Biên Hoang Truyền Thuyết – Chương 545: Dĩ Vũ Hội Hữu – Botruyen

Biên Hoang Truyền Thuyết - Chương 545: Dĩ Vũ Hội Hữu

Dùng Võ Kết Thân

Bình Thành.

Thác Bạt Khuê một mình ngồi ở nội đường dùng điểm tâm, nghĩ đến tin mật mà Yến Phi truyền lại cho hắn.

Lương thảo vật tư mà Hoang nhân đường xa đưa tới đối với hắn vô cùng trọng yếu, khiến hắn tự tin cùng Mộ Dung Thùy giao tranh, nhưng hắn vẫn không muốn phá thủ đoạn của Mộ Dung Thùy. Trong mật hàm Yến Phi có đề cập Kỉ Thiên Thiên không có cách nào cùng chàng thực hiện tâm linh truyền tin, bởi vậy có thể thực sự Kỉ Thiên Thiên đang ở trong tình huống bất thường, cho nên không có cách gì tập trung tinh thần. Cũng có thể là tình huống không cho phép nàng tiến hành chuyện này.

Hắn hiểu được hành quân trong bão tuyết thì khổ cực thế nào. Trong cảnh cả trời đất như đều đóng thành băng thì con người trở nên yếu đuối và trì trệ, năng lực của cơ thể giảm mạnh. Sự khổ cực của thân thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của Kỉ Thiên Thiên, khiến nàng khó có thể phát ra tin tức tới Yến Phi.

Mộ Dung Thùy sao dám mạo hiểm thế này?

Lúc này Thôi Hoành tiến đến báo: “Hướng Vũ Điền đến rồi.”

Thác Bạt Khuê tinh thần chấn động, hỏi: “Y đâu rồi?”

Thôi Hoành đáp: “Ở ngoài cửa.”

Thác Bạt Khuê mừng rỡ nói: “Mời y vào đi!”

Hai gã Cao Ngạn và Diêu Mãnh cúi đầu ủ rũ đi đến ngoài cửa chính phủ Thái thú.

Diêu Mãnh thở dài: “Ài! Con bà nó! Thế nào mà lại như vậy? Rõ ràng thấy nàng ở đó, khi chen qua đám đông nàng lại giống như đột nhiên biến mất tiêu, làm thế nào cũng tìm không thấy. Sao ta thiếu may mắn thế?”

Huynh đệ đứng ở cửa thấy hai gã đi vào, không ngừng kêu gọi Cao gia, Diêu gia, thái độ vừa thân thiết lại vừa tôn kính.

Cao Ngạn một mặt vội vàng chào hỏi bọn họ, một mặt thì lấy tay đẩy vai Diêu Mãnh vẫn đang không cam lòng tiến nhập Thái thú phủ, an ủi: “Yên tâm đi! Chỉ cần kiều thê tương lai của ngươi vẫn ở trong thành, ta sẽ có biện pháp tìm được nàng. Bây giờ trước hết chúng ta đi gặp Nhã nhi, nhờ nàng phát ra mệnh lệnh cho huynh đệ toàn bang xới tung cả thành lên. Trang phục của nàng ta dễ dàng gây sự chú ý, loại mỹ nữ giống như vậy vạn người không có nổi một. Như thế nàng ta có thể trốn được ở đâu?”

Diêu Mãnh lăn tăn hỏi: “Tìm thấy rồi như thế nào? Nàng vị tất thích ta.”

Cao Ngạn nhíu mày đáp: “Sao ngươi chẳng có chút tự tin gì thế? Hắc! Có ta chỉ điểm, cam đoan ngươi có thể chiếm được trái tim của nàng. Chẳng biết nàng ta là khuê nữ nhà nào, nhưng mỹ nhân như thế tại Ba Lăng khẳng định là khắp hang cùng ngõ hẻm đều biết, nên rất dễ dàng tìm được. Xem hình dáng của nàng cũng có vẻ có chút công phu, nếu không đã không có bộ dạng nữ hiệp như vậy. Hắc! Đẹp như hoa, võ công cao cường, tiểu tử ngươi thật là may mắn!”

Diêu Mãnh chán nản nói: “Tìm được nàng rồi hãy nói! Ta thật sự không có chút tự tin nào.”

Cao Ngạn không vui hỏi: “Có lão tử ủng hộ ngươi hoàn toàn như vậy mà không tin tưởng à?”

Diêu Mãnh không tức giận đáp: “Ta đúng là không tin ngươi lắm.”

Hai gã tiến vào đại đường, Trình Thương Cổ, Trác Cuồng Sinh, Lão Thủ cùng bảy, tám đầu lĩnh Lưỡng Hồ bang ngồi quanh một bàn, đang uống rượu chúc tụng, cao giọng đàm tiếu, không khí náo nhiệt tràn ngập niềm vui thắng lợi.

Trác Cuồng Sinh thấy hai gã đi vào liền mắng: “Hai tiểu tử bọn ngươi đã đi đâu vậy, sao không đến đây mà uống rượu?”

Cao Ngạn làm ra vẻ nghiêm trọng đáp: “Chúng ta có việc khẩn yếu quan trọng phải làm, không thể chén thù chén tạc với ngươi. Tiểu Bạch Nhạn của ta bay đi đâu rồi?”

Có người đáp: “Doãn bang chủ ở Nội viện đường ……”

Cao Ngạn không đợi người nọ nói xong đã kéo Diêu Mãnh đi ra cửa sau của đại đường.

Trác Cuồng Sinh lớn tiếng hỏi: “Ngươi có biết Nội viện đường ở đâu không? Thái thú phủ lớn như vậy……”

Cao Ngạn không nhịn được ngắt lời lão: “Ngươi có phải ngày đầu tiên ra giang hồ không vậy, không biết chiêu 'đầu thạch vấn lộ'* sao? Dưới tình thế hiện tại, đương nhiên không cần ném đá, chỉ cần hỏi thôi, đường ở mồm mà. Xem ta đây!”

Vừa vặn hai huynh đệ Lưỡng Hồ bang đi tới trước mặt, Cao Ngạn vội vàng chặn họ lại hỏi: “Xin hỏi hai vị đại ca, Nội viện đường ở nơi nào vậy?”

Một người cung kính đáp: “Nội viện đường có ba chỗ là Trung nội viện đường và hai Nội viện đường Đông, Tây. Không biết Cao gia muốn tìm viện đường nào?”

Diêu Mãnh trơ mắt nhìn Cao Ngạn nói: “Chúng ta muốn tìm Doãn bang chủ.”

Người nọ cũng nhanh trí, trước hết để đồng bọn tiếp tục đi làm nhiệm vụ, sau đó dẫn đường bọn họ, đi vào vườn sau, nói: “Bang chủ ở Tụ Hương cư trong vườn, nàng ……”

Cao Ngạn không đợi hắn nói xong, ngắt lời: “Đa tạ, đa tạ! Không cần làm phiền ngươi thêm nữa rồi.”

Người nọ muốn nói lại thôi, thấy thần sắc vội vàng của gã, đành phải bỏ đi.

Cao Ngạn tâm tình trào dâng, vượt qua Diêu Mãnh tiến vào tiểu viên, một tòa kiến trúc giống như thư trai đập vào mắt, đã nghe giọng nói ngọt ngào của Tiểu Bạch Nhạn nhè nhẹ truyền đến.

Cao Ngạn cao giọng la: “Nhã nhi của ta, Cao Ngạn đến đây!”

Thanh âm Doãn Thanh Nhã từ trong tòa nhà truyền tới: “Tiểu tử ngươi đã đi đâu, giữa đường đột nhiên biến mất, có biết tội hay không?”

Cao Ngạn bắt đầu cảm thấy xấu hổ thì Diêu Mãnh nhập môn đi đến bên cạnh. Cao Ngạn nói: “Nhã nhi không biết rằng Cao Ngạn ta quả thật là người nghĩa bạc vân thiên sao, vì bằng hữu có thể liều chết trợ giúp, không ngại lao vào hiểm nguy. Hắc! Vừa rồi gã tiểu tử Diêu Mãnh trên đường nhìn thấy một hoàng y nữ tử, trạc tuổi Nhã nhi, lập tức ngạc nhiên như nhìn thấy tiên nữ, điên đảo thần hồn, cả đêm không sao ngủ nổi, ăn uống cũng chẳng đoái hoài. Chỉ hận nàng ta đột nhiên vô ảnh vô tung, nên mới tới đây cầu Nhã nhi hạ lệnh cho các huynh đệ tìm khắp toàn thành, cần phải tìm được mỹ nhân nhỏ bé trong lòng tiểu Mãnh.”

Doãn Thanh Nhã yêu kiều cười rộ lên “khanh khách”, sau đó nhịn cười, lớn tiếng nói: “Tiểu tử ngươi đúng là nói phét, tiểu Mãnh chưa có cơ hội uống trà ăn cơm và ngủ, làm sao ngươi biết hắn tương tư nghiêm trọng đến mức mất ăn mất ngủ. Ngươi đúng là trứng ngốc, lăn vào đây mà xem!”

Cao Ngạn và Diêu Mãnh nghe được ngơ ngác nhìn nhau, Doãn Thanh Nhã muốn bọn họ vào nhìn chuyện gì? Nhất thời cả hai đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này hai người vừa mới bước lên thềm đá, đi vào cửa thư trai, nhìn vào bên trong, lập tức cùng hồn phi phách tán. Cao Ngạn dù mặt dày cũng như ăn không tiêu. Diêu Mãnh càng không cần phải nói, bối rối đến mức chỉ muốn kiếm lỗ nào mà chui xuống.

Phía trong cửa là một tiểu sảnh, có một cái bàn tròn, Doãn Thanh Nhã tịnh không phải ở một mình. Người ngồi ở bên cạnh nàng, đúng là hoàng y mỹ nữ mà bọn họ mà bọn họ tìm mãi không ra. Lúc này hoàng y mỹ nữ má hồng ửng đỏ, trừng mắt nhìn hai người lộ vẻ vừa xấu hộ vừa tức cười.

Doãn Thanh Nhã cười đến gập cả người, chỉ hoàng y nữ hỏi: “Có phải là nàng không?”

Hoàng y nữ rất tức giận nói: “Ngay cả Thanh Nhã ngươi cũng cười người ta à.”

Cao Ngạn phục hồi tinh thần, vội vàng chữa cháy: “Cái này gọi là “mòn giày mòn dép đi khắp chốn, mới hay mỹ nữ ở ngay bên”. Đa tạ ông trời giúp đỡ. Hắc! Diêu Mãnh ngươi sao còn chưa ra mắt vị…… hắc! …vị cô nương này, mau xin lỗi vì sự vô lễ của chúng ta.”

Diêu Mãnh thầm nghĩ ngươi bày bừa ra lại bắt ta dọn, đó là thứ đạo lý chó gì chứ. Bất quá hắn cũng không có lựa chọn nào khác bèn tiến lên một bước khom người nói: “Mong cô nương tha thứ cho tội bất kính của bọn ta.”

Doãn Thanh Nhã vẫn không nhịn được cười, hổn hển nói: “Tất cả những lời các ngươi nói đều là ca ngợi nàng ta, có tội gì chứ? Còn không đến mà ngồi xuống. Vị này là tỷ muội kim lan từ thủa nhỏ của ta, Tả Thiến Nhi, là độc sinh ái nữ của người giàu nhất Bà Dương hồ Tả Công Đình. Nàng biết bản bang có chuyện nảy sinh nên đã đến tìm ta, muốn xem xem có thể chia sẻ công việc bừa bộn không, vừa vặn gặp lễ nhập thành long trọng của chúng ta.”

Hai người lúc này mới giật mình, hiểu được vì sao Tả Thiến Nhi ở trên phố lại nhiệt tình hết mình hơn so với bất kỳ kẻ nào. Nguyên lai là hoan hô tâng bốc hảo tỷ muội của nàng.

Sau khi ngồi ổn định, Doãn Thanh Nhã hướng về phía Tả Thiến Nhi nói: “Ngươi nghĩ thế nào về tiểu tử Diêu Mãnh này? Trông cũng không tệ lắm à! Hắn là lãnh tụ của Biên Hoang tập Dạ Oa tộc, ăn uống vui chơi không thứ gì không thành thạo, cam đoan sẽ không phải chịu buồn chán.”

Cao Ngạn và Diêu Mãnh nghe được ngây ngây ngốc ngốc, lời giới thiệu như vậy thật là lạ lẫm chưa từng thấy.

Tả Thiến Nhi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Diêu Mãnh, sau khi dò xét hắn một lát, nhàn nhạt hỏi: “Nhưng võ công thì như thế nào?”

Doãn Thanh Nhã vui vẻ đáp: “Ngươi nói Biên Hoang tập là nơi nào chứ? Không có khả năng, làm thế nào mà nổi trội ở cái nơi chỉ tuân theo luật rừng như vậy.”

Đôi mắt to của Tả Thiến Nhi lập tức sáng bừng, đầy hứng thú hỏi: “Trước hãy thử đôi ba chiêu xem ngươi có đủ tư cách không?”

Cao Ngạn và Diêu Mãnh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời rú lên những tiếng kỳ quái.

Thác Bạt Khuê và Hướng Vũ Điền ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn, dò xét hồi lâu, Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: “May là Hướng huynh không phải địch nhân của ta, nếu không sẽ khiến ta càng thêm khó ngủ.”

Hướng Vũ Điền ngạc nhiên hỏi: “Thác Bạt tộc chủ bị chứng khó ngủ sao?”

Thác Bạt Khuê lảng tránh đáp: “Hướng huynh tới thật nhanh. Đêm qua ta sai người ở Bình Thành treo lên tường thành ở góc tây bắc ba ngọn đèn xanh lục, hôm nay Hướng huynh đã đến đây. Hướng huynh quả nhiên là người thủ tín.”

Hướng Vũ Điền nói: “Ta vẫn ở quanh đây, ngày ẩn đêm xuất, lưu ý tình hình một dải Bình Thành.”

Thác Bạt Khuê vui vẻ hỏi: “Bão tuyết đối với Hướng huynh không có ảnh hưởng sao?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Đương nhiên có ảnh hưởng, nhưng lại là ảnh hưởng tốt. Tập quán của ta là tu luyện trong hoàn cảnh thời tiết ác liệt, do vậy có thể thu được hiệu quả gấp đôi khi tiết trời như thế.”

Thác Bạt Khuê động dung thốt: “Hướng huynh thật sự là kỳ nhân, thảo nào Tiểu Phi hết lòng ca ngợi ngươi.”

Hướng Vũ Điền thản nhiên nói: “Ta không có thói quen nghe tâng bốc, xin Thác Bạt tộc chủ đừng dùng những lời khách khí như vậy. Lần này ngài triệu ta đến là có chuyện gì muốn nói?”

Thác Bạt Khuê đột nhiên chuyển chủ đề: “Mặc Sĩ Minh Dao thật sự trở lại sa mạc mênh mông rồi à?”

Hướng Vũ Điền gật đầu đáp: “Đúng là như vậy! Thác Bạt tộc chủ có thể yên tâm.”

Hai mắt Thác Bạt Khuê lộ ra thần sắc vô lực, chán nản nói: “Nếu ta không phải gánh trách nhiệm về sự hưng vong của bổn tộc, ta sẽ cố gắng đuổi theo nàng. Bây giờ là ngàn trùng xa cách không bao giờ gặp lại, Tiểu Phi trong chuyện này tịnh không có tận hết tình huynh đệ đối với ta.”

Ánh mắt Hướng Vũ Điền loang loáng, chăm chú nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Gặp mà như không gặp, có thứ để nhớ lại mới là đẹp nhất. Yến huynh chỉ là nghĩ cho ngươi thôi.”

Thác Bạt Khuê vô cùng ngạc nhiên nói: “Ngươi và Yến Phi hiển nhiên không có thành ý hợp tác, vì sao ngữ khí lại như đồng lòng nhất trí. Rốt cuộc là chuyện như thế nào, chẳng lẽ Mặc Sĩ Minh Dao xấu xí đi à?”

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Nàng chẳng những không xấu đi, mà sự xinh đẹp của nàng vẫn có thể khiến bất kỳ nam nhân nào điên đảo thần hồn. Bất quá Yến huynh thực sự muốn tốt cho ngươi. Tình yêu của Minh Dao đã được chôn theo người mà nàng yêu sâu sắc rồi. Cách làm sáng suốt nhất của chúng ta là để nàng sống yên tĩnh và an lành tại biển cát mênh mông, ngàn vạn lần đừng quấy nhiễu nàng.”

Hai mắt Thác Bạt Khuê lộ ra thần sắc đố kỵ, lãnh đạm hỏi: “Nam nhân của nàng là ai?”

Hướng Vũ Điền ngây người ngẩn ngơ rồi nói: “Thác Bạt tộc chủ tốt nhất vĩnh viễn không cần biết, mà chết là hết rồi! Việc này chấm hết thôi!”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Ta thô lỗ rồi! Hướng huynh đừng cười.”

Hướng Vũ Điền nói: “Không có chi, ta sẽ không cười ngươi.”

Thác Bạt Khuê trầm ngâm một lát nói: “Lần này mời Hướng huynh đến, là muốn Hướng huynh giúp một chuyện lớn.”

Hướng Vũ Điền đột nhiên hỏi: “Thác Bạt tộc chủ hoàn toàn tín nhiệm ta sao?”

Thác Bạt Khuê mỉm cười đáp: “Ta tuyệt đối tín nhiệm Hướng huynh. Bởi vì Yến Phi cũng tuyệt đối tín nhiệm ngươi, mặc dù ta không hiểu được giữa các ngươi có quan hệ gì.”

Lại nhíu mày hỏi: “Vì sao lại hỏi câu này?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Bởi vì ta toàn tâm toàn ý hy vọng các ngươi có thể đánh bại Mộ Dung Thùy, cứu Kỉ Thiên Thiên trở về. Vì vậy ta muốn biết rõ Thác Bạt tộc chủ tín nhiệm ta như thế nào, để tránh tương lai hỏng việc. Xem ánh mắt Thác Bạt tộc chủ cũng biết, Thác Bạt tộc chủ sẽ không dễ dàng tín nhiệm người khác.”

Thác Bạt Khuê vui vẻ nói: “Ta đây thật thà nói thẳng. Hơn mười ngày trước, Mộ Dung Thùy đột nhiên mạo hiểm bão tuyết rời khỏi Huỳnh Dương, chẳng biết đi về đâu. Ta phải biết rõ ràng hành tung của hắn, nếu không trường chiến tranh này chúng ta sẽ thất bại thảm khốc.”

Hướng Vũ Điền nói: “Mặt Trung Sơn có thể có biến động khác thường gì không?”

Thác Bạt Khuê lộ ra thần sắc hân thưởng đáp: “Yên quân tại Trung sơn chính là đang điều động trên quy mô lớn, do Mộ Dung Long chỉ huy Long Thành binh đoàn, đang tập kết ở Trung Sơn.”

Hướng Vũ Điền gật đầu nói: “Mộ Dung Thùy lại giở ra thủ đoạn dùng kì binh đánh bất ngờ của hắn rồi.”

Thác Bạt Khuê thở dài: “Ta thật sự không rõ, vào lúc bão tuyết mịt mùng như thế này, Mộ Dung Thùy dám mạo hiểm hành quân sao?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Chỉ cần chọn trước địa điểm, nghĩ ra biện pháp phòng ngừa bão tuyết tốt, sẽ có thể phân đoạn hành quân, giảm thiểu tổn thất nhân mã.”

Thác Bạt Khuê vui vẻ nói: “Cùng Hướng huynh nói chuyện thật là sảng khoái, ta cũng nghĩ như vậy. Bây giờ vấn đề của chúng ta là không có cách nào nắm giữ lộ tuyến hành quân của quân Mộ Dung Thùy, nếu như chờ đợi, bão tuyết đột nhiên dừng lại, đại quân Mộ Dung Thùy bất ngờ xuất hiện dưới thành, trận chiến này chúng ta tất bại không còn nghi ngờ. Ta mời Hướng huynh lại, đúng là muốn nhờ Hướng huynh tìm được chỗ của đại quân chủ lực Mộ Dung Thùy trước một bước, để chúng ta có thể có thủ đoạn ứng phó Mộ Dung Thùy.”

Hướng Vũ Điền gật đầu nói: “Ta hiểu rồi! Khi nào Yến Phi trở về?”

Thác Bạt Khuê đáp: “Chỉ cần hắn có thể bỏ đi từ trong cuộc chiến tranh đoạt đế quyền ở phương Nam, sẽ lập tức quay về. Bây giờ Hoang quân cũng chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời có thể theo thủy lộ Bắc thượng.”

Hướng Vũ Điền nói: “Việc này cứ để ta lo. Ta đối với việc Mộ Dung Thùy sẽ từ phương hướng nào lại, trong lòng đã có suy đoán đại khái, chỉ đợi kiểm chứng lại. Khi ta hoàn toàn nắm giữ tình huống địch nhân, sẽ lập tức báo cho Thác Bạt tộc chủ.” Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m

Thác Bạt Khuê hỏi: “Ngươi đoán Mộ Dung Thùy sẽ từ phương hướng nào lại?”

Hướng Vũ Điền cười đáp: “Đương nhiên là từ phương hướng chúng ta không thể tưởng đến rồi, càng không có thể thì càng có thể, như thế mới có thể khiến trận cước chúng ta đại loạn. Thác Bạt tộc chủ không có tự tin bảo vệ được Bình Thành sao?”

Thác Bạt Khuê cười khổ: “Binh lực của chúng ta tịnh không đủ để đồng thời đảm bảo cho hai thành Nhạn Môn và Bình Thành, cho nên đành phải từ bỏ Nhạn Môn vậy. Nếu khi sang xuân ấm áp, đại quân Mộ Dung Thùy đột nhiên đến, mà chúng ta lại bế thành tử thủ, thì thành sẽ bị trùng trùng vây khốn, quân Yên tiếp ứng lại không ngừng cuồn cuộn tiến từ Trung Sơn tới, chúng ta tất bại không còn nghi ngờ.”

Hướng Vũ Điền nói: “Ta hiểu rồi!”

Thác Bạt Khuê nhíu mày nói: “Hướng huynh vẫn chưa nói cho ta biết phán đoán trong lòng ngươi.”

Hướng Vũ Điền đáp: “Chỉ là đoán thôi mà, cho nên ta không muốn nói ra. Mấy ngày nay ta cũng không nhàn nhã. Ta đã đi khắp nơi quanh Bình Thành trong phạm vi mấy trăm dặm, đoán được Yên quân tất sẽ từ nơi nào công tới. Bây giờ nói lại suy đoán, khi đó quan sát thực tế cho rằng nơi không có khả năng nhất mà Yên quân công tới, đó là chỗ mà ta hoài nghi nhất.”

Thác Bạt Khuê hỏi: “Tại sao không nói ra để chúng ta cùng xem xét?”

Hướng Vũ Điền cười đáp: “Ta sao dám giấu Thác Bạt tộc chủ? Huynh đệ của Yến Phi sẽ là huynh đệ của Hướng Vũ Điền ta. Ta cho rằng lộ tuyến tiến quân của Mộ Dung Thùy ngoài khả năng phán đoán của chúng ta nhất, đó là Việt Thanh lĩnh, qua Thiên môn, sau đó thẳng đến Vân Trung. Như thế khi Mộ Dung Thùy vây thành, chúng ta mới có thể như ở trong mộng sực tỉnh.”

Thác Bạt Khuê thất thanh: “Điều đó là không thể.”

Hướng Vũ Điền cười nói: “Mộ Dung Thùy là thống soái vô địch danh chấn phương Bắc, không ai hiểu hơn hắn điểm mấu chốt thành bại của trường chiến tranh này. Đó là lấy kì binh đánh bất ngờ Bình Thành và Nhạn Môn sẽ đẩy Thác Bạt tộc chủ vào cảnh trùng trùng vây khốn, như thế mới có thể giết chết Thác Bạt tộc chủ được. Nếu không Thác Bạt tộc chủ thấy tình thế không ổn, triệt thoái về Thịnh Nhạc, sẽ khiến hắn phí công phi thường. Bình Thành không phải là thành trì kiên cố khó đánh, kém xa so với những thành lớn như Lạc Dương, Trường An. Mộ Dung Thùy thật sự hiểu được bão tuyết không những ảnh hưởng tới việc hành quân, mà còn khiến Thác Bạt tộc chủ chôn chân ở chỗ này. Trừ phi Thác Bạt tộc chủ sẵn sàng để lại quân dân trong thành, một mình bỏ chạy. Nếu không, nhược bằng kế sách Mộ Dung Thùy thành công, đúng như Thác Bạt tộc chủ đã nói, trận này chỉ có bại mà thôi.”

Thác Bạt Khuê nói: “Nhưng Việt Thanh lĩnh của Ngũ Hồi sơn, Thiên môn, có vạn đỉnh chọc trời, nơi nơi là vách núi dựng đứng, đường đi cũng cheo leo dốc ngược, khi có bão tuyết lớn, càng khó đi lại. Quân đội khổng lồ làm thế nào để có thể xuyên qua?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Nhìn tựa như không thể! Cho nên lúc ban đầu ta cũng cho rằng không có khả năng, nhưng lộ tuyến này có một ưu điểm khác. Đó là sau khi xuyên qua Thiên môn, đoạn đường còn lại đều có sơn dã yểm hộ, có thể thần bất tri quỷ bất giác tới Việt Thanh lĩnh, bí mật tàng quân mà không sợ bị chúng ta phát hiện. Như thế khi Mộ Dung Thùy đột nhiên phát động, sẽ có thể đánh cho chúng ta ứng phó không kịp. Nói không chừng Bình Thành sẽ bị Mộ Dung Thùy một trận phá được.”

Hai mắt Thác Bạt Khuê loang loáng nói: “Chuyện này chỉ có thể trông chờ vào Hướng huynh, cũng chỉ có ngươi là có năng lực tìm được. Ta chẳng những muốn biết động hướng của Mộ Dung Thùy, mà còn muốn nắm giữ sự điều động của Long Thành quân đoàn. Hướng huynh giúp ta chuyện này, Thác Bạt Khuê ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.”

Hướng Vũ Điền mỉm cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Mọi người là huynh đệ, những lời khách khí không cần phải nói.”

Lại nói: “Thác Bạt tộc chủ đêm nay có thể ngủ ngon một giấc. Nếu như ta để khi đại quân của Mộ Dung Thùy đến sát dưới thành, Thác Bạt tộc chủ mới biết, ba chữ Hướng Vũ Điền từ nay về sau sẽ đọc ngược lại. Ta đi đây!”

Chú thích:

* Ném đá vào nhà xem chủ nhà còn thức hay không.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.