ này làm hắn cảm thấy càng muốn rời đi càng nhanh càng tốt, chỉ có tại Giang Lăng, hắn mới cảm thấy an toàn.

Hắn đang muốn chuyển tới phương hướng Thạch Đầu thành, bỗng nhiên phía trước có một nữ tử chặn ở giữa đường, giang hai tay ra.

Hoàn Huyền vừa thấy liền giật nẩy một cái, vội vàng dừng ngựa, hại đội thân vệ theo sát phía sau, vội vàng cuống quít ghìm cương.

Hoàn Huyền tiến thẳng tới trước nữ tử mười bước rồi dừng lại, cả kỵ đội dừng lại phía trước nữ tử, tình cảnh quỉ dị phi thường.

Hoàn Huyền từ trên lưng ngựa nhìn xuống nữ tử, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Nữ nhân này chính là Nhậm Thanh Thị, nàng chậm rãi hạ tay xuống, cười trong trẻo nói: “Thánh thượng muốn đi đâu vậy?”

Nếu đổi lại là người khác cản đường, Hoàn Huyền khẳng định đã vung roi đánh, lại đổi là bất luận kẻ nào khác hỏi câu này, với tràn đầy ý châm chọc, Hoàn Huyền tất tới bạch đao chém xuống hồng đao rút về. Nhưng đây là Nhậm Thanh Thị tươi cười đứng giữa đường, mắt đẹp bi thương, dáng người đẹp đẽ, ngọc dung lại phát ra diễm quang quỉ dị trước đó chưa từng có, Hoàn Huyền cũng không thể tức giận được với nàng.

Thân vệ đi tới hai bên hắn, binh khí nắm chặt trên tay, đề phòng Nhậm Thanh Thị đột nhiên làm khó dễ.

Hoàn Huyền say sưa nhìn Nhậm Thanh Thị, trong lòng kì quái vì sao vào thời khắc này, bản thân lại chú ý tới sự xinh đẹp của nàng. Với nữ nhân này, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phát hiện khí chất nào như vậy, nhưng là khí chất gì, hắn lại khó có thể miêu tả cụ thể ra, chỉ biết là cực kỳ hấp dẫn động lòng người.

Thị cản đường, phải chăng là muốn theo mình? Nếu có nữ nhân này hầu ngủ, nhất định có thể bù đắp một chút cho mất mát phải rời bỏ Kiến Khang.

Nghĩ đến đây, làm Hoàn Huyền cũng cảm thấy chính mình ở thời điểm này động sắc tâm, là có điểm không đúng, nhưng lại không có cách gì áp chế khát vọng trong lòng.

Hoàn Huyền chỉ roi ngựa lên bầu trời một cách vô ý thức, thầm than một hơi, nói: “Bắc Phủ binh bất cứ lúc nào cũng có thể tới giết, trẫm phải đi thôi.”

Nhậm Thanh Thị ung dung nói: “Thánh thượng ở Kiến Khang có năm ngàn chiến sĩ, đều là thuộc hạ cũ ở Kinh Châu, người người sẵn sàng vì thánh thượng liều mạng, lại có hơn bảy mươi chiếc chiến thuyền, có thể dựa vào thành trì chắc chắn nhất thiên hạ, nếu có thể liều chết cố thủ, không phải là không có hi vọng thắng. Chỉ cần có thể thủ chắc vài ngày, đợi viện quân phía tây kéo tới, nhiều khả năng có thể xoay chuyển được bại cục. Hôm nay thánh thượng nói chạy là chạy, không đánh mà lui, đem kinh sư chắp tay dâng bỏ, có phải là một hành động sáng suốt không?”

Hoàn Huyền không nhịn được nói: “Quân quốc đại sự, há nữ nhân ngươi có thể biết được sao? Chỉ cần ta có thể trở lại Giang Lăng, chỉnh đốn trận cước, thì có thể chuyển mình trở lại, mượn vào lợi thế thượng du, đứng ở thế bất bại, tình huống trước kia tịnh sẽ không có biến đổi trở lại. Không cần nói lời thừa, nàng có sẵn lòng theo ta hay không?”

Nhậm Thanh Thị hiện ra một nụ cười quỷ dị cao thâm khó lường, chậm rãi nói: “Một lần sai lầm há để cho sai lầm nữa? Thánh thượng tưởng rằng mọi thứ có thể hồi phục lại hình dáng như trước sao, lại đã quên rằng trong lòng mọi người, thánh thượng đã bị Lưu Dụ đánh bại rồi, còn muốn chạy trốn như chó nhà có tang rời bỏ kinh sư, trở về quê hương Giang Lăng. Suy nghĩ này là lối nghĩ của loại quân vương nào?”

Hoàn Huyền hầm hầm giận dữ, giơ roi ngựa lên đánh xuống đầu Nhậm Thanh Thị, thân vệ hai bên cùng đều rút binh khí ra.

Nhậm Thanh Thị cười khanh khách, dùng một tư thái mềm mại xuất ra ngọc chỉ búp măng, điểm lên đầu roi, thế roi đánh tới hung mãnh có hình dáng như sóng cuộn lập tức hoàn toàn tiêu tán.

Khi thân thể to lớn của Hoàn Huyền trên ngựa chấn động kịch liệt, Nhậm Thanh Thị y phục tung bay mượn lực đánh bắn lui về sau, còn truyền lại lời nói: “Quyền lợi được giết ngươi cần phải dành cho một người khác, ta tới tiễn thánh thượng một đoạn, là muốn nói cho thánh thượng rằng ta xem thường ngươi biết bao. Chúc thánh thượng đi đường thuận lợi.”

Hoàn Huyền nhìn theo hình bóng tuyệt đẹp của Nhậm Thanh Thị nơi xa, tức giận đến mức thiếu chút nữa bỏ qua tất thảy đuổi theo giết chết nàng, nhưng đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong đầu, giữ mạng quan trọng hơn. Hoàn Huyền hét lớn một tiếng, như muốn phát tiết hết bi phẫn trong lòng, sau đó dẫn tùy tùng chuyển sang con đường ngang, hướng về phía Thạch Đầu thành phóng ngựa phi tới.

Bình Thành.

Sở Vô Hạ đi tới phía sau Thác Bạt Khuê đang đứng dựa vào cửa sổ, từ sau ôm lấy hông hắn, thân thể mềm mại dán vào lưng, ôn nhu hỏi: “Tộc chủ đang suy nghĩ gì? Vì sao gần đây Tộc chủ lại có bộ dạng đầy tâm sự vậy?”

Thác Bạt Khuê than một hơi, không trả lời nàng.

Sở Vô Hạ nói: “Gánh nặng trên vai Tộc chủ quá nặng rồi.”

Thác Bạt Khuê lãnh đạm nói: “Trên vai ai mà không có gánh nặng? Mọi việc đều phải có người đi làm, khi lão thiên gia đã chọn trúng nàng, nàng muốn chối từ cũng không chối từ được. Nếu như quả ta không thể chịu đựng nổi áp lực, buông tay mặc kệ, trước mắt đó là vận hạn vong quốc diệt tộc. Muốn Thác Bạt Khuê ta làm nô tài khom lưng khụy gối cho người khác, là chuyện mà ta tuyệt sẽ không làm.”

Sở Vô Hạ nói: “Thiếp chưa bao giờ gặp qua bộ dạng thực sự vui vẻ của Tộc chủ, Tộc chủ đã từng trải qua tư vị vô ưu vô lự chưa?”

Hai mắt Thác Bạt Khuê lộ ra thần sắc nhớ lại, say mê nói: “Ta đương nhiên đã từng có cuộc sống vui vẻ, đó là lúc sống cùng Yến Phi. Chúng ta cùng đi đánh nhau, cùng đi trộm ngựa của Nhu Nhiên tộc, cùng mạo hiểm. Những ngày tháng đó thật sảng khoái, vừa kinh hiểm lại vừa vui thú, tràn ngập tiếng cười và niềm vui, trời không sợ đất không sợ, không chút nghĩ về ngày mai.”

Sở Vô Hạ nhẹ nhàng nói: “Cho nên Yến Phi vẫn là huynh đệ tốt nhất của Tộc chủ.”

Thác Bạt Khuê sinh ra nhiều cảm xúc nói: “Từ sau khi mẹ Yến Phi thương nặng mất đi, hắn liền thay đổi, trở nên trầm mặc hẳn, buồn bực không vui. Ta bắt đầu không hiểu nổi hắn, cái nhìn về nhiều việc cũng xuất hiện bất đồng. Sau khi ta và hắn gặp lại ở Biên Hoang tập, đã hiểu hắn rõ hơn, nhưng khoảng cách giữa ta và hắn lại càng xa hơn. Nhưng bất luận thay đổi thế nào, hắn thủy chung vẫn là huynh đệ và tri kỉ tốt nhất của ta. Nếu mất đi hắn, ta sẽ cảm thấy cô độc.”

Sở Vô Hạ trầm mặc xuống.

Thác Bạt Khuê đột nhiên hỏi: “Phải chăng vẫn còn lại một viên Ninh tâm đan?”

Sở Vô Hạ kháng nghị nói: “Tộc chủ…”

Thác Bạt Khuê ngắt lời thị: “Chớ có nói thừa, ta biết rõ nàng muốn nói gì. Mau đưa Ninh tâm đan ra đây.”

Sở Vô Hạ ôm hắn càng chặt hơn, dùng hết khí lực, buồn bã nói: “Có Vô Hạ cùng người lại chưa đủ sao?”

Thác Bạt Khuê lạnh nhạt nói: “Đây là lúc không bình thường, ta phải bảo trì trạng thái cao nhất, không được để cho có sơ sót gì.”

Tiếp theo hai mắt tinh quang lóe lên, trầm giọng nói: “Vì để hoàn toàn đánh bại Mộ Dung Thùy, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.”

Chú thích:

* Hình dáng tự nhiên của tự nhiên là đồng minh tốt nhất của binh gia. Liệu địch để tạo ra thắng lợi, dùng hiểm địa để trấn giữ xa gần, là cái đạo của người tướng giỏi. Kẻ biết dùng những điều này thì tất thắng, kẻ không biết thì tất bại.

** Trận dựa lưng vào núi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.